Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 538 - Chương 538. Tiểu Hỏa Long Thức Tỉnh, Tiến Hóa Lần Thứ Hai!

Chương 538. Tiểu hỏa long thức tỉnh, tiến hóa lần thứ hai!
Con khỉ nó chứ không từ bỏ, không buông tha!

Con meo nó ý của lão tử là, ngươi gia nhập Thiết Cốt Phái, từ đó nhận được sự điểm điểm tận tình của bổn tọa!

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:

"Không nói từ bỏ, không buông tha rất đáng để tán dương, nhưng mà cần phải biết thời thế, ví dụ như có một con đường mạnh lên bày ở trước mắt, lựa chọn của ngươi thế nào?"

Tiểu tử.

Ta nói trực tiếp đến vậy rồi, ngươi hẳn là đã hiểu?

"Tất nhiên là không!"

Cảnh Vô Cấu ngẩng đầu, ánh mắt y kiên định nói:

"Học trò sẽ cố gắng đi thành một con đường thuộc về chính mình!"

Đùng!

Quân Thường Tiếu tung một cước đá bay tên này đi, chỉ xuống đường núi, không nhịn được nói:

"Cút đi, mau mau cút ngay, bổn tọa không muốn thấy ngươi thêm một giây nào nữa!"

Đậu phộng!

Tên này hoàn toàn không cùng chung một tần số, chẳng có cách nào bắt sóng được!

"Quân lão sư!"

Cảnh Vô Cấu từ dưới đất đứng lên, nói:

"Học trò muốn gia nhập Thiết Cốt Phái, xin người thu nhận!"

Quân Thường Tiếu đang đưa lưng với người vốn muốn gia nhập môn phái, thản nhiên nói:

"Ngươi không phải muốn đi con đường của riêng mình sao?"

"Đúng thế!"

Cảnh Vô Cấu chân thành nói:

"Học trò muốn đi con đường của riêng mình, nhưng học trò tin tưởng dưới sự chỉ dạy của Quân lão sư, có thể tìm ra con đường của mình từ vạn con đường!"

Tên này cũng không phải ngốc hết thuốc chữa.

"Thanh Dương."

Quân Thường Tiếu đi vào môn phái, nói:

"Cầm danh sách nhập môn đến đây!"

Hạng mười bảng Anh Kiệt - Cảnh Vô Cấu đầu nhập Thiết Cốt Phái, trở thành đệ tử thứ 9003!

Tên này có tư chất cùng với nghị lực không tệ, chỉ cần môn phái mài giũa tinh tế một chút, tất nhiên sẽ bồi dưỡng ra một tên cường giả mạnh mẽ.

Nhưng mà.

Đồng thời cũng là quãng thời gian bi kịch của đám người Lý Thanh Dương.

Bởi vì những ngày sao đó, bọn họ phải đối mặt với sự khiêu chiến không ngừng nghỉ của vị sư đệ này.

Mặc cho mỗi lần ngược y bán sống bán chết, sau một phen tu luyện sẽ tìm đến chiến tiếp, hoàn toàn không biết mệt mỏi, hoàn toàn giống với ghẻ lở không lành!

Sáng sớm.

Quân Thường Tiếu khoanh tay đứng trước đại điện, hơn một ngàn tên đệ tử đứng ngay hàng thẳng lối, toát ra khí thế xương cốt cứng rắn.

Ban đầu môn phái chỉ có một thân đơn độc, trong khoảng thời gian hai năm đã phát triển đến trình độ này, lại còn thu nhận đủ loại thiên tài tư chất cường hãn, chuyện này khiến hắn cảm thấy rất tự hào.

Cứ đợi đấy.

Quân Thường Tiếu ta, Thiết Cốt Phái ta, chắc chắn sẽ khiến vô số cường giả của đại lục Tinh Vân phải quỳ bái!

"Nghiêm!"

Hắn quát to nói:

"Nhảy múa!"

Ma phẩm m Hưởng mở ra, bản nhạc sống động vang lên.

Sau bài nhảy không biết xấu hổ, các đệ tử lần lượt tản đi tu luyện cho riêng mình.

Cảnh Vô Cấu đã bắt đầu thể nghiệm trong phòng huấn luyện, sau khi y cảm nhận được chỗ tốt, ngay lập tức phát huy máu M đến mức tối đa.

"Hầy."

Quân Thường Tiếu kết thúc quá trình tu luyện ở Tụ Linh Trận trở về thư phòng, lắc đầu nói:

"Học phủ vẫn còn chín tên thiên tài, vì cái gì không tới khiêu chiến?"

Cảnh Vô Cấu rất là không tệ, bọn người kia khẳng định cũng rất ưu tú.

Hệ thống nói:

"Thu được nhiều học sinh có tư chất không tệ từ học phủ, chỉ nhân nên biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc."

"Cũng đúng."

Quân Thường Tiếu xoa cằm, nói:

"Vẫn còn thiếu 997 tên đệ tử, chi bằng đến thành Thanh Dương chiêu mộ cho đủ nhân số?"

"Ngáp..."

Ngay lúc này, tiểu hỏa long nằm co rúm trong ổ ngáp dài một cái, sau đó chậm rãi mở mắt, hiển lộ tròng mắt đỏ thẫm của nó.

"Tiểu gia hỏa tỉnh rồi!"

Quân Thường Tiếu vui mừng.

Trong số các khế ước thú, hắn xem trọng nhất chính là tiểu hỏa long, bây giờ nó đã thức dậy thì hiển nhiên sẽ có biến hóa to lớn!

"Vèo!"

Tiểu Long Long mở to mắt, dã thịt trên thân càng trở nên đỏ rực dường như sắp bốc cháy.

Quân chưởng môn rút ra kinh nghiệm từ lần trước, lập tức ôm nó chạy ra bên ngoài sân luyện võ nhỏ, hai tay hắn vừa buông tha thì ngọn lửa đỏ rực phun trào, phóng thẳng lên trời cao năm sáu trượng!

Hiện tại đang là giữa đêm tối, ngọn lửa đỏ rực phun trào như thế, người đứng dưới chân núi cũng có thể thấy rõ.

"Không xong, không xong rồi, lửa cháy! Lửa cháy!"

Đệ tử ra ngoài đi nhẹ, gương mặt mơ màng nhìn thấy ngọn lửa, ngay lập tức cất cao giọng rống to.

Các đệ tử đang say giấc bị đánh thức, nhanh chóng mặc quần lót rồi phóng ra ngoài, ngơ ngác nhìn cột lửa cao ngút trời kia, không nói hai lời cầm lấy thùng gỗ múc nước.

Nhưng mà.

Đợi đến lúc bọn họ đi đến hiện trường, phát hiện ngọn lửa tràn ngập phía trên sân luyện võ, không mang đến một chút ảnh hưởng đến kiến trúc, từng người ngây ngốc đứng tại chỗ.

Cái tình huống quỷ gì thế này?

Vì cái gì đang yên đang lành, bỗng nhiên lại có ngọn lửa phun trào?

Chẳng lẽ có người đốt lửa mở hội?

Các đệ tử ngây ngẩn đều là người mới nhập môn, đám người Tô Tiểu Mạt ngựa quen đường cũ bắt lên dây thừng, treo lên trang phục và chăn mềm vừa giặt hôm qua để hong khô.

Hiệu quả rất không tệ nha.

Trong chốc lát đã khô ráo.

Lần trước tiểu hỏa long thức tỉnh, ngọn lửa bộc phát quanh người nó chỉ cao hai ba mét.

Nay thức tỉnh một lần nữa, ngọn lửa phóng ra cao đến hơn mười mét, có nghĩa là lần tiến hóa thứ hai này, khẳng định sẽ không tầm thường!

Ánh mắt Quân chưởng môn rạo rực hẳn lên.

Trong sự tưởng tượng của hắn, thân thể của Tiểu Long Long sẽ ngày càng cao to, sẽ không chênh lệch mấy so với Hỏa Long Thú, an bài cho nó làm hộ thú của môn phái, có thể nói là uy vũ bất phàm!

"Vù vù.."

Ngọn lửa nóng rực vẫn duy trì phun trào, mãi đến sáng sớm mới dần dần tắt đi.

Thật đáng tiếc, từ thân hình lộ diện có thể thấy sự biến hóa không quá lớn, so với trước kia chỉ cao hơn một chút, giống với một chút ngựa con.

Quân Thường Tiếu không tránh khỏi có hơi thất vọng.

Bất quá, hắn nghĩ đến tiểu gia hỏa tốt xấu gì cũng là tiến hóa, cho nên thực lực nhất định có sự tăng trưởng rõ rệt.

"Đây là..."

Bọn người Sở Tu Nam và Hoắc Linh há miệng.

Sau khi ngọn lửa rút đi, lộ ra bên trong một con hung thú có thể hình thằn lằn, chuyện này khiến bọn họ vô cùng bất ngờ luôn!

"Sư huynh."

Hoắc Linh nói:

"Đây là con gì vậy?"

Từ thân hình có thể thấy, con hỏa long có đặc trưng của loài rắn nhưng lại sở hữu tứ chi, cho nên hắn không cách nào xác định đây là chủng loại hung thú nào.

"Ặc.."

Tô Tiểu Mạt suy ngẫm một chút, nói:

"Nó là khế ước thú của chưởng môn, ngươi có thể xem nó là một con thú ngựa rắn."

"Ngựa rắn?"

Mọi người hoàn toàn ngơ ngác.

Đợi đã!

Tiểu gia hỏa này là khế ước thú của chưởng môn?

Không thể nào!

Chưởng môn là Kiếm Võ Song Vương ngàn năm mới có một, há lại có một con khế ước thú xấu đến như vậy chứ?

Ở trong mắt các đệ tử nhập môn, nếu như Quân Thường Tiếu sở hữu khế ước thú, thì đó cũng phải là một con sư hoặc hổ oai phong, có vậy mới xứng với thân phận người đứng đầu môn phái cũng như võ đạo đại sư.

"Grừ!"

Ngay lúc này, Tiểu Long Long ngửa đầu rống to, tạo thành một cơn lốc năng lượng có thể nhìn bằng mắt thường, phảng phất như chấm điểm trên mặt nước, sau nó tạo thành gợn sóng khuếch tán ra xung quanh.

Bên trong tiếng rống ẩn chứa hơi thở cường thế, làm cho sắc mặt mọi người kịch biến!

Còn hung thú nhìn như rắn ngựa này, khẳng định có thực lực rất mạnh!

"Chủ nhân."

Đột nhiên, bên trong truyền ra tiếng nói non trẻ của tiểu hỏa long:

"Ta đã tiến hóa lần thứ hai."

Tiểu gia hỏa kia, vậy mà có thể nói chuyện!

Hoắc Linh vốn có vài phần hiểu biết về hung thú, không thể kiềm được sự hoảng sợ, nói:

"Linh thú! Nó là linh thú!"

Chữ “linh” bên trong linh thú, tượng trưng cho linh trí.

Hung thú đạt tới cảnh giới này, không chỉ sở hữu trí tuệ, mà còn biết nói tiếng người.

Điều này cũng có nghĩa là, tiểu hỏa long thức tỉnh lần hai xong, đã trở thành một con linh thú chân chính, thực lực có thể sánh ngang với cảnh giới Võ Vương!

Bọn người Sở Tu Nam hoàn toàn ngây ngốc.

Con hung thú mà mình vừa mới xem thường, lại chính là một Linh thú, cú đánh mặt này có hơi thốn!


Bình Luận (0)
Comment