Chương 518. Tức giận thì nén lại, không phục thì nhịn lại!
Mấy trăm tên dòng chính Âu Dương gia dưới sự chứng kiến của mọi người, từng người từng người xếp hàng nói lời xin lỗi, cảnh tượng này khẳng định sẽ bị lưu truyền.
Cứ như vậy, làm sao phân biệt được ai từng ức hiếp Liễu Uyển Thi?
Rất đơn giản.
Quân Thường Tiếu bắt toàn bộ dòng chính thế hệ trẻ nhất dòng tộc của Âu Dương gia ra, bất luận là đã từng ức hiếp hay chưa.
Đây gọi là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Liễu Uyển Thi kiêu ngạo đứng, nhìn từng tên dòng chính của Âu Dương gia ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ban đầu tiểu cô nương chỉ nghĩ muốn chạy trốn, không muốn có bất kỳ liên quan gì với Âu Dương gia, hiện giờ những người từng ức hiếp mình đang lần lượt cúi đầu xin lỗi trước mặt, mới biết được chuyện này hóa ra lại sảng khoái như vậy.
“Chưởng môn.”
Liễu Uyển Thi truyền âm nói:
“Cám ơn.”
Nếu như không phải chưởng môn dẫn mình đến Âu Dương gia đòi công đạo, có lẽ sự tủi thân dồn nén trong tim sẽ vĩnh viễn theo mình cả đời.
“Nha đầu.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi làm vậy là xem bổn tọa như người ngoài.”
Liễu Uyển Thi cười sáng lạn nói:
“Chưởng môn là người thân thiết nhất của Đồ Đồ, là người ta bằng lòng nấu cơm cho cả đời.”
“Đã nói là một đời, thiếu một tháng, một ngày, một canh giờ cũng không được đâu đấy.”
Quân Thường Tiếu nói.
“Vâng!”
Liễu Uyển Thi gật đầu nói.
Thế nhưng khi một nữ nhân dòng chính Âu Dương gia đi đến, nụ cười trên mặt tiểu cô nương đông cứng lại, hai mắt to tròn bao hàm ý lạnh.
Âu Dương Nhài.
Đại đường tỷ của thế hệ trẻ trong Âu Dương gia.
Khoảng thời gian sống ở Âu Dương gia, người ức hiếp Liễu Uyển Thi nhiều nhất là con mắm này, hai chữ “con hoang” nghe không thể lọt tai, cũng là từ con mắm này gọi đầu tiên.
Gia chủ Âu Dương gia đương nhiệm là cha của Âu Dương Nhài.
Mẹ của con mắm cũng thuộc gia tộc rất có sức mạnh khác trong Vương thành.
Âu Dương Nhài ở trong gia tộc tuyệt đối là thiên kim đại tiểu thư vạn người sủng ái, địa vị không hề kém hơn rất nhiều đường huynh đường đệ có tư chất bất phàm.
Liễu Uyển Thi đứng trước mặt cô ta, giống như cô gái lọ lem.
Chính là vì khoảng cách thân phận quá lớn, Âu Dương Nhài trước đó không để Liễu Uyển Thi trong mắt.
Thậm chí cho rằng, loại con gái riêng này không nên ở trong gia tộc, tránh truyền ra ngoài trở thành chuyện cười cho người ngoài bàn luận.
Âu Dương Nhài khoe khoang huyết thống cao quý, hàng ngày đều như thiên nga cao ngạo, dùng lời nói ngạo mạn nhất để sỉ nhục Liễu Uyển Thi.
Vừa khéo.
Trước đó người Quân Thường Tiếu đã dùng linh niệm khóa chặt con mắm này.
Bổn tọa dùng khí thế Kiếm Võ Song Vương áp chế, cuối cùng vẫn dám nói hai chữ “con hoang”, con mắm này thật đúng là chết cũng không sửa!
“Đồ Đồ.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đánh.”
“Bốp!.”
Liễu Uyển Thi vung tay đánh lên mặt.
“Ngươi...”
Âu Dương Nhài ôm má trái đỏ ửng, ánh mắt con ả hiện rõ sự tức giận.
Liễu Uyển Thi nhàn nhạt nói:
“Ngươi hẳn là không nghĩ tới có một ngày, Liễu Uyển Thi ta dùng cách như vậy trở về đúng không?”
Sự tức giận trong mắt Âu Dương Nhài càng nồng đậm.
“Tiếp tục đánh.”
Quân Thường Tiếu nói.
Bạch! Bạch! Bạch!
Liễu Uyển Thi liên tiếp vung tay.
Khuôn mặt có thể xem là xinh đẹp động người của Âu Dương Nhài, nhanh chóng bị đánh sưng vù.
Gia chủ Âu Dương gia tận mắt chứng kiến, mặc dù hai bàn tay siết chặt, mặc dù lửa giận bùng lên dữ dội, nhưng hắn ta chẳng làm gì được.
Bởi vì ngay lúc Liễu Uyển Thi ra tay, kiếm thế kinh người của Quân Thường Tiếu đã phát tán ra ngoài, chỉ cần có người của Âu Dương gia dám làm loạn, hắn chắc chắn sẽ ra tay không chút e ngại.
Tức giận?
Kìm lại cho lão tử!
Không phục?
Nhịn lại cho lão tử!
Ở ngoài cửa lớn Âu Dương gia, Liễu Uyển Thi liên tục tát con gái của Âu Dương gia chủ, chuyện này nhất định cũng sẽ trở thành chủ đề bàn tán nóng hổi.
“Đồ Đồ.”
Sau khi tất cả dòng chính thế hệ trẻ nhất cúi đầu xin lỗi, Quân Thường Tiếu nói:
“Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Liễu Uyển Thi cất bước đi theo.
Nhưng tiểu cô nương vừa đi được hai bước, bỗng dừng bước nói:
“Đại hội nấu nướng ba ngày sau, ta sẽ đánh bại những dòng chính Âu Dương gia các ngươi.”
Âu Dương gia mấy đời lấy nấu nướng làm chủ, võ đạo chỉ là thứ yếu.
Dựa và tài nghệ nấu nướng đánh bại bọn hắn, chẳng khác nào giẫm đạp lên tôn nghiêm từ trong ra ngoài.
Sau khi Quân Thường Tiếu dẫn Liễu Uyển Thi rời đi, toàn bộ dòng chính Âu Dương gia trở về gia tộc, cửa lớn sơn đỏ đóng chặt, cao tầng tức giận đến nỗi ai nấy cũng run rẩy cả người.
“Âu Dương Tuấn.”
Một trưởng lão tức giận nói:
“Đây là con gái tốt do ngươi sinh ra đó, khiến Âu Dương gia ta mất sạch mặt mũi ở Vương thành.”
Gương mặt Âu Dương Tuấn khó coi đến cực điểm.
Nhưng nói thật lòng, từng người dòng chính của gia tộc xin lỗi con gái, sâu trong nội tâm gã dâng lên một cảm giác sảng khoái.
“Gia chủ, ta hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Âu Dương gia, cũng không có mặt mũi nào ở lại gia tộc, hôm nay rời đi, vĩnh viễn không quay lại.”
Âu Dương Tuấn thống khổ nói.
“Hừ.” Các trưởng lão hừ lạnh.
Âu Dương Tuấn cũng không nói gì thêm, ngay cả hành lễ cũng không thực hiện, ôm lấy trái tim khó chịu rời khỏi Âu Dương gia.
Trong nhà ăn của nhà trọ.
Liễu Uyển Thi bưng bát ăn từng miếng cơm lớn.
Tiểu cô nương cảm thấy rất vui vẻ, tủi thân bao nhiêu năm rốt cuộc đã được phát tiết, dẫn đến khẩu vị cũng lớn theo.
“Ăn chậm một chút, coi chừng mắc nghẹn.”
Quân Thường Tiếu nói.
Đừng nhìn hắn vô cùng bạo lực với Tụ Anh Đường, nhưng đối xử với đệ tử của mình, nâng trong tay còn sợ biến mất.
Liều Uyển Thi uống một ngụm canh, chùi quẹt cái miệng dính đầy cơm, cười nói:
“Chưởng môn, lần đầu tiên đệ tử cảm thấy đồ ăn người ngoài làm ngon như vậy đấy.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Cảm xúc tốt, ăn cái gì cũng đều là sơn hào hải vị.”
“Đệ tử còn muốn ăn thêm một bát cơm nữa!”
“Tiểu nhị, thêm hai bát cơm tới đây.”
“Vâng thưa khách quan, xin đợi một chút.”
Liễu Uyển Thi ăn liên tục ba bát cơm, rồi mới xoa bụng dựa vào ghế.
“Nha đầu.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn tọa muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
“Vấn đề gì ạ?”
“Ngươi có hận cha mình không?”
“Hận chứ.”
Liễu Uyển Thi trả lời không chút suy nghĩ.
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn tọa dẫn ngươi đến Âu Dương gia náo loạn một trận, những ngày sau này của cha ngươi nhất định trôi qua rất không tốt.”
“Đó là chuyện của gã, không liên quan gì đến đệ tử cả.”
Liễu Uyển Thi nói.
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
“Nói thế nào cũng là cha mình, dù có làm sai gì đi nữa thì cũng nên có một cơ hội tha thứ chứ?”
Liều Uyển Thi im lặng.
“Hơn nữa..”
Quân Thường Tiếu nói:
“Nếu như gã là người vô tâm, chắc chắn sẽ không dẫn ngươi về Âu Dương gia, mặc dù vô tình khiến ngươi bị người khác ức hiếp nhưng chủ ý vẫn là hy vọng ngươi có thể sống tốt, mà không phải ở bên ngoài lẻ loi một mình lang thang tứ phương.”
“Chưởng môn.”
Ánh mắt Liễu Uyển Thi kiên định nói:
“Ta và Âu Dương gia không có bất kỳ quan hệ nào nữa, cũng bao gồm cả gã ở trong đó.”
“Những lời này.”
Quân Thường Tiếu chỉ ra bên ngoài, nói:
“Ngươi tự mình nói với gã đi.”
Liễu Uyển Thi ngẩn ra, quay đầu nhìn sang.
Âu Dương Tuấn biểu lộ ánh mắt phức tạp đứng ở ngoài cửa nhà trọ, gã muốn mở miệng gọi một tiếng nhi nữ, nhưng lại cứng rắn nuốt vào trong.
“Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, các ngươi có thể lên lầu.”
Quân Thường Tiếu nói.
“Chưởng môn...”
“Gã là cha ngươi mà không phải kẻ thù, cho dù trước đó có phạm sai lầm, thân là nhi nữ cũng nên cho một cơ hội để chuộc lỗi.”
“...”
Liễu Uyển Thi im lặng đứng dậy, bĩu môi đi lên lầu hai.
Xem ra, đây là cho Âu Dương Tuấn một cơ hội để chuộc lỗi với nhi nữ.
“Còn không nhanh đi.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đứng ở bên ngoài tắm nắng à?”
“Quân chưởng môn, cám ơn!”
Âu Dương Tuấn vội vàng chắp tay, sau đó đi theo sát con gái.
Quân Thường Tiếu uống một ngụm trà, rời khỏi nhà trọ đi về phía học phủ Thiên Dụ.
Nói thật.
Hắn không có bao nhiêu thiện cảm với Âu Dương Tuấn.
Nhưng tốt xấu gì cũng là phụ thân của Liễu Uyển Thi, dù sao cũng phải cho người ta một cơ hội làm lại từ đầu.
Đây là chuyện giữa con nhi nữ và phụ thân, Quân chưởng môn không muốn tham dự.
Ngược lại hắn chuyến hướng đến học phủ Thiên Dụ, chính là muốn tiếp tục dạy bảo đám trẻ mới lớn ở Tụ Anh Đường, bằng không dẫn một đám tính tình cao ngạo gia nhập Thiết Cốt Phái, há có thể hòa hợp thành một?