Chương 517. Kết thúc rồi?
Ngay lúc Quân Thường Tiếu triển khai chiêu thứ nhất của Vạn Kiếm Quy Tông, mấy trăm thanh kiếm hợp thành thanh kiếm khổng lồ nặng nề chém xuống, Đài giao đấu bị kiếm thế chấn động thành một đống hỗn độn!
Các võ giả đứng gần nhất để quan chiến càng thê thảm hơn, họ bị cơn chấn động đẩy lùi, cuối cùng không chịu nổi sóng khí mà trực tiếp ngã liệt xuống đất.
Khoảnh khắc ấy, nếu như nhìn bao quát từ trên cao thì sẽ thấy, kiếm thế lan ra trong nháy mắt khiến đám người ngã quỵ giống như từng tầng từng tầng sóng cuộn!
Vù vù!
Kiếm thế vẫn đang lan rộng, song uy lực yếu dần.
Võ giả ngã trên đất gian nan đứng dậy, trong mắt dâng lên nỗi hoảng sợ!
Kiếm ý lạnh lẽo vừa mặc sức quấy rối, khiến bọn hắn sởn hết cả tóc gáy, thậm chí hoài nghi có lẽ mình hẳn phải chết luôn rồi!
Còn sống.
Còn binh yên vô sự!
Các võ giả bị ảnh hưởng có cảm giác như sống sót sau tai nạn!
Thế nhưng.
Khi bọn hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Đài giao đấu, khó lòng kiềm chế hít một hơi khí lạnh.
Giữa không trung còn để lại một vết kiếm rất sâu, giống như bầu trời bị xé rách!
Những người đứng xem cuộc chiến phía xa không bị kiếm thế bạo phát ảnh hưởng, lúc này đều đang nhìn phía ngoài Đài giao đấu không chớp mắt.
Âu Dương Lạp vẫn đứng ở nơi đó, hai tay làm động tác đỡ trời.
Nhưng mà Lưu Vân Kiếm đỡ trước người đã bị đứt gãy nửa đoạn, trên ngực còn có một vết kiếm đỏ tươi làm người ta khiếp đảm!
Theo tình hình này, mặc dù lão kịp thời giơ kiếm lên, đồng thời vận dụng lượng lớn linh lực để chống đỡ, nhưng vẫn không thể ngăn cản Vạn Kiếm Quy Nhất của Quân Thường Tiếu!
Chẳng qua.
May mắn chính là.
Âu Dương Lạp nhận ra không ổn, lập tức quyết đoán lựa chọn lùi lại.
Tuy không thể hoàn toàn thoát khỏi khu vực công kích, nhưng vẫn bị chém ở trước ngực, bất quá không phải vết thương trí mạng.
Nếu như không sớm rút lui, trái lại còn đứng trên đài giao đấu.
Sợ rằng vị Võ Vương đỉnh phong này sẽ có kết cục như Lưu Vân Kiếm, trực tiếp bị chém thành hai nửa!
Keng!
Quân Thường Tiếu thu kiếm vào vỏ, ngạo nghễ nói:
"Bổn tọa là vương giả Kiếm đạo, không phải là người mà loại gà mờ như lão có thể so đấu."
Đừng thấy hắn làm bộ nhẹ nhàng như thế, thật ra trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, nói thầm:
"Chiêu thứ nhất của Vạn Kiếm Quy Tông kinh khủng quá đi mất!"
Quân chưởng môn đã lĩnh ngộ lâu như vậy, hôm nay mới thi triển lần đầu tiên, chính hắn cũng không nghĩ tới uy lực sẽ lớn đến vậy, thậm chí có thể đẩy lùi Võ Vương đỉnh phong!
Có điều chiêu thức lại tiêu hao rất nhiều linh lực.
Quân Thường Tiếu chém ra một kiếm, năng lượng trong Linh Hạch đã tiêu hao gần hết.
Nếu như không phải hắn có hai viên Linh Hạch, sợ rằng tình cảnh lúc này của hắn là cơ thể lảo đảo, vẻ mặt suy yếu.
Quan trọng hơn.
Ngay lúc Quân Thường Tiếu nhìn thấy Âu Dương Lạp lùi lại, bước ra khỏi Đài giao đấu thì đã thu lực, nếu như dùng toàn lực chém ra, khẳng định linh lực trong một viên Linh hạch sẽ bị hút cạn!
Vạn Kiếm Quy Tông mạnh thì có mạnh, nhưng mà không thể tùy tiện thi triển, bằng không bất lợi cho phần chiến về sau, ngoại trừ có thể dùng một chiêu chế địch.
"Đinh! Nhiệm vụ phụ hoàn thành, nhận được 2000 điểm cống hiến."
"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 7702/10000."
Âu Dương Lạp xuất hiện đáp ứng lời thách đấu của hắn, khi đó hệ thống bỗng phát ra nhiệm vụ phụ là đánh bại đối phương.
Quân Thường Tiếu không hài lòng lắm, thầm nghĩ:
"Đánh bại Võ Vương đỉnh phong mà được có 2000 điểm, như thế quá ít!"
“...”
Hệ thống không còn gì để nói.
Chủ nhân ngày càng khó ăn khó ở.
...
Bên ngoài Đài giao đấu, không khí hoàn toàn tĩnh lặng.
Các võ giả quan sát cuộc chiến đều trợn trừng hai mắt, khó có thể tin nổi một màn vừa rồi.
Tỷ thí vừa bắt đầu, thế mà... Kết thúc rồi?
Kết thúc rồi!
Mặc cho Âu Dương Lạp còn có năng lực chiến đấu hay không, thì những người đứng dưới đài đã biết kết quả trận chiến này.
Lão cũng thật đáng thương, không chỉ thua chóng vánh, ngay cả Lưu Vân Kiếm cũng bị chém gãy.
Mọi người có phát hiện.
Phạm đại sư trước nay chỉ nghe tên không thấy người, cả đời rèn luyện vũ khí, tất cả đều thành đá kê chân cho Quân chưởng môn ra oai!
Đương nhiên.
Cường giả chân chính sẽ không để ý cuộc chiến đã kết thúc hay chưa, mà thứ bọn hắn để ý là trong vài phút giao đấu ngắn ngủi vừa rồi, Quân Thường Tiếu phô bày ra sức chiến đấu quá kinh khủng!
Nhất là thân kiếm to lớn được hợp thành kia, tạo ra vết kiếm hồi lâu không thể khép lại ở giữa không trung, càng khiến người ta phải kinh hồn khiếp vía!
Đó chính là sự khủng bố của Kiếm Võ Song Vương sao!
"Phụt!"
Âu Dương Lạp đứng ngoài Đài giao đấu phun ra một ngụm máu, có thể thấy lão như già hơn trăm tuổi chỉ trong nháy mắt!
Thương thế của lão không nặng lắm, nguyên nhân hộc máu chính là vì Lưu Vân Kiếm luôn xem như trân bảo bị chém gãy!
Quân Thường Tiếu kiêu căng đứng trên đài giao đấu, tầm mắt lướt qua đám người Âu Dương gia, bình thản nói:
"Các ngươi có thể tiếp tục tới khiêu chiến bổn tỏa!"
Rất ngông cuồng, rất kiêu ngạo!
Thế nhưng các trưởng lão Âu Dương gia chỉ biết cúi đầu, hiển nhiên không dám lên đài ứng chiến.
Ngay cả Thái trưởng lão chỉ cách Võ Hoàng nửa bước còn bị đánh bại chóng vánh như thế, mình lên tuyệt đối là tự đào mộ chôn thân!
Quân Thường Tiếu trầm giọng nói:
"Nếu không ai dám tiếp chiến, vậy thì nhanh gọi tất cả đệ tử dòng chính Âu Dương gia đã ức hiếp đệ tử ta ra đây, từng người cúi đầu xin lỗi!"
Âu Dương Lạp bị đánh bại thì đã sao, mọi chuyện vẫn còn chưa xong đâu!
Ngày hôm nay, hắn nhất định phải thay Liễu Uyển Thi đòi lại công đạo, phải cho Âu Dương gia thấy rõ khoản nợ còn thiếu, dù đã qua rất lâu nhưng phải trả hết mới thôi!
Kỳ thực Quân chưởng môn không hề quá đáng.
Đơn giản chỉ là những kẻ dòng chính từng nhục nhã Liễu Uyển Thi, toàn bộ đi ra xin lỗi.
Chỉ có điều, xin lỗi trước mặt toàn thể mọi người, chẳng khác nào giẫm lên tôn nghiêm của Âu Dương gia, chắn chắn bọn hắn cảm thấy rất mâu thuẫn.
"Hầy..."
Âu Dương Lạp thở dài xoay người rời đi, bóng lưng thoạt trông vô cùng già nua.
Trận đấu này thua.
Cũng có nghĩa là Âu Dương gia đã thua rồi.
...
Ngoài cửa lớn Âu Dương gia.
Nói thật.
Quân Thường Tiếu thi triển Vạn Kiếm Quy Tông đánh bại Âu Dương Lạp diễn ra quá nhanh, cặp mắt của võ giả bình thường khó có thể theo kịp.
Ngoại trừ thân kiếm to lớn cùng với không gian bị chém rách ra, cẩn thận ngẫm lại thì thấy hình như cuộc chiến vương giả này, hoàn toàn không đặc sắc tuyệt luân như mình tưởng tượng!
Đây là suy nghĩ của võ giả tầm thường, các cường giả cảnh giới cao vẫn còn đang bị vây trong cơn chấn động mạnh.
Một vị Võ Vương đỉnh phong có thể bước vào Võ Hoàng bất cứ lúc nào, kết quả bị đánh bại dễ dàng như thế, thực lực của người này e rằng đã là vô địch trong cảnh giới Võ Vương rồi chăng!?
Điều này khó mà xác thực.
Bởi vì lúc nãy Quân chưởng môn thể hiện ra phần lớn sức mạnh xuất phát từ Vạn Kiếm Quy Nhất, nếu không thi triển chiêu này thì chưa chắc đã tùy tiện áp chế Âu Dương Lạp.
"Két!"
Đúng lúc này, cửa lớn Âu Dương gia bị đẩy ra, từng tên dòng chính của Âu Dương gia ủ rũ bước ra.
Thái trưởng lão bại trận dưới tay Quân Thường Tiếu, gia chủ Âu Dương gia trải qua quá trình lựa chọn khó khăn, rốt cuộc vẫn chọn nhận sai.
Đâu còn cách nào khác.
Nếu như không xin lỗi, Quân thường Tiếu chắc chắn sẽ không bỏ qua, đến lúc cổng lớn của Âu Dương gia bị hủy rồi lại đại náo một trận ở bên trong, thế thì toàn bộ tôn nghiêm gia tộc sẽ càng bị giẫm nát!
Hơn nữa.
Trị An Đường vẫn luôn không xuất hiện, hiển nhiên đang giả vờ như không thấy gì hết.
Sự tồn tại khiến cả Kim Ngân hộ pháp cũng phải kiêng kỵ, nếu Âu Dương gia cứ khăng khăng đối đầu, kết cúc nhất định sẽ càng thêm xui xẻo.
"Xin lỗi, ta... Ta sai rồi..."
Một tên dòng chính từng nhục nhã Liễu Uyển Thi khom lưng nói.
"Nói to lên!"
Quân Thường Tiếu lạnh nhạt nói.
Đệ tử dòng chính đó nhắm mắt lại, lớn giọng hét:
"Xin lỗi, ta sai rồi!"
"Tiếp theo."
"Xin lỗi, ta sai rồi!"
"Tiếp."
"Xin lỗi, ta sai rồi!"
“...”