Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 530 - Chương 530. Ta Là Chưởng Môn Thiết Cốt Phái, Ta Lật Bài!

Chương 530. Ta là chưởng môn Thiết Cốt Phái, ta lật bài!
Hôm nay Quân Thường Tiếu coi như được mở rộng tầm mắt, coi như là học hỏi kinh nghiệm, hóa ra muốn kiếm tiền còn có nhiều biện pháp như thế này!

"Tốt, tốt lắm."

Thiếu niên áo trắng nhận lấy ngân phiếu, nhìn ngày sinh tháng đẻ, nói:

"Người này có duyên với Thiết Cốt Phái ta, có thể thu làm đệ tử."

Chuyện này là duyên với tiền thì có!

"Quân chưởng môn."

Một gia chủ vội vàng chắp tay nói:

"Ta đã cho người đi lấy ngày sinh tháng đẻ, liệu có thể chờ thêm chốc lát không?"

Thiếu niên áo trắng gật đầu.

Kết quả là mười mấy gia chủ ở đây đều rối rít xuống lầu, gọi người hầu ở bên ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất về nhà lấy ngày sinh tháng đẻ của dòng chính nhà mình.

Chỉ trong chốc lát sau.

Gia chủ các đại gia tộc đưa lên ngày sinh tháng đẻ của các đệ tử dòng chính.

Bọn hắn còn học theo Nhậm gia chủ, lúc đưa thì bỏ thêm ngân phiếu vào dưới thiếp ghi ngày tháng sinh, có người bỏ một vạn, có người nhét hai vạn, còn có người thêm hẳn năm vạn!

Thiết Cốt Phái hiện giờ uy danh đại chấn.

Những gia chủ này đương nhiên hy vọng dòng chính có thể gia nhập môn phái, tương lai có được thành tựu võ đạo bất phàm, vì thế dù phải tốn chút tiền cũng không tiếc!

Quân Thường Tiếu âm thầm lắc đầu, nói:

"Một đám người đáng thương."

Thiếu niên áo trắng nhận ngày sinh tháng đẻ, lật xem từng cái một, rồi nói:

"Đệ tử dòng chính của chư vị đều có duyên với Thiết Cốt Phái, bổn tọa đành phải cố nhận hết vậy."

Mọi người vui sướng không thôi.

"Quân chưởng môn."

Đúng lúc này, Quân Thường Tiếu thình lình mở miệng:

"Không phải ngươi vừa nói, hơi gió phương đông phạm vào sát kỵ, chỉ có thể thu nhận mười đệ tử, bằng không chẳng phải là làm ngược ý trời, vì cái gì thoáng cái đã thu nhận mấy chục người như vậy chứ?"

Thiếu niên áo trắng nhíu mày.

Gia chủ Nhậm gia tức giận nói:

"Tiểu tử, ta thấy ngươi thật sự đến làm loạn mà!"

Những gia chủ của các gia tốc khác cũng hết sức phẫn nộ.

Khó khăn lắm tiêu ít tiền để con cháu dòng chính nhà mình vào được Thiết Cốt Phái, nếu việc này khiến Quân chưởng môn không vui, chỉ nhận mười đệ tử thì đúng là xúi quẩy!

"Không phải, không phải."

Quân Thường Tiếu nói:

"Ta nghe nói Quân chưởng môn là một đại trượng phu có nguyên tắc, há có thể làm ra chuyện nói không giữ lời thế chứ."

Hệ thống tuyệt vọng nói:

"Còn tự khen mình thế được à? Đúng là mở mang tầm mắt!"

Nhậm gia chủ càng thêm giận dữ.

Y vừa định lên tiếng thì bị thiếu niên áo trắng ngăn lại, mỉm cười nói:

"Vị tiểu hữu này, sợ là ngươi hiểu lầm rồi."

"Hiểu lầm?"

Quân Thường Tiếu nói:

"Thế là thế nào?"

Tiểu tử.

Ta xem ngươi chém kiểu gì đây!

Thiếu niên áo trắng nói:

"Dòng chính của những gia tộc này có ngũ hành phù hợp với Thiết Cốt Phái ta, vừa khéo có thể hóa giải sát kỵ, cái gọi là trong ngũ hành, âm dương càn khôn..."

Nói liền một hơi dài.

Từ thần học nói đến triết học, nói đến mức Quân chưởng môn trợn mắt há mồm.

Con mẹ nó đây thật đúng là một nhân tài!

"Tiểu hữu."

Thiếu niên áo trắng nói:

"Còn thắc mắc gì nữa không?"

"Hừ."

Nhậm gia chủ lạnh lùng nói:

"Quân chưởng môn là người cao sang khí phách, không thèm chấp nhặt với ngươi, nếu như đổi lại là Nhậm mỗ thì đã trực tiếp đuổi đánh ra ngoài!"

"Đúng thế!"

Có người giận dữ nhìn Quân Thường Tiếu, nói:

"Tiểu tử, đừng có ở đây quấy rối, mau cút khỏi Hoa Mãn Lâu!"

Àii...

Đám người này không cứu được rồi.

Quân Thường Tiếu nói:

"Quân chưởng môn, nghe nói ngươi là Kiếm Võ Song Vương, không biết có thể thi triển năng lực cho Lý mỗ ngắm nhìn hay không?"

Ôi trời, chết tiệt thật.

Tên này được đà lấn tới đây mà!

Nhậm gia chủ phẫn nộ quát to:

"Tiểu tử, ngươi cho rằng bản thân là ai, dựa vào đâu mà Quân chưởng môn phải cho ngươi thấy năng lực của mình?"

Mọi người đều trừng mắt.

Nếu không phải có Quân chưởng môn ở đây, bọn hắn sớm đã động thủ, ném cái tên phá đám này ra ngoài rồi.

Thiếu niên áo trắng mỉm cười lịch sự, nói:

"Bổn tọa mỗi lần bộc phát sức mạnh, sẽ phải tiêu hao không ít linh lực, cần rất nhiều thuốc bổ mới có thể điều dưỡng, cho nên không tiện phóng xuất cho người khác xem."

Ha ha.

Hẳn là sợ lộ tẩy đúng không?

Quân Thường Tiếu vung tay lên, đặt ngân phiếu 100 vạn lượng ở trên bàn, cao giọng nói:

"Nếu Quân chưởng môn có thể khiến Lý mỗ mở mang tầm mắt, thế thì cầm 100 vạn lượng này đi mua thuốc bổ cũng được!"

Tiểu tử.

Giả mạo bổn tọa không phải vì kiếm tiền sao?

Đến đây!

Cho ngươi một triệu lượng, ta thật sự muốn nhìn xem ngươi giả vờ kiểu gì!

Hai mắt thiếu niên áo trắng lóe lên tia sáng bí hiểm, cực kỳ động tâm với 100 vạn lượng này.

Các gia chủ của đại gia tộc vốn muốn đánh Quân Thường Tiếu bay ra ngoài, trên mặt ai nấy hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tên này tiện tay là có thể lấy ra 100 vạn lượng, sợ rằng thân phận không đơn giản.

Liệu có phải là công tử ăn chơi từ đại gia tộc nào đó không?

"Quân chưởng môn."

Một gia chủ nói:

"Sao không để mọi người được mở mang tầm mắt?"

Ánh mắt mọi người lóe lên vẻ mong đợi.

Quân chưởng môn đứng trước mặt bọn hắn lúc này, chính là Kiếm Võ Song Vương đấy!

Sự tồn tại đã mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện, nếu may mắn được nhìn thấy, tuyệt đối có thể khoe khoang hơn nửa đời!

"Đã như thế, vậy thì thỏa mãn nguyện vọng của vị tiểu hữu này thôi."

Thiếu niên áo trắng vung tay lên, lấy tờ ngân phiếu kia.

Vãi chưởng!

Hắn dám lấy thật à?

Hệ thống nói:

"Người ta vừa mới câu kia, rõ rành rành là đang bảo ngươi móc tiền ra, thế mà còn thật thà móc ra thật, có bị ngu không, có bị ngu không?"

Nói thật.

Có hơi ngu.

Rồi, rồi!

Lão tử chờ lát nữa vạch trần con hàng giả này, không để hắn ói hết toàn bộ số tiền lừa được ra, thì tên của lão tử đây viết ngược lại!

...

Thiếu niên áo trắng đứng dậy, nói:

"Chư vị, để tránh thương tổn đến mọi người, bổn tọa chỉ có thể phóng xuất trong một chốc."

Mọi người kích động hơn, bất giác lùi về sau một chút.

Vù vù ----

Lúc này, toàn thân thiếu niên áo trắng tràn ra hai luồng khí thế cuồn cuộn, một loại hùng hậu, một loại sắc bén!

Mọi người khiếp sợ đến há hốc miệng.

Không hổ danh là Kiếm Võ Song Vương, khí thế bộc phát quá hung mãnh!

Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt.

Con hàng giả này... Cũng là Kiếm Võ Song Vương?

Không đúng, không đúng!

Quân Thường Tiếu phóng linh niệm từ đầu đến giờ, phát hiện khí thế tuy mạnh mẽ trong phòng nhưng không phát tán ra bên ngoài, các võ giả trên đường phố hoàn toàn không cảm ứng được!

"Xem ra, chắc chắn tiểu tử này sử dụng thủ đoạn nào đó, tại căn phòng này tạo nên một loại khí thế tương tự như Kiếm Võ Song Vương."

Cũng có chút mánh khóe đấy.

Thảo nào dám đi lừa gạt trắng trợn như vậy.

Một lát sau.

Khí thế bao phủ toàn căn phòng yếu dần, thiếu niên áo trắng nói: "Vị tiểu hữu này, đã hài lòng hay chưa?"

Hài cái em gái ngươi!

Mới chỉ bộc phát khí thế như thế, mà kiếm chác 100 vạn lượng của ta, tiền cũng quá dễ kiếm rồi đấy!

"Do ngươi cứ thích huênh hoang lấy ra, trách ai bây giờ."

Hệ thống bổ một nhát đao.

Quân Thường Tiếu đứng dậy, nói:

"Quân chưởng môn có thực lực cường hãn, thật đúng là khiến người ta kính phục, không biết có thể luận bàn với Lý mỗ một chút không?"

Hắn có thể dễ dàng bắt lại kẻ lừa đảo này, nhưng vẫn cần phải vạch trần trước mặt mọi người, vậy mới thú vị.

Thiếu niên áo trắng vẫn luôn kiếm chế cảm xúc của mình, nghe đối phương đưa ra yêu cầu muốn luận bàn, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

"Tiểu tử!"

Nhậm gia chủ vỗ bàn, tức giận nói:

"Ngươi có thôi hay không!"

Những người khác cũng không nhịn được, bọn hắn rất sợ tên này sẽ khiến Quân chưởng môn tức giận bỏ đi.

"Chư vị."

Quân Thường Tiếu bình tĩnh nói:

"Các ngươi đều là người thông minh, lẽ nào không cho rằng, người đứng đằng sau các ngươi lại là một tên lừa gạt sao?"

"Láo xược!"

Thiếu niên áo trắng trầm giọng quát.

Vù vù!

Khí thế Kiếm Võ Song Vương vừa lui đi, bỗng dưng lại bắt đầu lan tỏa, thậm chí còn dày đặc hơn nhiều lần so với trước!

Mọi người kinh hãi đến biến sắc.

Bọn hắn biết rõ, Quân chưởng môn đã thật sự tức giận!

"Tiểu tử!"

Nhậm gia chủ lạnh lùng nói:

"Chọc giận Quân chưởng môn, chính là đang tìm đường chết, còn không mau mau nhận lỗi!"

Quân Thường Tiếu không để ý đến y, tiếp tục phóng linh niệm dò xét hơi thở hùng hậu trong tòa lầu này, nhưng mà người bên ngoài lại không có chút phản ứng nào cả.

Nói cách khác.

Mánh khóe của tiểu tử này, có sự hạn chế nhất định.

"Hầy."

Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói:

"Không cần giả vờ nữa, ta lật bài, ta chính là chưởng môn Thiết Cốt Phái."


Bình Luận (0)
Comment