Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 537 - Chương 537. Không Phải Do Ngươi Yếu, Mà Là Bọn Họ Quá Mạnh!

Chương 537. Không phải do ngươi yếu, mà là bọn họ quá mạnh!
Hai mươi đệ tử nội môn, Lục Thiên Thiên tạm thời vắng mặt.

Cảnh Vô Cấu chọn ai không chọn, cố tình chọn trúng Dạ Tinh Thần.

Điều này khiến Dạ Đế của chúng ta vô cùng tức giận, lẽ nào y cảm thấy ta là kẻ yếu nhất trong số đám này sao?

Không.

Hoàn toàn ngược lại.

Cảnh Vô Cấu dựa vào trực giác của một thiên tài, nhận định Dạ Tinh Thần có tu vi cao nhất trong đám người.

Nếu đã tới Thiết Cốt Phái.

Muốn khiêu chiến thì phải khiêu chiến người mạnh nhất!

Nam tử hán.

Rất có chí khí, rất có can đảm!

"Ngươi chắc chắn?"

Dạ Tinh Thần trầm giọng nói.

Cảnh Vô Cấu nói:

"Chắc chắn."

"Được."

Dạ Tinh Thần bước ra.

"Sư đệ."

Tô Tiểu Mạt nói nhỏ:

"Kiềm chế chút, đừng đánh tàn phế."

"Đúng đấy."

Lý phi nói:

"Tốt xấu gì cũng là học sinh của học phủ Thiên Dụ, dù thế nào cũng phải nể mặt một chút."

Dạ Tinh Thần đứng ở vị trí trung tâm của sân luyện võ, nhìn Cảnh Vô Cấu đầy khinh thường.

Một tên nhóc vừa mới bước vào cảnh giới Võ Tông.

Vậy mà dám khiêu chiến ta?

Gã ta không biết chữ 'ngược' viết thế nào sao?

Được, hôm nay bổn đế sẽ nghiêm túc dạy y cách viết nó!

"Bắt đầu đi."

Dạ Tinh Thần lạnh nhạt nói.

Thanh âm lạnh như băng, giống như một sát thủ không có tình cảm.

"Mời!"

Cảnh Vô Cấu chắp tay nói.

Một giây sau, tròng mắt y đột nhiên co rút lại, bởi vì bàn tay của Dạ Tinh Thần đã áp xuống.

Tốc độ quá nhanh, hoàn toàn khiến y bất ngờ đến cả cơ hội tránh thoát cũng không có.

Trong sân luyện võ vang lên tiếng nổ mạnh, dường như cả mặt đất cũng chấn động theo, từng trận cuồng phong dâng lên cuồn cuộn.

Đám người Sở Tu Nam và Hoắc Linh trừng to mắt.

Trước mắt, Cảnh Vô Cấu ngã trên mặt đất, ánh mắt Dạ Tinh Thần lạnh lẽo dùng một tay đè cổ y áp xuống, nói:

"Tiểu tử, chỉ có chút thực lực như thế, vậy mà dám tới khiêu chiến ta, ai cho ngươi lá gan đó vậy?"

Quá mạnh!

Chỉ một chiêu, ngay lập tức nhấn ngã học trưởng đứng thứ mười trên bảng Anh Kiệt xuống đất!

Vẻ mặt Cảnh Vô Cấu khiếp sợ, trong lòng đầy sóng to gió lớn.

Khoảnh khắc này, Dạ Tinh Thần hệt như người khổng lồ, bản thân trước mặt con hàng này chẳng khác nào một con kiến nhỏ yếu.

Soạt!

Đột nhiên Dạ Tinh Thần giơ tay lên, xách thân thể Cảnh Vô Cấu như xách một đứa trẻ, sau đó quăng mạnh xuống đất.

Ầm! Ầm! Ầm!

Sàn nhà rung lên, phát ra tiếng ầm ầm vang dội, chấn động đến cả trái tim các đệ tử mới nhập môn đập loạn!

Vị sư huynh này, cũng quá tàn nhẫn rồi!

Nhất là Sở Tu Nam cảm thấy bản thân hết sức may mắn, may mà mình tìm đệ tử quan môn, nếu như đui mù chọn con hàng này, tuyệt đối bị giày vò hết sức thảm thiết!

...

Dạ Đế thật sự không phải là kiểu người độc mồm độc miệng.

Sau khi Cảnh Vô Cấu bị đánh một trận nhừ tử, hiện cả người nằm trên sân luyện võ, miệng sùi bọt mép, cả người co giật mạnh, ngay cả gương mặt anh tuấn của y cũng sưng vù thành đầu heo!

Tô Tiểu Mạt lắc đầu.

Tiểu lão đệ, nếu như ngươi chọn ta thì mặc dù không tránh được số phận bị đánh bại, nhưng ít ra đâu đến mức bị đánh thê thảm như thế, vì cái gì cố tình chọn trúng Dạ sư đệ.

Ta.

Thay ngươi mặc niệm 3 giây.

"Chưởng môn."

Dạ Tinh Thần xoay người, nói với vẻ bực bội:

"Về sau còn có cặn bã như này đến khiêu chiến, xin cho phép đệ tử tiếp tục tu luyện, tránh cho lãng phí thời gian."

Đám người Hoắc Linh co rút khóe miệng.

Cảnh Vô Cấu xếp thứ mười trên bảng Anh Kiệt, ngay cả năng lực đánh trả cũng không có, kết quả bị ngược thành thế này thì học trưởng đứng đầu bảng Anh Kiệt đến, nhất định cũng chẳng thoát khỏi kết cục tượng tự!

Có câu Vương thành tàng long ngọa hổ.

Bây giờ xem ra, Thiết Cốt Phái chúng ta cũng là nơi tàng long ngọa hổ!

Cha, mẹ!

Con đến đúng nơi rồi!

...

Cảnh Vô Cấu bị đập một trận tàn bạo, nằm đơ người ở sân luyện võ một hồi lâu.

Mấy người Tô Tiểu Mạt đều tản đi, ai đi tu luyện của người nấy, duy chỉ có mình y nằm đó, cô đơn như vậy, bi thảm như vậy.

"Đó chính là đệ tử của Thiết Cốt Phái ta."

Quân Thường Tiếu xuất hiện trong tầm mắt phía trước, cản lại toàn bộ ánh mặt trời, cúi đầu nói:

"Thấy được chưa?"

"Thấy... Thấy được rồi!"

Cảnh Vô Cấu gian nan nói:

"Rất... Rất mạnh!"

Tuy mình bị đánh bại, tuy bản thân bị hành cực thảm, nhưng trên mặt y không có vẻ gì là tức giận, trái lại còn vô cùng hưng phấn.

Chẳng lẽ là M (*)?

(*) M là viết tắt của Masochism/Masochist, tức là hình thức/người thích bị hành hạ về thể xác (không nhất thiết phải trong mối quan hệ tình dục). Đi kèm với M là S (Sadism/Sadist), người thích hành hạ, ngược đãi người khác để tìm kiếm khoái cảm.

Không.

Cảnh Vô Cấu là một võ tu chân chính.

Tuy thất bại nhưng khi thấy được sức mạnh chân chính, ý chí muốn trở nên mạnh mẽ hơn càng thêm kiên định!

Có người thất bại không gượng dậy nổi, có người càng bại càng hăng, Cảnh Vô Cấu thuộc loại người thứ hai, vì thế y... chính là một M!

Quân Thường Tiếu nói:

"Bổn tọa cho phép ngươi ở lại môn phái dưỡng thương, đến khi nào thương thế lành lặn, có thể tiếp tục khiêu chiến."

"Đa... Đa tạ."

Cảnh Vô Cấu nặn ra một nụ cười.

Chỉ khiêu chiến một người, không phải là mục đích của lần này đến đây.

Y càng hy vọng có thể giao thủ với nhiều đối thủ khác nhau, dù biết bản thân có thể bị ngược tiếp, thế nhưng nhất định phải đường đường chính chính tiến lên!

Võ tu!

Vĩnh viễn không từ bỏ, vĩnh viễn không buông tha!

...

Tuy nói Dạ Tinh Thần ra tay tàn nhẫn, bất quá không tổn thương tới nơi yếu hại.

Hai ngày sau, Cảnh Vô Cấu khỏi hẳn.

"Xin chỉ giáo!"

Trong sân luyện võ, y chắp tay nói.

"Chậc chậc."

Tô Tiểu Mạt ngồi trên lan can, nói:

"Vết thương vừa lành đã tìm người thách đấu tiếp, tên này bị bệnh à?"

"Mời."

Điền Thất chắp tay nói.

Kết quả chiến đấu không cần nói nhiều, bởi vì Cảnh Vô Cấu không thắng được, nhưng cũng may không bị ăn hành một trận, chí ít còn giữ được chút thể diện.

Thế nhưng!

Y lại tiếp tục khiêu chiến Long Tử Dương!

Rầm!

Trận so đấu vừa bắt đầu, một quyền cũng không đỡ nổi, ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài, ngã chổng vó.

"Ngại quá..."

Long Tử Dương thu quyền, nói:

"Ra tay hơi nặng."

Rầm!

Bịch!

Rầm!

Bịch!

Cảnh Vô Cấu tiếp tục khiên chiến, kết quả mười chín trận thua cả mười chín, tất cả đều bại trong chớp mắt, vô cùng nhanh gọn lẹ, có thể nói là bi thảm hết sức.

Rốt cuộc đám người Sở Tu Nam và Hoắc Linh cũng ý thức được, hóa ra đệ tử nội môn đều toàn là nhân vật khủng bố!

"Còn muốn đấu nữa không?"

Quân Thường Tiếu nói.

Cảnh Vố Cấu gắng sức đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đấu!"

"Lý Thượng Thiên!"

"Có!"

"Đánh với y một trận!"

"Vâng!"

Nội môn không đủ, thêm vào ngoại môn!

Lý Thượng Thiên cũng vừa bước vào Võ Tông, linh căn kém hơn Cảnh Vô Cấu, nhưng vẫn có thể đập cho y không còn sức đánh trả!

Tư Mã Trọng Đạt, Thôi Bất Kiện và các đệ tử ngoại môn khác cũng sôi nổi ứng chiến.

Cảnh Vô Cấu gục ngã vô số lần, chổng mông vô số lần, bị ngược thảm vô cùng.

Bi kịch nhất chính là dù đối chiến với Võ Sư đỉnh phong, có sự chênh lệch về cảnh giới, kết quả y vẫn thua trận.

"Hộc hộc."

Kéo lê thân thể nhếch nhác, Cảnh Vô Cấu ngồi tê liệt trên bậc thềm ngoài cửa lớn, đôi mắt vốn dạt dào chiến ý nay đã trở nên ảm đạm.

Lòng người mạnh mẽ tới đâu, chung quy vẫn có cực hạn.

"Ta..."

Cảnh Vô Cấu nắm chặt tay, thống khổ nói:

"Thực sự yếu ớt như vậy sao!!!"

"Không phải ngươi yếu."

Quân Thường Tiếu đi tới, ngồi trước mặt y hút một điếu xì gà, nhả ra vòng khói, nói:

"Là do bọn họ quá mạnh."

Đệ tử Thiết Cốt Phái dù tư chất tầm thường, nhưng dưới sự trợ giúp của các loại tài nguyên và thiết bị, sắp luyện thành anh em Hồ Lô kim cương luôn rồi, thiên tài của học phủ Thiên Dụ sao có thể đánh thắng!

"Đúng vậy."

Cảnh Vô Cấu cúi đầu nói:

"Đệ tử của Quân lão sư quá mạnh mẽ, mạnh đến mức học trò hoàn toàn không còn dũng khí tu luyện tiếp nữa."

Quân Thường Tiếu vỗ vai y, nói:

"Ngươi yếu hơn bọn họ, đó là bởi thiếu danh sư chỉ dạy, bằng không chỉ dựa vào nghị lực không chịu thua này của ngươi, đã mạnh hơn vô số người rồi."

Cảnh Vô Cấu bừng tỉnh nói:

"Quân lão sư đang muốn nói với ta rằng, không được từ bỏ, không nên buông tha sao?"


Bình Luận (0)
Comment