Chương 535. Ẩn Tu Thuật!
"Chưởng môn."
Hà Vô Địch bước vào đại điện, nói:
"Người có căn dặn gì sao?"
Bời vì y vẫn luôn nghĩ rằng Thiết Cốt Phái là do Thất Huyền Thánh Tôn sáng lập, cho nên rất là cung kính với người chưởng môn này.
"Vô Địch à."
Quân Thường Tiếu cười nói:
"Gần đây tu luyện trong môn phái vui vẻ chứ?"
Hắn càng như vậy, Hà Vô Địch càng không bất an.
"Bẩm chưởng môn."
"Đệ tử rất vui vẻ, đồng thời rất hài lòng."
"Vui vẻ là tốt, hài lòng là được."
Quân Thường Tiếu biểu lộ ý cười trên mặt càng đậm.
Hà Vô Địch hoàn toàn suy sụp.
Chưởng môn, chúng ta có thể hai mặt một lời thẳng thắn mà, cần gì phải cười âm hiểm như vậy, thật quá dọa người!
Quân Thường Tiếu nói:
"Vô Địch, lần đầu tiên hai ta gặp nhau, bổn tọa ngay lập tức khẳng định ngươi là một nhân tài đáng giá bồi dưỡng, cho nên mới thu nhận làm đệ tử quan môn."
Hà Vô Địch thiếu chút nữa phun máu.
Chỉ có đệ tử quan môn của cái môn phái này, thật đúng là đệ tử quan môn mà thôi!
"Chưởng môn."
Hà Vô Địch bày ra vẻ mặt cay đắng, nói:
"Người muốn gì cứ nói thẳng ra, cứ như vậy, trái tim nhỏ của đệ tử chịu không nổi."
"Sảng khoái."
Quân Thường Tiếu đứng dậy bước xuống, nói:
"Vô Địch, ngươi có cho rằng ở cái thế giới phàm trần này, Thiết Cốt Phái ta nên là một sự tồn tại bình thường không?"
"Không nên!"
Hà Vô Địch nói.
Tài nguyên võ đạo cùng với thiết bị tu luyện nhiều như vậy, dù có là thượng giới cũng chưa hẳn sánh bằng!
"Nhưng mà."
Quân Thường Tiếu chuyển lời cực nhanh, nói:
"Nó hết lần này đến lần khác tồn tại, vì cái gì?"
Ta làm quái nào biết được!
Hà Vô Địch nói:
"Đệ tử kiến thức nông cạn, xin chưởng môn khai thông."
Quân Thường Tiếu vỗ vỗ bả vai y, ngữ khí sâu xa nói:
"Ngươi là người thông minh, chắc hẳn có thể đoán ra."
Hà Vô Địch khẽ giật mình.
Chẳng lẽ, chưởng môn đang muốn ám chỉ với mình, Thiết Cốt Phái được sáng lập bởi Thất Huyền Thánh Tôn, vốn không nên tồn tại ở trần thế, vậy mà hết lần này đến lần khác lại tồn tại?
Nhất định là như thế.
Hà Vô Địch cưỡng ép thông minh xong, nói:
"Đệ tử đã hiểu."
"Có thật là hiểu?"
"Thật sự đã hiểu!"
"Được rồi."
Quân Thường Tiếu nói:
"Một môn phái vốn không nên tồn tại ở thế giới phàm trần, thế mà nó rốt cuộc tồn tại, chuyện này có tính là phá hư thiên địa tuần hoàn hay không?"
"Chuyện này..."
Hà Vô Địch hơi chút suy tư, nói:
"Có thể tính là vậy."
Nếu như mình không phải trở về cấp 1, tuyệt đối không có khả năng đến hạ vị diện, bởi vì chỉ cần một cái giơ chân nhấc tay cũng đủ khiến trời đất mất cân bằng, thậm chí hướng đến diệt vong!
Thiết Cốt Phái được sáng lập bởi Thất Huyền Thánh Tôn, đáng lẽ phải thuộc về thế lực siêu cấp ở thượng giới, bây giờ phải tồn tại ở vị diện phàm trần này, khẳng định có chút đi ngược với thiên lý.
Chờ chút!
Chưởng môn nói với mình nhiều như vậy, chẳng lẽ dự định mang môn phái trở về thượng giới, đi đến vị diện mà nó vốn thuộc về sao?
Như thế cũng tốt.
Mình đi theo thế lực đang phát triển này, chờ đến ngày trở về thời kỳ đỉnh cao, sau đó tìm đến cừu nhân rửa hận, đồng thời đi tìm tên khốn trộm bí tịch của ta!
"Để tránh phá hư thiên địa tuần hoàn, bổn tọa cho rằng đệ tử môn phái cần phải khiêm tốn hơn nữa."
Quân Thường Tiếu nói.
"Chưởng môn nói chí phải."
Lúc này Hà Vô Địch vốn đã rất khiêm tốn, nếu không sẽ chẳng cần gượng ép che giấu tu vi.
"Nhưng mà."
Quân Thường Tiếu thở dài một hơi, nói:
"Các ngươi lại giống như đom đóm giữa màn đêm, có khiêm tốn như thế nào đi nữa, cũng không cách nào che giấu ánh sáng."
Hà Vô Địch nói:
"Chưởng môn nói cực phải."
"Vô Địch."
Quân Thường Tiếu lại vỗ vỗ bả vai y, nói:
"Ngươi mau chia sẽ võ học che giấu tu vi ra đây, giúp các đồng môn có thể chân chính khiêm tốn đi nào."
"Được..."
Khoan đã!
Hà Vô Địch chợt bừng tỉnh, ngạc nhiên nói:
"Chưởng môn, đệ tử nghe không hiểu câu nói này của người."
"Đừng giả bộ ngu ngốc."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi nghĩ rằng bản thân che giấu tu vi, bổn tọa không cách nào nhìn thấu hay sao?"
"..."
Hà Vô Địch co giật khóe miệng.
Hắn nói nhiều như vậy, hóa ra là đang muốn trấn lột võ học của mình sao?
Đúng thế.
Chính là đang muốn trấn lột võ học của ngươi đấy.
Có lẽ Hà Vô Địch vượt qua không gian có cường độ quá mạnh, cho nên tu vi không chỉ giảm sút, ngay cả IQ cũng hạ xuống trầm trọng, Quân Thường Tiếu chỉ cần nói dăm ba câu đã lừa gạt quay như chong chóng.
Làm sao bây giờ?
Chỉ còn cách phun ra Ẩn Tu Thuật, thứ này cũng chẳng phải loại võ học quan trọng hoặc gia tăng tu vi.
Ùm.
Cho dù là võ học quan trọng đi nữa, có giao ra cũng chẳng vấn đề gì.
Dù sao thì cái vị diện cấp thấp này, căn bản làm quái gì tu luyện được đâu chứ!
Quân Thường Tiếu ghi chép lại, nói thầm:
"Loại tâm pháp này so với tâm pháp của đại lục Tinh Vẫn, có sự khác biệt rất lớn trong phương thức vận chuyển kinh mạch."
Lĩnh ngộ!
Nửa tiếng trôi qua.
Quân chưởng môn tu luyện có chút thành tựu, lần đầu tiên vận chuyển, tu vi nhất thời theo cảnh giới Võ Vương hạ xuống cảnh giới Võ Tông.
Ẩn Tu Thuật chỉ có tác dụng là che giấu tu vi, có thể nói đây là một loại võ học phụ trợ, cho nên về mặt tu luyện căn bản không mấy khó khăn.
"Có thể in thành bản sao, giúp các đệ tử mỗi người nhận một bản."
Đã nói thì phải làm, Quân Thường Tiếu gọi đến không ít đệ tử, ra lệnh cho bọn họ suốt đêm sao chép.
Ngày hôm sau.
Từng quyển từng quyển bí tịch Ẩn Tu Thuật cấp đến tay các đệ tử, giúp mỗi người có thể thuận lợi tu luyện.
Đợi đến lúc bọn họ tu luyện có thành tựu, đồng thời áp dụng vào việc che giấu tu vi, dù có là Võ Vương cũng khó phát hiện ra thực lực chân chính.
Cứ như vậy.
Bất kỳ ai cũng sẽ không nghĩ đến võ học đến từ thượng giới, ấy vậy mà lại trở thành võ học người người có thể tu luyện, lại còn là ở một môn phái của phàm giới.
Còn về phía Hà Vô Địch, y vẫn luôn nghĩ đến màn đối thoại với chưởng môn ở trước đại điện, trong lòng thầm nghĩ:
"Hắn có thể nhìn trộm ra tu vi chân chính của mình, quả nhiên không phải dạng vừa mà!"
"Thất Huyền Thánh Tôn."
"Chẳng lẽ đây là người do ngài tuyển chọn sao?"
Hà Vô Địch càng là cưỡng ép thông minh, càng thêm sự kính trọng Quân Thường Tiếu.
Sở Tu Nam bị hung hăng ăn đòn một trận, hoàn toàn trở nên trung thực.
Ngay cả một cái đệ tử quan môn cũng đánh không lại, hắn còn có tư cách gì phách lối ở nơi này.
Xác thực.
Bi kịch chỉ vừa mới bắt đầu.
Độc giả cũng biết rõ ngày đầu sinh hoạt ở Thiết Cốt Phái này, đều cần phải trải qua tra tấn tàn khốc, đó là bóng đá vui vẻ.
Bất quá.
Điều khiến đám người rúng động sâu sắc.
Chính là sử dụng Tố Thể Đan xong, cường độ thân thể và sức mạnh có sự tăng trưởng nhất định!
"Sư đệ."
Một ngày nào đó, sau khi kết thúc bài thể dục buổi sáng xấu hổ xong, Tô Tiểu Mạt dẫn theo đám người Sở Tu Nam đi tới phòng huấn luyện, nhếch miệng cười nói:
"Ngày hôm nay để cho các ngươi thưởng thức, cái gì gọi là vui sướng chân chính."
Đùng!
Đùng!
A..a..a!!!
Bên trong máy chục máy cải tạo cơ bắp, không ngừng truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Sau hai tiếng, đám người Sở Tu Nam và Hoắc Linh như bùn nhão nằm trên bậc thang, trên mặt không còn chút cảm xúc, bộ dạng như sống còn không bằng chết.
Cha, mẹ.
Nhi tử thật rất muốn về nhà!
Gia nhập Thiết Cốt Phái, khẳng định cần trải qua một phen kinh nghiệm tra tấn mới có thể hòa hợp, bọn học sinh Tụ Anh Đường này cũng không phải ngoại lệ.
Khi bọn họ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tinh thần ai nấy đều phấn chấn, sau đó lại dưới sự nuôi dưỡng từ mỹ thực của Liễu Uyển Thi, nhất thời quên mất đủ loại bi kịch hôm qua, triệt để biến thành một lũ có xu hướng M thích bị ngược đãi.
"Chưởng môn."
Lê Lạc Thu đứng ở bên ngoài đại điện, nhìn đám đệ tử mới nhập môn liên tục ra ra vào vào phòng huấn luyện, cười nói:
"Bọn họ còn rất vui sướng kia kìa."
"Ừm."
Quân Thường Tiếu tựa ở trên khung cửa, ôm tay cười nói:
"Chế tạo một cái môn phái vui vẻ, chính là ước nguyện cả đời của bổn tọa."
Lê Lạc Thu quay đầu, cười nói:
"Chưởng môn tựa ở vị trí này, Đại đệ tử cũng thường hay tựa vào đó."
"Hầy."
Quân Thường Tiếu khẽ giật mình, vô ý thức ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nói thầm:
"Nàng đi cũng được một đoạn thời gian, không biết hiện tại đã đến Đông Bắc Lô Châu chưa?"
"Hành trình Tây Nam Dương Châu đến Đông Bắc Lô Châu, quãng đường rất dài."
Lê Lạc Thu nói.
"Chưởng môn!"
Ngay lúc này, Lý Thanh Dương vội vàng chạy đến, nói:
"Bên ngoài có rất nhiều người tự xưng là học sinh của học phủ Thiên Dụ, nói rằng muốn bái kiến chưởng môn, còn muốn gia nhập môn phái."
"Thật sao?"
Quân Thường Tiếu vung tay áo, cười lớn nói: