Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 515 - Chương 515. Ba!

Chương 515. Ba!
Ngay khoảnh khắc, Quân Thường Tiếu bạo phát khí thế, Kim Ngân hộ pháp ở Trị An Đường lập tức cảm nhận được.

Hai người phóng ra linh niệm đến đây, sau khi nhìn thấy bộ dạng của người giải phóng, đồng thanh suy sụp nói:

“Vì cái gì lại là tiểu tử này vậy trời?”

Là hắn, là hắn, chính là hắn!

Hôm qua đánh người, hôm nay lại phóng xuất khí thế vương giả.

Có phải có hai tổ chức lớn chống lưng, cho nên hắn mới dám không kiêng kỵ gì như vậy!

Thân là người quản lý trị an trong thành, Kim Ngân hộ pháp khẳng định không thể để Quân Thường Tiếu làm bừa, thế là dẫn theo người chạy đi.

“Hai vị hộ pháp.”

Đúng lúc này, Hồng Liên quận chúa xuất hiện ở trước cửa Trị An Đường, nói:

“Quân chưởng môn còn chưa động thủ, không tính là làm trái với pháp lệnh Vương thành, các ngươi không cần phải để ý.”

“Chuyện này...”

Kim Ngân hộ pháp nhìn nhau, hơi giật giật khóe miệng.

Tên này mở hết toàn bộ khí thế Kiếm Võ Song Vương, một khi xảy ra tranh chấp thì muốn đi ngăn cản cũng đã không kịp.

Chỉ là.

Quận chúa đã mở miệng thôi thì cứ ngồi xem đi, xảy ra chuyện gì cũng không trách chúng ta được.

Cứ như vậy, hai vị lão đầu ngồi trong Trị An Đường, nhàn nhã thưởng thức trà thơm.

Sau khi dẹp yên được hai vị hộ pháp, Hồng Liên quận chúa nhìn về phía Âu Dương gia, nói thầm:

“Quân chưởng môn, hy vọng người không làm loạn trong thành.”

Phù phù!

Âu Dương gia, khí thể của Quân chưởng môn vẫn giải phóng, vẫn áp chế trên dưới nhà Âu Dương, khiến bọn người cảm nhận áp lực to lớn khó diễn tả bằng ngôn từ.

Ở Vương thành này cao thủ như mây, dám triển khai khí thế toàn diện như thế, thực sự rất là dũng mãnh.

Cường giả Âu Dương gia đứng ở cửa bị áp chế đến mức hơi thở có chút gấp gáp, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.

Lúc này, bọn hắn không ngừng thầm cầu nguyện, người của Trị An Đường nhanh chóng đến, nếu không tiểu tử này thật sự ra tay thì gia tộc nhất định sẽ gặp đen đủi!

“Lão đệ, trà thơm thật đấy.”

“Đúng thế, rất không tệ.”

Kim Ngân hộ pháp ngồi trong Trị An Đường đang vui vẻ thưởng trà.

Quân Thường Tiếu lạnh giọng nói:

“Cho các ngươi thời gian ba tiếng đếm để suy nghĩ, nếu không đi ra thì đừng trách bổn tọa đánh vào trong.”

“Một!”

“Quân chưởng môn.”

Một người trung niên bước ra từ trong phủ, vội vàng chắp tay nói:

“Vẫn xin nhìn vào thân phận là phụ thân của Uyển Thi, đừng làm khó Âu Dương gia nữa.”

Âu Dương Tuấn.

Phụ thân của Liễu Uyển Thi.

Tướng mạo của hai người có vài phần tường đồng.

Chỉ là lúc gã xuất hiện, Liễu Uyển Thi trốn sau lưng Quân Thường Tiếu siết chặt nắm đấm nhỏ, gương mặt đẹp hiện lên hận ý.

Chính là người này đã hại mẫu thân ngày đêm mong nhớ, sau cùng uất ức mà mất đi.

Chính là người này nhất định dẫn mình đến Âu Dương gia, sau cùng bị người khác cười nhạo khinh bỉ.

Quân Thường Tiếu mặc dù không biết cảm xúc lúc này của Liễu Uyển Thi là gì, bất quá hắn cũng có thể từ ánh mắt của tiểu cô nương hiểu ra một hai phần, thế là lạnh giọng nói:

“Con gái ở gia tộc bị ức hiếp, ngươi không bảo vệ được thì có tư cách gì gọi là phụ thân?”

Âu Dương Tuấn xấu hổ cúi đầu.

Sau khi mẫu thân Liễu Uyển Thi qua đời, chuyện này khiến gã vô cùng tự trách bản thân.

Thế là tìm con gái đưa về Âu Dương gia, chỉ đơn thuần muốn bù đắp sai lầm thời trẻ.

Thế nhưng.

Gã đã quá coi nhẹ một hiện thực tàn khốc.

Liễu Uyển Thi vốn không có danh phận, vừa đến gia tộc nhận nhiều đối xử toàn là bất công.

Khi Âu Dương Tuấn phát hiện ra vấn đề này, con gái đã không nhẫn nhịn được nữa, dẫn đến không từ mà biệt, gã cũng từng khổ sở tìm kiếm rất lâu nhưng mãi vẫn không có tin tức.

“Hai!”

Quân Thường Tiếu lại hét số thứ hai.

Đúng lúc đó, khí thế kiếm võ dày đặc quanh người càng thêm mạnh mẽ.

“Uyển Thi.”

Âu Dương Tuấn nhìn con gái, nói:

“Bảo Quân chưởng môn dừng tay đi, có chuyện gì chúng ta một nhà có thể từ từ nói chuyện.”

Liễu Uyển Thi siết nắm đấm nhỏ càng chặt, ánh mắt có sự giằng co đau khổ.

Tiểu cô nương rất hận gã.

Nhưng chung quy vẫn là phụ thân của mình.

Quân Thường Tiếu truyền âm nói:

“Nha đầu, nếu như thỏa hiệp thì bổn tọa dẫn ngươi rời đi.”

Lần này, chung quy vẫn là ra mặt thay đệ tử, nếu như tiểu cô nương không truy vấn, bản thân tuyệt đối sẽ không cưỡng ép đòi công đạo.

“Hức hức...”

Liễu Uyển Thi bật khóc, nước mắt như hoa lê đái vũ, sau đó bước lên một bước, ngẩng đầu hét lớn:

“Đệ tử ở Âu Dương gia chịu nhiều oan ức, mong chưởng môn đòi lại công đạo.”

Thân thể nhỏ nhắn, hét ra âm thanh có thể vang vọng khắp Vương thành.

Mà từng chữ đều bộc lộ sự uất ức, sự tức giận đè nén đã lâu.

Quân Thường Tiếu đặt tay lên đầu nhỏ của Liễu Uyển Thi đang khóc, trầm giọng hét:

“Ba!”

Phù phù!

Giọng nói vừa dứt, ngọn lửa nóng rực chốc lát tận trời, giống như thân hình hung thú hệ hỏa to lớn đang gào thét.

Ngọn lửa này không chỉ mang theo sức mạnh nóng nảy, mà còn mang theo sự tức giận vô biên.

Ý giận này đến từ Quân Thường Tiếu, nhưng nó lại đại biểu cho Liễu Uyển Thi.

“Người ức hiếp đệ tử của ta đã không ra.”

Quân Thường Tiếu từ từ giương tay lên, mặt không biểu cảm nói:

“Vậy đầu tiên phá cửa lớn Âu Dương gia trước.”

Phù phù!

Ngọn lửa bốc lên cao hơn mười mét nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau, trong chốc lát hình thành thế đao lửa.

Dưới sự tức giận của Quân Thường Tiếu, Xích Tiêu Liệt Hỏa Trảm ngưng tụ còn mãnh liệt hơn rất nhiều, so với hôm qua thi triển ở học phủ.

Cường giả của học phủ thi triển võ kỹ do thám trước đó, thầm chấn động khi giải phóng linh niệm, cảm nhận được sức mạnh bạo phát kia, nói:

“Nếu như hôm qua hắn thi triển toàn lực, mình nhất định sẽ bị nội thương.”

Phù phù!

Ngọn lửa nóng rực, điên cuồng gào rít ở bên ngoài cửa lớn Âu Dương gia, nhiệt độ xung quanh cũng nhanh chóng tăng lên, dường như biến thành lò lửa lớn.

“Đáng sợ.”

Võ giã ở phía xa kinh sợ đánh mặt trợn tròn miệng há to.

Cường giả Âu Dương gia bị nhắm vào, trong hoàn cảnh nóng rực như thế, ấy vậy ai nấy đều tuôn ra mồ hôi lạnh.

“Quân chưởng môn.”

Đúng lúc này, Âu Dương gia truyền ra một giọng nói già nua:

“Đừng có làm càng!”

“Soạt!”

Một lão giả tóc trắng bay vụt đến, ánh mắt đầy lửa giận hạ xuống cửa phủ, toàn thân tỏa ra thiên địa linh khí nồng đậm.

“Tham kiến thái trưởng lão.”

Mấy trưởng lão Âu Dương gia vội vàng hành lễ.

“Là thái trưởng lão còn lại của Âu Dương gia.”

“Hắn hình như đã bế quan rất lâu rồi, cũng không biết có đột phá lên Võ Hoàng chưa?”

“Nhìn từ hơi thở, dường như vẫn còn là Võ Vương đỉnh phong.”

Võ vương đỉnh phong?

Quân Thường Tiếu cười lạnh một tiếng, nói:

“Lão già, chỉ cần để đám con cháu từng ức hiếp đệ tử ta nói lời xin lỗi, bổn tọa hiển nhiên sẽ không làm càng.”

Thái trưởng lão Âu Dương gia đứng chắp tay sau lưng, nói:

“Quân chưởng môn, lão phu thay Âu Dương gia đáp ứng lời thách đấu vừa rồi của người.”

Để con cháu đi ra nói xin lỗi trước mặt mọi người, chẳng khác nào giẫm đạp lên tôn nghiêm của Âu Dương gia, vì thế hắn không càng nguyện ý đấu một trận.

“Xác định chứ?”

Quân Thường Tiếu nói.

Thái trưởng lão Âu Dương gia chỉ về phía trước, nói:

“Ta và ngươi đến đài giao đấu quyết một trận thắng thua.”

“Được.”

Quân Thường Tiếu thu hồi ngọn lửa vừa ngưng tụ, khí thế Kiếm Võ Song Vương thu hồi vào trong thể nội, dẫn theo Liễu Uyển Thi đi đến đài giao đấu.

Theo sự tan biến của các loại lực lượng và áp lực, dòng chính Âu Dương gia ở trong phủ lập tức như trút cực gánh nặng, ai nấy cũng mồ hôi như suối ngồi liệt xuống đất.

Nếu như không phải thái trưởng lão xuất hiện, một khi Quân Thường Tiếu xông vào Âu Dương gia, bản thân nhất định gặp họa.

Dòng chính Âu Dương gia có thể nghĩ như vậy, đều là người từng ức hiếp Liễu Uyển Thi.

Bọn hắn sao có thể nghĩ tới, một đứa con gái riêng bỏ nhà rời đi không những còn sống ở bên ngoài, mà ngược lại còn gia nhập Thiết Cốt Phái, dưới sự che chở của chưởng môn đến tìm mình để tính nợ cũ.

“Đáng ghét.”

Một nữ dòng chính Âu Dương gia, ánh mắt nàng ta đầy ý tức giận nói:

“Một tạp chủng sinh ở bên ngoài, dám dẫn người đến gia tộc tìm rắc rối, thái trưởng lão nhất định sẽ không tha thứ cho con ả đó.”

Không ngờ, Quân Thường Tiếu đang đi về đài giao đấu, linh niệm đã bất giác ngắm chặt trẻn người cô ta.


Bình Luận (0)
Comment