Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 520 - Chương 520. Mỹ Vị Nhân Gian!

Chương 520. Mỹ vị nhân gian!
Hôm sau.

Quân Thường Tiếu lại đến học phủ Thiên Dụ, chỉnh đốn đám đệ tử Tụ Anh Đường một phen.

Ba ngày tiếp đó, những tên nhóc to xác đó đã được chỉnh đốn trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, ngay cả tên cứng đầu Sở Tu Nam chỉ cần đến học đường đều sẽ ngồi ngay ngắn, không còn dám đặt chân lên bàn nữa.

Bọn hắn chỉ biết chịu trận như vậy sao?

Cũng không hẳn.

Có một vài đệ tử dòng chính từng chạy về bẩm báo gia tộc, tố cáo chuyện mình bị ngược đãi với hy vọng rằng gia tộc có thể ra mặt, nhưng chỉ nhận được câu hồi đáp là - ngươi không sao là được rồi.

Ngươi… không sao là được rồi?

Có cao tầng gia tộc còn quở mắng dòng chính của mình một trận, bảo bọn hắn phải đặt hết tâm tư trên phương diện võ học, đừng gây ra phiền toái gì nữa.

Cứ như thế.

Không phải đám đệ tử kính sợ, ngược lại là gia tộc bọn hắn kính sợ rồi!

Quân chưởng môn ngang ngược hống hách trừng trị Âu Dương gia, tin tức đó còn đang được phát tán rộng rãi, các gia tộc đương nhiên phải biết sợ chứ.

Mà ngay cả Sở gia đứng đầu bát đại gia tộc, cũng không tỏ thái độ gì khi biết chuyện Sở Tu Nam bị ngược đãi nhiều lần, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ mặc hắn bị ngược.

Sở gia không phải là e ngại Quân Thường Tiếu, thay vào đó là e ngại hai tổ chức lớn đứng sau lưng hắn!

Hơn nữa.

Bọn hắn cũng đã nhận được tin tức, tên kia đi đập tiệm phá quán Âu Dương gia, Hồng Liên quận chúa đích thân đi một chuyến đến Trị An Đường, kết quả Kim Ngân hộ pháp cả ngày không thấy bóng dáng, trái lại thảnh thơi uống trà ở bên trong!

Chuyện này ắt có ẩn tình!

Nhớ đến câu nói của thành chủ sau tiệc rượu mừng thọ năm đó, Sở gia đột nhiên thông suốt, lẽ nào tên Quân Thường Tiếu này sẽ trở thành rể hiền của Vương thành sao?

Con em nó thật quá đáng sợ!

Gia tộc không ra mặt đòi công đạo cho mình, các đệ tử Tụ Anh Đường chỉ còn biết nhẫn nhịn ăn quả đắng.

Nói đi cũng nói lại.

Sau khi trải qua tiết học chỉ điểm đầu tiên của Quân Thường Tiếu, bọn hắn cũng thu được nhiều lợi ích không nhỏ, võ đạo không ít thì nhiều cũng được nâng cao.

Không có gì bất ngờ.

Chỉ cần làm đúng theo những lời được chỉ dạy, chuyên tâm lĩnh ngộ tâm pháp thì sẽ dễ dàng thăng cấp.

Những đệ tử từng có định kiến với Quân chưởng môn, trên phương diện tâm lý đã có cải biến sau khi cảm nhận được lợi ích, ngược lại còn bắt đầu sùng bái hắn.

Nếu như tên kia cứ nghiêm khắc với mình như thế, muốn đột phá Võ Tông là điều nằm trong tầm tay!

Chỉ đáng tiếc, hôm sau Quân Thường Tiếu lại không tới học phủ Thiên Dụ, chuyện này khiến bọn hắn có chút chán nản.

"Ngày mai, đệ tử của Quân lão sư sẽ tham gia đại hội nấu nướng, đến lúc đó chúng ta nhất định phải đi xem!"

Ở trong lớp học, Hoắc Linh mở miệng nói.

Trong Tụ Anh Đường, người sùng bái Quân Thường Tiếu nhất chính là hắn ta.

Một tên đệ tử khác có chút kinh ngạc, nói:

"Cô giá kia võ đạo không những cao, mà lại còn am hiểu nấu nướng á!"

"Dù sao thì cũng là con gái của Âu Dương Tuấn, kế thừa thiên phú nấu nướng của Âu Dương gia, cũng là điều dễ hiểu mà!"

"Nếu là đệ tử của Quân lão sư thì chúng ta phải đi cỗ vũ rồi!"

Chính vì tỷ võ nấu nướng không liên quan gì đến võ đạo, nên sức hút lẫn sự chú ý của dân chúng cũng không quá cao.

Liễu Uyển Thi là đệ tử của Quân Thường Tiếu, điều này khiến đệ tử của Tụ Anh Đường cảm thấy thích thú, cho nên quyết định ngày mai sẽ đi đến địa điểm đại hội xem.

Võ tu ở trong Vương thành cũng đang nghị luận chuyện này, đồng thời nảy sinh ý định đi xem đại hội nấu nướng.

Chủ yếu là do trước khi Liễu Uyển Thi rời khỏi Âu Dương gia đã từng tuyên bố, tiểu cô nương sẽ dùng nấu nướng đánh bại toàn bộ dòng chính của Âu Dương gia.

Tài năng nấu nướng của Âu Dương gia đã vang danh xa gần, thế mà một tiểu cô nương lại dám lộng ngôn như thế, điều này càng khiến mọi người đặc biệt hiếu kỳ.

.......

Trong phòng khách.

Liễu Uyển Thi bưng lên món gà xào Cung Bảo, cười nói:

"Chưởng môn, người nếm thử xem."

Hai ngày nay, tiểu cô nương chỉ nghiên cứu sách nấu ăn Trung Hoa, học được không ít món mới.

Gà xào Cung Bảo (tên khác: gà xào chua ngọt) là món ăn truyền thống nổi tiếng ở vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc.

"Không tệ, không tệ."

Quân Thường Tiếu ăn một miếng xong liền khen không dứt.

"Hì hì."

Liễu Uyển Thi cười xán lạn.

Chỉ là, khi tiểu cô nương nhìn sang Âu Dương Tuấn vừa bước vào, ngay lập tức hừ một tiếng rồi quay đầu đi ra ngoài.

"Âu Dương tiên sinh."

Quân Thường Tiếu nói:

"Đây là món Đồ Đồ vừa làm ra, ngươi cũng nếm thử xem."

Âu Dương Tuấn bước tới, cầm đũa gắp một miếng đậu phộng, nhẹ nhàng cho vào trong miệng nhai.

Từ trình tự bước ăn của gã có thể thấy rõ, đây là cách thưởng thức của người trong nghề.

Sau khi thưởng thức tỉ mỉ, gương mặt Âu Dương Tuấn biến sắc, cuối cùng cả kinh, khó tin nói:

"Món này… thật đúng là Uyển Thi làm sao?"

Ở Âu Dương gia, nếu bàn về võ đạo thì gã có thể không phải là giỏi nhất, nhưng bàn về nấu nướng thì chắc chắn là hàng đầu.

Gã chỉ ăn một miếng từ thức ăn nhi nữ làm, cũng đủ khiến cho cảm xúc không cách nào bình tĩnh.

"Tất nhiên."

Quân Thường Tiếu nói.

Âu Dương Tuấn vui vẻ nói:

"Không thể tin được, nhi nữ ta lại có trình độ nấu nướng cao như vậy!"

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:

"Giờ mới biết con gái mình có thiên phú nấu nướng, ngươi thật không xứng với chức danh làm cha này."

Âu Dương Tuấn hổ thẹn cúi đầu xuống.

"Đường đi còn rất dài."

Quân Thường Tiếu nói:

"Từ từ bù đắp a."

Âu Dương Tuấn chắp tay nói:

"Cám ơn Quân chưởng môn đã cho một cơ hội, ta sẽ cố gắng làm một người phụ thân tốt!"

Gã biết rõ nếu không có Quân Thường Tiếu, bản thân tuyệt đối không thể tiếp cận nhi nữ, càng sẽ không có cơ hội bù đắp.

"Món này như thế nào?"

Quân Thường Tiếu trở lại chuyện chính.

Âu Dương Tuấn có quá nhiều từ ngữ để hình dung, nhưng trăm lời vạn chữ nói nhiều sẽ thành nước lã, cho nên súc tích thành một câu: "Mỹ vị nhân gian!"

Có thể được đầu bếp đẳng cấp nhất Tây Nam Dương Châu ca ngợi như vậy, chắc chắn không phải bởi vì duyên cớ là con gái của mình.

Quân Thường Tiếu nói:

"Tham gia đại hội nấu nướng, mười phần chắc chín rồi."

"Quân chưởng môn."

Âu Dương Tuấn yếu ớt nói:

"Món này tên gì?"

"Gà xào Cung Bảo."

"Gà xào Cung Bảo?"

Âu Dương Tuấn biết đủ loại món ăn, nhưng chưa từng nghe đến món ăn này.

...

Hôm sau.

Quảng trường phía đông của Vương thành, địa điểm tổ chức đại hội nấu nướng.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, nơi này đã hội tụ không ít võ giả.

Bọn hắn đang thấp giọng nói chuyện với nhau, cứ cách ba câu lại chuyển chủ đề đến chuyện Quân Thường Tiếu đập tiệm phá quán Âu Dương gia.

Rất nhiều võ giả không tận mắt nhìn thấy cuộc chiến vương giả đó, trên mặt tràn ngập sự tiếc nuối.

Không sao.

Đệ tử Thiết Cốt Phái cũng sắp tham gia đại hội nấu nướng.

Kiếm võ Song Vương Quân Thường Tiếu nhất định cũng sẽ xuất hiện, đến lúc đó cũng có thể nhìn thấy phong thái!

Mới sáng sớm đã có nhiều võ giả tụ tập như vậy, hơn phân nửa không phải đến xem đại hội nấu nướng, thay vào đó là đến vì Quân chưởng môn.

Thời gian dần trôi.

Các đại gia tộc Vương thành cùng với đám tán tu đi vào quảng trường, bọn người tự tìm khu vực thích hợp quan sát, sau đó lẳng lặng chờ đợi.

"Không hay!"

Có người hoảng sợ nói:

"Đệ tử Tụ Anh Đường của học phủ Thiên Dụ cũng tới!"

Lời vừa nói ra, toàn bộ quảng trường lập tức loạn hết cả lên.

Rất nhiều võ giả đã sống nhiều năm trong nội thành đều cùng nhau né tránh, ánh mắt ai nấy biểu lộ rõ sự kiêng kị.

Đệ tử Tụ Anh Đường không chỉ làm cho người ở học phủ đau đầu, mà ở bên ngoài cũng hoành hành ngang ngược, chỉ cần là nơi bọn hắn đi qua chắc chắn sẽ có náo nhiệt để xem.

Chỉ có điều.

Vào lúc Sở Tu Nam và Hoắc Linh đi vào quảng trường, các võ giả ai ai cũng trợn tròn mắt, bởi vì bọn công tử vênh váo ngạo mạn này không giống với lúc trước nữa!

Vì cái gì không giống?

Trên mặt bọn nhóc không còn sự ngạo nghệ, nét tính khí cao ngạo cũng vơi đi không ít.

Như là biến thành một người khác!

Điều khiến các võ giả càng mở rộng tầm mắt chính là, bọn công tử ẻo lả này sau khi đi vào lại đứng ngay hàng thẳng lối, phảng phất phong cách binh sĩ đã trải qua huyết luyện nghiêm khắc!

Chuyện quái quỷ gì thế này?

Chẳng lẽ thành con ngoan trò giỏi hết cả rồi?

Mọi người nhìn biểu hiện đệ tử Tụ Anh Đường rất biết điều như thế, vẻ mặt ai nấy ngu ngơ không tin vào mắt mình.

"Quân chưởng môn đến rồi!"

Không biết là ai đó hô to.

Lúc này, mọi người cùng nhau chuyển tầm nhìn, phát hiện Quân Thường Tiếu dẫn theo Liễu Uyển Thi tiến vào từ cổng lớn.

"Quân lão sư!"

**Đệ tử Tụ Anh Đường hét lớn**:

"Buổi sáng tốt lành!"


Bình Luận (0)
Comment