Chương 512. Trẻ nhỏ dễ dạy!
“Bảng Anh Tài?”
Quân Thường Tiếu chưa nghe qua.
Hồng Liên quận chúa đáp:
“Đây là bảng tổng hợp thiên tài về tu vi và thực lực của học phủ ta, giống với bảng Anh Tài Hội Tụ của đại lục Tinh Vẫn.”
“Ra là vậy.”
Quân Thường Tiếu nhìn Cảnh Vô Cấu đang đi tới, cười nói:
“Người này hẳn có chút năng lực.”
Hồng Liên quận chúa nói:
“Có thể nằm trong mười người đứng đầu bảng Anh Tài, tất có thể có tên trong bảng chữ "Địa" của Anh Tài Hội Tụ.”
“Vậy sao?”
Điều này khiến Quân Thường Tiếu rất kinh ngạc.
Tưởng Thân Tư - đệ tử Thượng Càn Tông hồi trước gặp trên Hoa Sơn, chính là người xếp hạng tám mươi chín trên bảng chữ "Địa".
Mười người đứng đầu bảng Anh Tài của Học phủ cũng có thể tiến vào bảng chữ "Địa", thực lực và tư chất khẳng định không tầm thường.
“Là Cảnh học trưởng!”
“Học trưởng không phải đang bế quan sao, vì cái gì đã ra rồi!”
“Nhìn hơi thở toát ra mà xem kìa, hình như học trưởng đột phá Võ Tông rồi!”
Mắt các học sinh của Tụ Anh Đường phát ra ánh sáng sùng bái lấp lánh.
Chỉ có mười học trưởng đứng đầu bảng Anh Tài, mới có thể khiến họ cam tâm tình nguyện sùng bái quỳ lạy.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Cảnh Vô Cấu dừng bước, tóc dài nhẹ bay để lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo, nói:
“Quân chưởng môn, ta muốn khiêu chiến đệ tử quý ph….”
Uỳnh—— ——
Một cú đấm không trượt phát nào giáng thẳng vào mặt y, hoa hoa lệ lệ đánh bay thẳng vào tường.
(Note : “Một cú đấm không trượt phát nào”, nguyên tác là “Ái chi thiết quyền” (fist of love) lấy từ One Piece, 1 cú đánh bằng tình yêu tuyệt đối sẽ làm Luffy bị thương. Mình không nghĩ Quân Thường Tiếu sẽ “đánh là yêu, mắng là thương” với người không phải đệ tử, nên chọn ý “không trượt phát nào” :v)
“Nhớ cho kỹ.”
Quân Thường Tiếu nắm tay thành quyền, trầm giọng nói:
“Gọi ta là Quân lão sư!”
Cảnh Vô Cấu dính lõm lên tường thành hình người Ai Cập cổ nhảy múa, yếu ớt đáp:
“Rõ… rõ ạ!”
Mấy người Hoắc Linh đồng thời co giật khóe miệng.
Một lời không hợp liền xài nắm đấm, đạo sư này thật đáng sợ!
Những đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh Phái kia, khẳng định bị hành đến thảm!
Thực tế thì hoàn toàn trái ngược.
“Tiểu tử.”
Quân Thường Tiếu lạnh nhạt nói:
“Bổn tọa chỉ dẫn theo một đệ tử, muốn khiêu chiến thì tự mình đi Thiết Cốt Sơn.”
Mười thiên tài đứng đầu bảng Anh Tài này thực lực không tồi, nhất định không thể để Liễu Uyển Thi đánh với hắn.
“Được!”
Cảnh Vô Cấu từ trên tường rơi xuống, xoa bên mặt bị đánh sưng, ánh mắt y đầy kiên định nói:
“Học trò sẽ đi Thiết Cốt Sơn!”
Một cô nương đã có thể đánh bại Sở học đệ, những đệ tử Thiết Cốt Phái lớn tuổi hơn khẳng định sẽ càng thêm mạnh mẽ, dù thế nào thì mình cũng phải đi một chuyến.
Thiên tài tư chất phi phàm.
Không phải để cho nhân vật chính vả mặt!
Bọn họ cũng có tinh thần cuồng si với võ đạo, càng mong muốn đọ sức với đối thủ có thực lực mạnh mẽ.
Chỉ bất quá…
Nếu Cảnh Vô Cấu thật sự đi đến Thiết Cốt Phái, nhất định sẽ bị ngược đến mất sạch tự tôn, ngược đến không muốn sống tiếp.
Bởi khi y bước vào sơn môn, hắn sẽ sâu sắc hiểu rằng đệ tử trong môn phái này đều là yêu nghiệt, đều là quái vật!
Mà chúng ta chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện cho y —— nguyện người có thể bình an hạ sơn.
“Tiếp tục học đi!”
Quân Thường Tiếu quát.
Soạt! Soạt!
Mấy người Hoắc Linh vội vàng trở về lớp học, đoan đoan chính chính ngồi vào bàn.
Sở Tu Nam bị ngược cho hoa mắt chóng mặt cũng ngồi xuống.
Giờ phút này, tôn nghiêm người đàn ông không thể bị khinh thường kia đã bị ngược thành cám vụn, hắn hận không thể úp mặt xuống bàn gào khóc ầm ĩ.
Đến cả Liễu Uyển Thi cũng đánh không lại, thế mà còn từng định khiêu chiến Quân Thường Tiếu lúc mới đến học phủ, dòng chính xuất thân từ đại gia tộc có thể kiêu ngạo, tự đại đến vậy sao?
…
Quân chưởng môn bóp vỡ Động Sát Phù, nghiêm túc giảng giải những vấn đề vướng mắc khi lĩnh ngộ võ kỹ của học sinh.
Hắn đã đáp ứng làm đạo sư danh dự, khẳng định phải yêu công việc mình làm.
Học sinh các lớp học khác ở khu Nam nghe đồn chạy đến, tụ tập bên ngoài cửa Tụ Anh Đường, tranh nhau đưa ra các nan đề về võ học.
Trong thời gian ngắn ngủi.
Ngoài lớp học đã tụ tập hơn một trăm học sinh, trong đó còn có cả đạo sư học phủ Thiên Dụ.
Mới đầu, bọn hắn cực kỳ tò mò một thanh niên mười tám mười chín tuổi có thể có hiểu biết đến đâu về võ học, đến khi tận mắt thấy Quân Thường Tiếu chỉ điểm, bọn hắn liền phục sát đất!
Bất kỳ võ kỹ hay tâm pháp nào, hắn cũng có thể phân tích từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, đưa ra những chỉ điểm chính xác.
Tuyệt đối là Đại sư võ học!
Hồng Liên quận chúa nói thầm:
“Thiết Cốt Phái có thể quật khởi trong thời gian ngắn, cũng không phải vô lý.”
“Liễu cô nương.”
Nàng hiếu kỳ hỏi:
“Quân chưởng môn khi ở môn phái, cũng đều chỉ dạy ngươi như thế sao?”
“A?”
Thần tượng đột nhiên nói chuyện với mình, khiến trái tim Liễu Uyển Thi kích động thịch thịch đập loạn, tiểu cô nương lắp bắp nói:
“Không… không có, chưởng môn rất bận rộn, gần như chưa từng dạy bảo ta.”
Đây là sự thật.
Quân Thường Tiếu lúc ở môn phái, ngoại trừ giám sát tu luyện ra, thật sự không có chỉ dạy đệ tử.
Không phải là hắn không nguyện ý dùng Động Sát Phù, căn bản đệ tử đều tu luyện võ học của hệ thống, hắn không có cách nào nhìn thấu!
Cũng may võ học của hệ thống phần lớn đều thông dụng dễ học, đệ tử Thiết Cốt Phái hoàn toàn có thể tự học thành tài.
Hồng Liên quận chúa kinh ngạc không thôi.
Gần như chưa từng chỉ dạy lại có thể chiến thắng Sở Tu Nam, làm sao có thể như vậy chứ?
Điểm đặc sắc của Thiết Cốt Phái không ở chỗ có Đại sư võ học chỉ dạy, mà ở chỗ có các loại tài nguyên và thiết bị hỗ trợ.
Đương nhiên.
Từ khi huynh đệ Ninh thị đảm nhiệm chức trưởng lão, cũng coi là có cường giả chỉ dạy.
.…
Một canh giờ sau.
Hiệu quả của tấm Động Sát Phù thứ hai tiêu tán.
Quân Thường Tiếu cao giọng nói:
“Các bạn học thân mến, hôm nay chỉ điểm đến đây là kết thúc, tất cả tan học đi.”
“Soạt!”
Mấy người Hoắc Linh cùng nhau đứng dậy, hô to:
“Quân lão sư, vất vả rồi!”
“Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Quân Thường Tiếu hài lòng gật gật đầu, nhanh chân rời khỏi lớp học.
Đám học sinh tụ tập bên ngoài cùng nhau tránh đường, ánh mắt ai nấy lấp lánh sự sùng bái mãnh liệt.
Trên thao trường, Hư Không Chưởng dốc toàn lực cũng phải chịu khuất phục, bây giờ lại dùng võ học cao thâm chỉ dạy mình, sự sùng bái của bọn hắn thật giống như nước sông cuồn cuộn thao thao bất tuyệt!
Trên đường quay lại phòng tiếp khách, Hồng Liên quận chúa nói:
“Quân chưởng môn có lý giải về võ học thật cao thâm.”
“Cũng chỉ tạm được.”
Quân Thường Tiếu ôn tồn lễ độ cười một tiếng.
Lại nói, vì cái gì hắn không tiếp tục chiêu mộ Hồng Liên quận chúa?
Đã không cần thiết nữa rồi.
Mình trước đó thi triển võ kỹ cường hãn, lại thể hiện thành tựu võ học cường đại, đến vậy rồi mà còn không động tâm, thì có nói gì thêm cũng vô nghĩa.
“Quân chưởng môn.”
Hồng Liên quận chúa cười nói:
“Liễu cô nương còn nhỏ tuổi, vậy mà dưới sự dạy bảo của ngươi cũng trở nên lợi hại như vậy, ta rất hiếu kì những đệ tử Thiết Cốt Phái mạnh đến mức độ nào đây.”
“Đệ tử của ta đều không nên thân, không so được với học sinh của học phủ Thiên Dụ.”
Quân Thường Tiếu đáp.
“Quân chưởng môn khiêm tốn rồi.”
Hồng Liên quận chúa nói:
“Theo ta được biết, những đệ tử nội môn Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và Dạ Tinh Thần của quý phái, đều là thiên tài ưu tú phi thường.”
Quân Thường Tiếu dừng lại, cười nói:
“Quận chủ hiểu rõ Thiết Cốt Phái ta như vậy, bổn tọa có chút thụ sủng nhược kinh (vừa mừng lại vừa lo).”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đột ngột trở nên ngượng ngùng.
Hồng Liên quận chúa chớp chớp mắt, cười nói:
“Quân chưởng môn xin yên tâm, ta chỉ là rất hiếu kỳ với môn phái của người, không có bất kỳ ác ý nào khác.”
“Hy vọng là như thế.”
Quân Thường Tiếu nhún nhún vai, nhấc bước đi.
Hồng Liên quận chúa im lặng không nói lời nào, thầm nghĩ:
“Hắn đang cảnh cáo ta sao?”
…
“Quân chưởng môn, học sinh Tụ Anh Đường của ta cũng không tệ phải không?”
Tư Đồ Hạo Vân đã ngủ một giấc, vừa cười nói vừa bước vào phòng tiếp khách.
Ngươi cái lão già bại hoại này được lắm, cố ý đẩy bổn tọa đi dạy một đám nhóc khiến người đau đầu.
“Không hổ là học phủ lớn nổi danh gần xa, mỗi học sinh chiêu mộ đều là tài năng chờ mài giũa.”
Quân chưởng môn khách sáo.
Tư Đồ Hạo Vân cười nói:
“Đã như vậy, những học sinh Tụ Anh đường này, có thể giao cho Quân chưởng môn chỉ điểm chứ?”
“Không thành vấn đề.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Bất quá, Quân mỗ vẫn phải nhắc lại lần nữa, thời gian của ta có hạn, số lần đến học phủ chỉ dạy học sinh sẽ không quá nhiều.”
Tư Đồ Hạo Vân nói:
“Quân chưởng môn có thành tựu võ học cao thâm như vậy, dù là một năm đến một lần cũng có thể cho học sinh được lợi cả đời.”
Lại còn biết nịnh nọt!
Bất quá, cảm giác rất không tệ.
“Viện trưởng, Quân mỗ đã là đạo sư danh dự của học phủ, còn ra sức chỉ dạy học sinh, liệu có thể chiêu mộ đệ tử hay không?” Quân Thường Tiếu hỏi.
Tư Đồ Hạo Vân nói:
“Có thể.”
Ánh mắt Quân Thường Tiếu sáng lên, thầm nghĩ:
“Những học sinh Tụ Anh Đường kia mặc dù tâm cao khí ngạo, nhưng chỉ cần dạy dỗ ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ là lựa chọn chiêu mộ hàng đầu!”