Chương 516. Vạn Kiếm Quy Nhất!
Bốn khu vực trong Vương thành có rất nhiều Đài giao đấu đặt ở các giao lộ, tác dụng giống như Đài Ân Oán ở thành Thanh Dương, chủ yếu dùng để giải quyết ân oán giữa các võ giả.
Giờ này phút này.
Đài giao đấu cách Âu Dương gia gần nhất đã đứng đầy mấy vạn võ giả, càng lúc càng nhiều người từ các nẻo đường đổ xô tới!
Thái trưởng lão Âu Dương gia, Võ Vương đỉnh phong Âu Dương Lạp, nghênh chiến chưởng môn Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, Kiếm Võ Song Vương Quân Thường Tiếu!
Trận chiến sắp bắt đầu này cực kỳ thu hấp dẫn người xem!
Dù là cường giả đạt tới cảnh giới Võ Vương khi nghe tin, cũng ngay tức khắc chạy tới xem.
Võ Vương đỉnh phong xuất thủ là chuyện phi thường hiếm thấy, Kiếm Võ Song Vương xuất thủ lại càng khó gặp!
Hôm nay có thể tận mắt thấy là chuyện cực kỳ may mắn!
Võ giả càng lúc càng đông, xung quanh lôi đài có thể nói là vạn người nhốn nháo, cực kỳ náo nhiệt.
Lúc này, nếu có người đánh rắm nhất định không biết được là ai đánh, bởi vì mọi người chen chúc dẫn đến quá chật.
“Thanh thế thật lớn.”
Kim Ngân hộ pháp ngồi ở Trị An Đường, vẫn còn đang nhàn nhã thưởng thức trà.
Hai anh em này bây giờ triệt để yên lòng, bởi vì tên kia và cường giả Âu Dương gia giao thủ trên Đài giao đấu, có đánh đến mức thiên hôn địa ám (trời chiều đất tối) cũng không làm ngược với pháp lệnh.
Hồng Liên quận chúa cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng thật sự lo lắng, Quân Thường Tiếu sẽ động thủ ở Âu Dương gia, chuyện như thế sẽ khiến nàng rất khó xử.
Nói đi cũng phải nói lại.
Hắn vừa đột phá Kiếm Võ Song Vương không được bao lâu, có thể đối chiến với Võ Vương đỉnh phong sao?
Ở học phủ Thiên Dụ, Quân Thường Tiếu cường thế phá vỡ Hư Không Chưởng do cao tầng học phủ thi triển, điều này đã khiến Hồng Liên quận chúa rất bội phục.
Nhưng chung quy vẫn chỉ là thăm dò.
Khi giao đấu chân chính, một tên cường giả Võ Vương đỉnh phong của học phủ, chưa chắc sẽ yếu hơn một Kiếm Võ Song Vương.
Trên lý thuyết thì…
Được rồi được rồi, không lý thuyết gì nữa, trực tiếp vào vấn đề chính.
Trên Đài giao đấu.
Quân Thường Tiếu và Âu Dương Lạp đứng ở khu vực trung tâm, cách nhau khoảng mười mét, mặc dù trận giao đấu còn chưa bắt đầu nhưng hai bên đều đã phóng xuất khí thế Vương giả, đang âm thầm phân tranh cao thấp.
“Võ Vương đỉnh phong đối chiến Kiếm Võ Song Vương, tuyệt đối là trận chiến cực kỳ hiếm thấy!”
“Chúng ta có thể tận mắt thấy, quả là chuyện vô cùng may mắn!”
“Trận chiến này khẳng định rất đặc sắc!”
Quân Thường Tiếu và Âu Dương Lạp còn chưa giao đấu, võ giả dưới đài đã là hoàng đế không vội thái giám gấp, hận không thể bảo bọn hắn mau đánh đi, cống hiến cho mọi người một trận chiến giữa vương giả đặc sắc tuyệt luân!
Liễu Uyển Thi lo lắng không thôi.
Thái trưởng lão là cường giả có hy vọng đột phá Võ Hoàng nhất của Âu Dương gia, chưởng môn giao đấu với hắn chỉ sợ…
Không được nghĩ lung tung, không được nghĩ vớ vẩn.
Liễu Uyển Thi liên tục lắc đầu, vứt hết mọi suy nghĩ không tốt, nói thầm trong lòng:
“Chưởng môn là mạnh nhất, nhất định có thể chiến thắng mọi đối thủ!”
“Quân chưởng môn.”
Âu Dương Lạp lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi và ta phân thắng thua như thế nào?”
“Tùy ý.”
Quân Thường Tiếu đáp.
Âu Dương Lạp nâng tay lên, một thanh trường kiếm dài ba thước không che giấu sự sắc bén từ hư không xuất hiện, nói:
“Dùng binh khí phân định đi.”
“Đây là Cực phẩm cao giai Lưu Vân Kiếm do Phạm đại sư chế tạo!”
Có người kinh hô.
“Cái gì!”
Võ giả xung quanh đều trừng to mắt.
Uy danh của Phạm đại sư ở đại lục Tinh Vẫn tuyệt đối như sấm vang bên tai.
Cuộc đời y rèn vô số thanh kiếm, số thanh có thể đạt tới cấp độ Cực phẩm cao giai cũng không đủ hai chữ số.
Lưu Vân Kiếm này chính là một trong số đó.
Nghe nói, sau khi rèn thanh kiếm này xong, bầu trời vốn trong xanh vạn dặm không một đám mây, bỗng nhiên bị mây đen kéo đến che kín ánh nắng xuyên không lọt, vì vậy mới lấy tên là “Lưu Vân”.
Lưu Vân Kiếm tuy không phải thanh kiếm chạm đến tuyệt tác chế tạo của Phạm đại sư, nhưng nó cũng tuyệt đối là thanh kiếm có phẩm chất thượng thừa nhất trong Cực phẩm cao giai.
“Khó trách Âu Dương Thái trưởng lão muốn dùng binh khí phân định thắng thua, hoá ra là có thần binh lợi khí chừng này!”
Âu Dương Lạp rút Lưu Vân Kiếm ra, lập tức khơi dậy làn sóng xôn xao không nhỏ bạo động.
Quân Thường Tiếu cười lạnh không thôi.
Một thanh kiếm Cực phẩm cao giai cũng dám xưng là thần binh lợi khí.
Vậy Thanh Long Yển Nguyệt Đao và Nan Thu Đao của mình, há lại không có thể xưng là thần khí truyền thừa viễn cổ vô thượng?
“Quân chưởng môn.”
Âu Dương Lạp ngạo nghễ nói:
“Rút binh khí ra đi.”
Lão biết, Quân Thường Tiếu là Kiếm Vương.
Nhưng vẫn dám lựa chọn dùng binh khí quyết thắng thua là vì tu vi của minh cao, phối hợp với vũ khí phẩm chất cao, tuyệt đối có thể tùy tiện chiến thắng.
Soạt!
Quân Thường Tiếu nâng tay lên, Trung phẩm Hàn Mang Kiếm từ hư không xuất hiện, nói:
“Dám trước mặt Kiếm Vương dùng kiếm quyết đấu, bổn tọa rất bội phục can đảm của ngươi.”
“…”
Khóe miệng mọi người co giật.
Ngươi là Kiếm Vương, hắn cũng là Võ Vương đỉnh phong, sao lại không có dũng khí cơ chứ!
Nếu như chỉ là Võ Vương cấp thấp lại dám khiêu chiến Kiếm Vương thì không nghi ngờ là đi đang tìm đường chết, nhưng cảnh giới Võ Vương cấp cao có thể bù vào cách biệt về kiếm đạo.
Huống chi.
Thái trưởng lão Âu Dương gia còn có Cực phẩm cao giai Lưu Vân Kiếm, chưởng môn Thiết Cốt Phái muốn thắng một trận này, sợ là sẽ rất khó khăn.
“Quân chưởng môn.”
Âu Dương Lạp nói:
“Có thể bắt đầu chưa?”
“Có thể rồi.”
Choeng —— —— —— ——
Vừa dứt lời, Lưu Vân Kiếm lập tức xuất vỏ, một đạo kiếm mang lóe lên sáng rực.
Âu Dương Lạp tuy không phải Kiếm tu nhưng cũng từng tu luyện kiếm pháp, chỉ thấy cổ tay lão hất một cái thì linh lực hội tụ trong thân kiếm, lập tức hình thành từng luồng kiếm khí như sóng ào tới Quân Thường Tiếu.
“Kinh Đào Hãi Lãng kiếm pháp!”
“Trời ạ, kiếm pháp này cũng là phẩm cấp Cực phẩm cao giai!”
“Âu Dương Thái trưởng lão mặc dù cũng không phải là Kiếm tu, nhưng thực lực cường hãn, lại có kiếm khí cao phẩm hỗ trợ, uy lực khẳng định bất phàm!”
Mọi người kinh hô.
Hai đầu lông mày Âu Dương Lạp biểu lộ sự ngạo nghễ.
Đối mặt kiếm khí như sóng biển tập kích, Quân Thường Tiếu lại thản nhiên nói:
“Cặn bã.”
Cặn bã?
Âu Dương Lạp nhíu mày.
Soạt! Soạt! Soạt! —— —— —— —— —— ——
Đúng lúc này, Quân Thường Tiếu vừa di chuyển, vừa thi triển Nhất Tự Tốc Quyết, chỉ thấy kiếm ảnh văng ra đầy trời, trong nháy mắt dệt ra thiên la địa võng!
Nhìn kiếm khí tung hoành toàn bộ Đài giao đấu, Võ giả xem chiến đồng loạt há hốc miệng, trong mắt hiện lên sự chấn động mãnh liệt!
Âu Dương Lạp cũng trừng lớn hai mắt.
Lão tuy đã phóng thích linh niệm từ trước, nhưng cũng không có cách nào chuẩn xác nhìn ra, kẻ này trong một hơi rốt cuộc đã xuất ra hai trăm kiếm hay là ba trăm kiếm!
Tóm lại, rất nhiều!
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Kiếm khí cường thế không một góc chết lao đến, trực tiếp hóa giải toàn bộ kiếm khí như sóng biển!
Vút —— —— ——
Trong kiếm ảnh ngập trời, một dải lụa kết từ vô số kiếm khí quét thẳng đến, tốc độ cực nhanh khiến Âu Dương Lạp sợ đến biến sắc.
Dưới tình thế cấp bách, lão giơ kiếm lên đỡ!
Đinh!
Kiếm khí hung bạo chém phía trên Lưu Vân Kiếm, toàn bộ thân thể Âu Dương Lạp không thể khống chế lui nhanh về sau!
Quân Thường Tiếu rảo bước đuổi theo, kiếm thế tràn ngập trên đài giao đấu ào ạt tràn ra bên ngoài sân, tiếp xúc với kiếm của võ giả khắp nơi.
Keng! Keng! Keng!
Mấy trăm thanh lợi kiếm bị dẫn dắt xuất ra, kéo theo lưu quang bay vút về phía Quân Thường Tiếu trên không.
Vù vù —— ——
Dưới sự thúc giục của kiếm thế, kiếm khí cùng tụ vào một chỗ, hóa thành một thanh cự kiếm vĩ đại!
“Đây...”
Mọi người trợn tròn mắt!
“Vạn Kiếm Quy Nhất!”
Quân Thường Tiếu lạnh lùng quát, Hàn Mang Kiếm trong tay chém xuống.
Cự kiếm trên không kia lấy khí thế núi lở, mang theo vô thượng kiếm uy hung bạo ập xuống Âu Dương Lạp đang không ngừng thoái lui.
Vù vù ——
Kiếm thế bạo phát, cuồng phong gào thét!
Âu Dương Lạp đang không ngừng thoái lui sắc mặt đại biến, một luồng cảm xúc sợ hãi mãnh liệt xông lên não!
Một kiếm này rất mạnh!
Làm sao giờ, phải làm sao!
Bây giờ điều Âu Dương Lạp có thể làm chính là tránh đi, nhưng cự kiếm quá lớn, hai bên lại có Kiếm thế trầm trọng áp xuống, chỉ có thể tiếp tục lùi về sau.
Thế nhưng... còn lùi nữa sẽ vượt ra khỏi sân!
Thời gian eo hẹp khiến lão không thể cân nhắc quá nhiều, cứ thuận theo quán tính điên cuồng lùi về sau, cuối cùng rời khỏi Đài giao đấu!
Dù đã như vậy, hắn vẫn chưa thoát khỏi phạm vi công kích của cự kiếm sắp áp xuống tới nơi!
Âu Dương Lạp phẫn nộ giơ kiếm lên đỡ trước người, Linh lực bàng bạc đổ vào trong thân kiếm, hiển nhiên chỉ có thể đỡ lấy!
Uỳnh!
Thân kiếm cực lớn do vạn kiếm hội tụ chém thẳng xuống, từng luồng kiếm thế bạo ngược như sóng bể gào thét phóng ra.
Rắc rắc rắc!
Sàn Đài giao đấu lập tức vỡ nát!
Những người quan chiến đứng sát nhau lập tức bị kiếm thế quét cho điên cuồng lui lại, tới tấp ngã nhào xuống đất!