Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 521 - Chương 521. Đại Hội Nấu Nướng!

Chương 521. Đại hội nấu nướng!
Học sinh Tụ Anh Đường đột nhiên cất giọng hét lớn, võ giả khắp nơi bị kinh động giật mình, ngay lập tức biểu cảm trên mặt biến hóa rất đặc sắc.

Bọn hắn nhìn rõ đám công tử thế gia này đang hét với Quân Thường Tiếu, chính vì thế Quân lão sư này nhất định là chỉ hắn.

Không nghe nhầm, không nhìn nhầm?

Một đám dòng chính hung hăng ngang ngược của đại gia tộc, ấy vậy mà lại cung kính hỏi thăm?

Đợi đã.

Quân… Quân lão sư.

Hắn không phải chưởng môn Thiết Cốt Phái sao, vì cái gì lại trở thành lão sư (người thầy) rồi?

Trong hiểu biết của mọi người, chỉ có đạo sư của học phủ Thiên Dụ mới được gọi là “lão sư”.

Tư Đồ Hạo Vân không hề công bố chuyện Quân chưởng môn được mời làm đạo sư danh dự của học phủ ra bên ngoài, vì thế người biết được tin tức chỉ giới hạn ở đại gia tộc lớn trong thành.

“Các ngươi tới đây làm gì?”

Quân Thường Tiếu dẫn theo Liễu Uyển Thi đi đến, mở miệng dò hỏi.

Hoắc Linh toét miệng cười nói:

“Đệ tử của Quân lão sư tham gia đại hội nấu nướng, chúng ta thân là học sinh của lão sư, đương nhiên đến để trợ uy.”

Học sinh của lão sư?

Rất nhiều võ giả nghe xong lập tức hiểu chuyện, Quân Thường Tiếu chính là đạo sư của học phủ Thiên Dụ.

Trời ạ!

Đây là một tin tức kinh người.

Đạo sư của học phụ Thiên Dụ cần phải xem lý lịch và tuổi tác, nếu như Quân Thường Tiếu thật sự là đạo sư, tuyệt đối là người có độ tuổi trẻ nhất.

Còn chưa nói.

Quân Thường Tiếu được hưởng phúc lợi như đạo sư chính quy, tuyệt đối là đạo sư trẻ nhất trong lịch sử của học phủ.

Quân Thường Tiếu vui vẻ nói:

“Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy.”

Nói xong, hắn dẫn Liễu Uyển Thi đi về phía quảng trưởng.

Lúc này ở khu vực trung tâm quảng trường, đã lần lượt sắp xếp mấy trăm bàn bếp.

Chỉ là, sau khi Quân Thường Tiếu đi đến không có người để ý đạo cụ thi đấu, ánh mắt ai nấy đều khóa chặt trên người hắn, giống như cho người khác một cảm giác gặp gỡ đại minh tinh (người nổi tiếng).

Khoảng nửa tiếng.

Trong quảng trường hội hợp hai ba mươi vạn người.

Đổi thành trước kia, loại thi đấu không liên quan đến võ đạo như này, có thể thu hút hai ba vạn người đã là chuyện không tồi rồi.

Một trưởng lão của Trầm gia thuộc ban tổ chức, bước đến cái đài vừa xây dựng, chắp tay nói:

“Cảm tạ chư vị đã đến thăm quan đại hội nấu nướng lần này, sau đây chúng ta vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh thí sinh vào trận.”

Im lặng.

Không một tiếng vỗ tay.

Trưởng lão Trầm gia cực kỳ ngượng ngùng.

Mấy cửa vào, lần lượt có thí sinh tiến vào, phần lớn đều là những người trẻ tuổi.

“Chưởng môn.”

Liễu Uyển Thi hít sâu một hơi, nói:

“Đệ tử cũng đi đây.”

“Đi đi.”

Quân Thường Tiếu nói.

Thế nhưng ngay lúc Liễu Uyển Thi vừa bước ra, hắn cổ vũ nói:

“Thân là đệ tử Thiết Cốt Phái, nhất định không nói từ bỏ.”

“Vâng.”

Liễu Uyển Thi gật đầu, theo những thí sinh đi vào quảng trưởng.

Lúc này, tiểu cô nương dường như cảm thấy sư huynh và sư tỷ đang ở trên trời dõi theo mình, thể là ngẩng đầu với ánh mắt kiên định, nói:

“Đồ Đồ sẽ không để mọi người thất vọng!”

Sư muội.

Chúng ta thật sự vẫn còn sống mà!

Hơn ba trăm thí sinh đứng trên quảng trường, ánh mắt ai nấy đều hừng hực phấn khởi.

Trong số những người này có xuất thân từ Vương thành, có đến từ thành trì khác của Tây Nam Dương Châu, hoàn toàn là thiên tài ưu tú nhất về nấu nướng.

Tham gia đại hội nấu nướng, giành chức quán quân, đây chính là mục tiêu phấn đấu của bọn họ.

Đương nhiên.

Dòng chính Âu Dương gia cũng góp mặt.

Bọn hắn hữu ý lại như vô tình nhìn về phía Liễu Uyển Thi, ánh mắt biểu lộ tia tức giận.

Ở cửa gia môn nói xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng khẳng định rất ấm ức.

Đặc biệt bọn hắn nghĩ đến cô nàng này trước khi rời đi, lớn tiếng nói khoác không biết xấu hổ rằng dùng tài năng nấu nướng để đánh bại mọi người, chuyện này có thể nhẫn nhưng không thể nhịn.

Tài năng nấu nướng của Âu Dương gia được truyền lại rất nhiều đời, có uy danh cực lớn ở Tây Nam Dương Châu, đồng thời giành quán quân nhiều lần nhất trong lịch sử các kỳ đại hội nấu nướng.

Bọn hắn có thể không có sức mạnh trên phương diện võ đạo, nhưng nói về tài năng nấu nướng tuyệt đối tự tin đầy người.

Thiên tài nấu nướng tham gia tỷ thí lần này, cũng không thể không ôm quyết tâm đánh bại thần thoại Âu Dương gia.

Nói đơn giản.

Trình độ nấu nướng của Âu Dương gia, giống như đội bóng bàn của Trung Quốc, tuyệt đối là treo cả Tây Nam Dương Châu lên đánh.

“Hừ.”

Một dòng chính Âu Dương gia cười lạnh, nói thầm:

“Đợi trận đấu bắt đầu, ta sẽ khiến người hiểu được dùng tài năng nấu nướng đánh bại Âu Dương gia, chẳng khác nào nằm mơ trong đêm dài!”

“Không nói nhiều lời thừa thãi nữa.”

Trưởng lão Trầm gia nói:

“Nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh hội bình phẩm của đại hội nấu nướng lần này.”

“Bạch bạch bạch.”

Tiếng vỗ tay rải rác vang lên, ngược lại cũng không quá ngượng ngùng.

Không phải cho đại hội nấu nướng mặt mũi, mà là cho hội bình phẩm mặt mũi, bởi vì vào sân đều là người tai to mặt lớn ở Vương thành, trong đó không thiếu gia chủ của đại gia tộc.

Đại hội nấu nướng thi đấu toàn diện về sắc-hương-vị, cho nên thức ăn ngon dở thế nào, toàn bộ đều dựa theo sự đánh giá của hội bình phẩm.

Sau khi mười thành viên hội bình phẩm vào vị trí, trưởng lão Trầm gia cao giọng nói:

“Mời ba trăm vị thí sinh vào bếp.”

Soạt! Soạt!

Mọi người lần lượt tản ra chọn bếp mình mong muốn.

Liễu Uyển Thi chọn bếp gần bên ngoài nhất, vừa hay cách nơi quan sát của Quân Thường Tiếu rất gần.

Sau khi đến vị trí, tiểu cô nương nhìn chưởng môn cười toét miệng, nhưng nhìn thấy phụ thân cũng ở đấy thì nụ cười tắt nắng.

Thí sinh vào vị trí.

Hạ nhân Trầm gia bưng cái khay chứa đầy các loại nguyên liệu nấu ăn, từng cái từng cái đặt ở bên cạnh bếp.

Nguyên liệu nấu ăn, gia vị và đạo cụ nấu nướng của đại hội nấu nướng đều được cung cấp bởi Trầm gia, thí sinh không thể tự mình chuẩn bị để tránh gian dối.

Trưởng lão Trầm gia nói:

“Mời những thí sinh trong nửa canh giờ làm ra một món tự chọn, một trăm người giành được điểm cao nhất, có thể thăng cấp vào vòng hai.”

“Thi đấu...”

Kéo dài giọng nói:

“Chính thức bắt đầu.”

Đây nếu là luận bàn võ đạo, người quan sát nhất định vô cùng kích động nhưng hiện giờ chẳng có chút động lòng, thậm chí còn muốn cười.

Vòng đầu tiên của đại hội nấu nướng bắt đầu, những thí sinh bắt đầu thực hiện thao tác, bước đầu tiên đương nhiên là nhóm lửa.

Phù phù.

Rất nhiều người phóng ra ngọn lửa từ người mình.

“Vãi chưởng!”

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói:

“Bọn hắn đều là võ tu hệ hỏa.”

Võ tu hệ hỏa nhiều như vậy, kết quả chỉ vì đến tham gia đại hội nấu nướng, ham muốn cũng quá hạn hẹp rồi!

Hệ thống nói:

“Bọn hắn không phải là võ tu hệ hỏa thuần chính, chỉ là tạm thời có được thuộc tính hệ hỏa.”

Tạm thời?

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói:

“Nghĩa là sao?”

Hệ thống nói:

“Ta trải qua một thời gian phân tích, biết được đại lục Tinh Vẫn có một loại Hỏa Hành Đan, sau khi dùng có thể sở hữu thuộc tính hệ hỏa trong khoảng thời gian nhất định.”

“Thần kỳ như vậy luôn?”

Quân Thường Tiếu nói.

Ngươi còn mua được Lung Linh Hỏa ở khu mua sắm của hệ thống, từ đó trực tiếp trở thành võ tu hệ hỏa, chuyện này mới gọi là thần kỳ!

Hệ thống nói:

“Mặc dù thần kỳ nhưng thuộc tính hệ hỏa ngưng tụ không thể nào sánh với võ tu hệ hỏa chân chính, chỉ có thể dùng lửa để nấu ăn.”

“Hóa ra là như vậy.”

Chẳng trách, nhiều thí sinh phóng lửa như vậy mà võ giả quan sát không có chút kinh ngạc nào, nhất định là bọn hắn biết không phải là sô pha bằng da thật, tất cả chỉ là nhân tạo mà thôi.

Ba trăm thí sinh, hai trăm chín mươi chín người phóng lửa.

Chỉ có một người không dùng lửa là Liễu Uyển Thi.

Tiểu cô nương vẫn dùng cách nhóm lửa nguyên thủy nhất, sau đó thêm củi gỗ, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.

“Cô nàng này không dùng Hỏa Hành Đan.”

“Lửa của người khác sắp bốc lên rồi, tiểu cô nương còn đang chậm chạp hun lửa, nếu như vượt qua thời hạn quy định, chẳng khác nào thua cuộc cả.”

Bởi vì Liễu Uyển Thi có thân phận là đệ tử Thiết Cốt Phái, nhất cử nhất động của tiểu cô nương đều nhận được sự chú ý của võ giả.

Phù phù!

Lửa của rất nhiều thí sinh khác lần lượt bốc lên.

Có người thậm chí còn không dùng củi, dứt khoát dùng ngọn lửa ngưng tụ để làm nóng đáy nồi.

Liễu Uyển Thi lắc đầu nói:

“Dùng ngọn lửa không thuộc về bản thân để nấu ăn, dù có là ăn no thì cũng chẳng có lắng đọng.”


Bình Luận (0)
Comment