Chương 519. Chạy rất vui vẻ!
"Âu Dương thái trưởng lão bị một kiếm chém lùi mấy chục bước, sau đó Quân lão sư bước nhanh lên!”
"Nói thì chậm, nhưng thực sự chuyện lúc đó xảy ra cực nhanh, kiếm thế vừa bạo phát kéo theo tất cả thanh kiếm xung quanh, tạo thành một chiêu kiếm trâu bò chọc trời luôn!”
"Các ngươi thử đoán xem kết quả thế nào?”
Bên trong Tụ Anh Đường, Hoắc Linh giẫm một chân lên trên ghế, mặt mày hớn hở kể lại cuộc giao đấu cho các bạn học nghe.
"Kết quả thế nào?”
Có học sinh vội vàng nói với mắt tràn đầy mong chờ.
Lúc này Hoắc Linh đã hóa thân thành người kể chuyện, dùng sức câu dẫn sự tò mò người khác, cho đến lúc mông mọi người đã nóng như lửa thiêu, hắn ta mới từ tốn nói:
"Âu Dương thái trưởng lão lùi ra khỏi đài giao đấu, Lưu Vân Kiếm bị chém đứt, ngay cả trước ngực cũng lưu lại một vết chém khá sâu!”
"Trời ạ!”
Mọi người đều hoảng sợ thốt lên.
Cuộc chiến giữa cường giả, bọn hắn chỉ mới nghe Hoắc Linh kể lại thôi đã cảm nhận được sự hung hãn, nếu như có thể tận mắt chứng kiến, chắc chắn sẽ cực kỳ kinh tâm động phách!
Có người sùng bái nói:
"Quân lão sư quá mạnh!”
"Đâu chỉ mạnh!”
Hoắc Linh nói:
"Đúng là mạnh đến dọa người!”
"Cho dù là học trưởng xếp đầu của bảng Anh Tài, đứng trước mặt Quân lão sư cũng không đáng nhắc đến!”
Quân Thường Tiếu chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Võ Vương đỉnh phong, điều này đã khiến học sinh Tụ Anh Đường cực kỳ sùng bái hắn.
"Thôi đi.”
Sở Nam Tu đang gác hai chân lên bàn, bĩu môi nói:
"Chỉ có thể là do thực lực của Âu Dương gia quá tầm thường, nếu như hắn dám đến khiêu khích Sở gia ta, chắc chắn tên kia đi bộ đến, sau đó phải bò ra ngoài.”
"Hắc hắc.”
Có người cười nói:
"Trong gia tộc của Sở thiếu có cả cường giả Võ Hoàng đấy, Quân lão sư chưa chắc đã có gan đến.”
"Còn phải nói…”
Sở Tu Nam ngạo nghễ nói:
"Cho dù hắn là Kiếm Võ Song Vương đi nữa, trước mặt Võ Hoàng thì cũng chỉ là…
Nói đến đây, giọng nói của hắn im bặt.
Bởi vì ngay ngoài cửa lớp học, Quân Thường Tiếu đang cười tủm tỉm đứng đó.
"Quân lão sư!”
Hoắc Linh kinh hô một tiếng, sau đó nhanh chóng thả chân ra khỏi ghế ngồi, hắn nhanh chóng ngồi xuống với tư thế rất nghiêm túc.
Các học sinh khác dùng tốc độ cực nhanh quay trở về chỗ ngồi, tỏ ra dáng vẻ mình là bé ngoan.
Sở Tu Nam rất muốn tiếp tục gác hai chân trên bàn, nhưng nghĩ đến thủ đoạn bạo lực của tên kia, rốt cuộc không tình nguyện thả chân...
Rầm!
Quân Thường Tiếu lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn, một cái nắm đấm như sắt trực tiếp tiếp xúc thân mật với mặt Sở Tu Nam, sau đó bắt đầu quá trình bạo lực học đường!
Mọi người thấy một màn này, lập tức giật nảy cả mình.
Sau khi bị tẩn cho một trận, Sở Tu Nam nằm bẹp trên mặt đất như bãi bùn nhão, trong lòng ngao ngao gào to.
"Ngay cả cơ hội đặt chân xuống cũng không cho!”
Bịch!
Quân Thường Tiếu chống hai tay lên bàn giáo viên, trầm giọng nói:
"Bổn tọa nói lại một lần, nếu đang ở trong lớp học, bất cứ thành viên nào dám làm ra hành động khiếm nhã, thì chắc chắn phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.”
"Vâng, Quân lão sư!”
Các học sinh cùng nhau hét lớn, giọng hét cực to!
"Muốn trở thành một cường giả, không chỉ dựa vào võ học, còn cần phải có một cơ thể cường tráng, chương trình học ngày hôm nay chính là…”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu nở một nụ cười ma quỷ.
"Chạy quanh thao trường 1000 vòng!”
"A?”
"Có ai có ý kiến không?”
"Không có ý kiến, Quân lão sư!”
"Vậy còn không đi nhanh!”
"Được!”
Thao trường trong học phủ thường được các đạo sư dùng để chỉ dạy học sinh, ngoài ra những học sinh không có buổi học cũng ưa thích đến nơi này tu luyện.
Ngay lúc này.
Những học sinh ở trong thao trường đang trợn mắt há mồm, bởi vì thiên tài của Tụ Anh Đường vậy mà đang chạy đến chạy lui xung quanh mình.
Đây là những công tử bình thường vẫn vênh váo đắc ý đó sao?
"Không cho phép dùng linh lực, chỉ dùng sức lực cơ thể để chạy bộ!”
Quân Thường Tiếu bắt tay sau lưng, ra dáng của một giáo quan quát lên.
"Vâng!”
Mọi người cùng nhau hét lớn.
Bời vì kiêng kị sự tàn bạo của Quân lão sư, tất cả không có ai dám sử dụng linh lực, chỉ dựa vào đôi chân chạy nhanh về phía trước.
1000 vòng.
Đây là một con số khủng bố.
Bọn hắn chỉ chạy được hơn 30 vòng thôi là đã đỏ bừng hết mặt, mồ hôi rơi đầm đìa.
Thao trường của học phủ rất lớn, một vòng cũng ít nhất năm sáu trăm dặm, chạy hai mươi vòng cũng tương đương 200 dặm.
Nếu như không điều động linh lực, cứ tiếp tục chạy như vậy, chẳng khác nào sự tra tấn cực kỳ thống khổ đối với tất cả bọn hắn.
Còn muốn chạy 1000 vòng, đừng nói là học sinh có tu vi Võ Sư, dù có là Võ Vương chỉ dựa vào thân thể chạy bộ, tuyệt đối cũng không thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn.
"Không được, không được…”
Sau khi chạy được khoảng 100 vòng, một đệ tử trực tiếp co quắp nằm trên mặt đất.
Những người khác cũng bắt đầu chạy chậm lại, chẳng ai quan tâm đến mình có thân phận cao quý thế nào, từng người ngã rạp xuống đất.
Quân Thường Tiếu cũng không trừng phạt ngay, hắn tiếp tục quan sát người khác đang chạy bộ, thầm nghĩ:
"Những tên công tử ẻo lả này, cũng có không ít người sở hữu thân thể vững chắc.”
"Nếu như bọn hắn đến Thiết Cốt Phái, sau đó tập luyện ở phòng huấn luyện rồi tiến vào tháp rèn luyện, chắc chắn sẽ tiến bộ không nhỏ đâu.”
Có người sẽ hỏi, vì cái gì lại bắt võ tu dị giới chạy bộ, rõ ràng không hề cần đến điều này mà?
Thật ra Quân chưởng môn làm vậy chẳng phải đang rèn luyện thân thể cho bọn hắn đâu, thực chất hắn đang tiêu diệt cái gọi là ngạo khí trên người đám công tử này.
"Chậc chậc, một đám công tử đại gia tộc, vậy mà chạy loạn quanh thao trường, đúng là không thể tin được.”
"Vẫn là nhờ Quân chưởng môn có thủ đoạn cao tay, nếu như những lão sư khác đến đây, sợ rằng bọn hắn đã quậy tung trời rồi.”
"Vậy mới có câu nói, ác nhân phải có ác nhân trị.”
Những đạo sự khác đứng chung một chỗ ở phía xa, nhỏ giọng bàn tán.
"Viện trưởng.”
Phó viện trưởng suy sụp nói:
"Học sinh Tụ Anh Đường đều sắp hỏng hết rồi, bắt bọn hắn chạy đến chạy lui trước mặt bao người, đó chính là chà đạp tự tôn của chúng.”
Tư Đồ Hạo Vân nói:
"Không phải đám nhóc đó chạy rất vui vẻ còn gì?”
"…”
Phó viện trưởng nói thầm trong lòng:
"Quân Thường Tiếu thấy một lời không hợp thì đánh người, chắc chắn là phải chạy đến vui vẻ rồi!”
1000 vòng chỉ là con số mà Quân chưởng môn thuận miệng nói.
Trên thực tế, trong tình huống không sử dụng linh lực, chỉ chạy một lúc thôi thì học sinh Tụ Anh Đường đã không chịu nổi, tất cả mọi người đều co quắp trên mặt đất.
Bây giờ bọn hắn chẳng còn quan tâm đến ánh mắt của những bạn học khác, ai cũng muốn nằm thêm giây lát trên đồng cỏ, hưởng thụ cảm giác sung sướng khi bắp thịt buông lỏng.
"Ngày hôm nay dừng ở đây.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngày mai tiếp tục.”
Hả?
Đám người Hoắc Linh nằm trên mặt đất, khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Sau khi kết thúc chương trình học, Quân Thường Tiếu trở về nhà trọ.
Âu Dương Tuấn chờ ở ngoài phòng khách, thấy hắn quay về, vội vàng chắp tay nói:
"Quân chưởng môn, cám ơn người đã chăm sóc Uyển Thi trong một năm này.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Nàng là đệ tử của bổn tọa, chăm sóc là chuyện nên làm.”
"Quân chưởng môn.”
Âu Dương Tuấn nói:
"Ta giao Uyển Thi cho người.”
Nói xong, gã chuẩn bị quay người rời đi.
"Két.”
Đúng lúc này, Liễu Uyển Thi đẩy cửa phòng ra, không lạnh không nhạt nói:
"Chưởng môn, môn phái chúng ta vẫn còn thiếu đầu bếp.”
"Đúng vậy.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Nếu như ngươi đã rời khỏi Âu Dương gia, vậy có hứng thú đến Thiết Cốt Phái chúng ta làm đầu bếp không?”
Những lời nói lúc trước của Âu Dương Tuấn tại Âu Dương gia, hắn đã thông qua linh niệm nghe được, cũng biết đối phương đã từ bỏ tất cả để đuổi theo đến đây.
Vì vậy hắn mới chủ động hỏi thăm Liễu Uyển Thi, để cho hai cha con có cơ hội nói chuyện với nhau.
"Có hứng thú!”
Âu Dương Tuấn nói.
Âu Dương Tuấn không quan tâm việc mình có phải làm một đầu bếp trong Thiết Cốt Phái hay không, gã chỉ mong mình có thể bù bắp được sự quan tâm cho nhi nữ.
"Chờ cuộc thi trù nghệ này kết thúc, ngươi theo bổn tọa trở về Thiết Cốt Phái.”
Quân Thường Tiếu nói.
"Được, được.”
Âu Dương Tuấn nói.
Liễu Uyển Thi lạnh hừ một tiếng, sau đó đóng cửa lại, nàng tiếp tục nghiên cứu những món ăn có trong thực đơn.
Quân Thường Tiếu lắc đầu, thầm nghĩ:
"Cái quan hệ phụ tử tan vỡ này, còn cần thêm thời gian mới chữa trị được.”