Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 539 - Chương 539. Hình Thái Chiến Đấu Thứ Hai!

Chương 539. Hình thái chiến đấu thứ hai!
Thời gian Tiểu Long Long ngủ say lần thứ hai không dài, nhưng sau khi tiến hóa không chỉ khai mở linh trí, mà còn có thể nói tiếng người, đúng là không thể tin được.

Quân Thường Tiếu cho rằng điều này rất bình thường.

Dù sao thì tiểu gia hỏa này sinh ra nhờ vào việc ngốn hết tinh hạch của hắn, nếu như không có điểm gì khác biệt, vậy chẳng phải hắn nên tìm một khối đậu hủ nào đó đập đầu chết hay sao?

"Đã là tiến hóa, hẳn là phải có hình thái chiến đấu thứ hai chứ?”

Quân Thường Tiếu hỏi.

"Có.”

Tiểu Long Long nói.

Quân Thường Tiếu vui mừng, nói:

"Mau chóng biến hình, để cho bổn tọa xem một chút.”

"Chủ nhân.”

Tiểu Long Long nói:

"Nếu như ta biển đổi sang hình thái chiến đấu, trong một khoảng thời gian sau đó sẽ rơi vào trạng thái suy nhược.

Giọng nói của tiểu gia hỏa này còn non nớt, nếu như không nhìn vào hình thể của nó, người khác sẽ nghĩ đây là đứa trẻ năm sáu tuổi.

"Không có việc gì, không có việc gì.

Quân Thường Tiếu nói:

"Cho bổn tọa và các đệ tử cùng mở mang tầm mắt đi.”

"Được!”

Tiểu Long Long nhìn về phía các đệ tử đang đứng xung quanh, ánh mắt của nó có chút ngạo nghễ, nói:

"Các ngươi lui ra xa một chút, tránh việc bị phỏng.”

Soạt! Soạt!

Đám người Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt lùi ra xa rất nhanh.

Bọn họ đều đã nhìn thấy Tiểu Long Long khai triển hình thái chiến đấu lần thứ nhất, cho nên rất có tinh thần tự giác.

Còn đám người Sở Tu Nam và các đệ tử mới nhập môn không hiểu rõ tình hình, mặc dù bọn họ có lùi lại nhưng khoảng cách cũng chỉ có mấy bước, trong lòng còn thầm nghĩ:

"Nguy hiểm đến vậy sao?”

"Vù vù…”

Bỗng nhiên, Tiểu Long Long phun lửa cháy quanh người ở giữa sân luyện võ, trong nháy mắt ngọn lửa bốc cháy cao bảy tám trượng.

Cảm giác nóng rực lan tỏa, càng về sau càng thêm mãnh liệt!

“Shh!”

Đám người Sở Nam Tu hít vào làn khí nóng, sau đó vội vàng lùi về sau, sợ bị nhiệt độ nóng rực kia thiêu cháy!

Trời ạ!

Nhiệt độ của ngọn lửa này đáng sợ quá đi mất!

Các đệ tử đều lùi ra rất xa, riêng chỉ có Quân Thường Tiếu chắp tay sau lưng đứng nguyên tại chỗ.

Hắn là võ tu hệ hỏa, đồng thời là chủ nhân của khế ước thú, cho dù lửa cháy ngập trời, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.

"Thuộc tính hỏa của tiểu gia hỏa này mạnh thật!”

Cực kỳ mạnh!

Mạnh đến mức có thể sánh ngang với Quân chưởng môn.

Hơn nữa.

Nhiệt độ còn không ngừng tăng lên.

Chỉ một lúc sau, ở khu vực có nhiệt độ cao nhất, đất đá đã bị nung đến đỏ bừng, dường như có thể bị tan chảy bất cứ lúc nào!

Nếu nhiệt độ còn tiếp tục tăng lên, những kiến trúc ở gần đây chắc chắn sẽ bị nung nóng dẫn đến bốc cháy.

"Chạy mau!”

Các đệ tử Thiết Cốt Phái kinh hãi chạy ra xa.

Quân Thường Tiếu khuếch tán linh lực ra ngoài, tạo thành một kết giới vô hình bao phủ toàn sân luyện võ, tránh xảy ra hỏa hoạn.

Ngọn lửa đã bị cách ly, cảm giác nóng rực cũng giảm hẳn xuống, những đệ tử đang chạy ra sau cũng dần ngừng lại, bất quá trong ánh mắt mỗi người vẫn hiện lên sự rúng động!

Cho dù có là linh thú cấp cao đi nữa, cũng không mạnh đến vậy chứ!

Một lúc sau.

Ngọn lửa cháy rực dần dần co lại.

"Chủ nhân.”

Bên trong ngọn lửa vang lên giọng nói non nớt của Tiểu Long Long.

"Đây chính là hình thái chiến đấu thứ hai của ta.”

Xoát!

Một thiếu niên bước ra khỏi ngọn lửa.

Thiếu niên khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, lớn lên rất có nét.

Quân Thường Tiếu nhịn không được cười rộ lên.

Tiểu gia hỏa này có hình thái chiến đấu lần thứ nhất là phía dưới là người, còn đầu vẫn giữ đặc trưng của hung thú.

Bây giờ kích phát hình thái thứ hai, ngay cả đầu cũng đã hoàn toàn biến đổi, điều này đã chứng minh rằng nó có thể chân chính tiến hóa thành nhân loại.

Cộp.

Đúng lúc này, Tiểu Long Long bước lên trước một bước, cơ thể của nó cũng hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người, sắc mặt của Quân chưởng môn lập tức cứng ngắc.

Các đệ tử Thiết Cốt Phái đứng ở xa cũng trừng to đôi mắt.

Bọn họ vừa thấy cái gì?

Vì sao lại có sắc mặt vi diệu như vậy?

Bọn họ nhìn thấy Tiểu Long Long đẹp trai ngời ngợi bước ra, quanh người nó có một đám lửa đỏ bao phủ, có thể nói là cực kỳ phong cách, nhưng cơ thể hắn vừa bị người ta thấy được, nhìn thế nào đi nữa cũng thấy giống hung thú!

Ở ngực đầy lông lá như tinh tinh đen, đôi cánh tay rất có cơ bắp, nhưng bàn tay rắn chắc, còn có móng tay rất dài.

Đây tuyệt đối không phải là tay người, mà chính là móng vuốt đấy!

Điều khiến người ta sụp đổ nhất là hai cái đùi.

Không chỉ cứng ngắc sần sùi, vậy mà bên trên còn có bộ lông như báo.

Đây cũng chẳng phải là đùi người, mà là đùi con báo thì đúng hơn.

Giữa hai chân có ngọn lửa đang cháy, thành công giảm bớt sự cứng ngắc, sau mông còn mọc cái đuôi dài, quệt trên mặt đất, cuối phần đuôi cũng có ngọn lửa đang cháy.

"Đây là hình thái thứ hai của ngươi sao?”

Quân Thường Tiếu há hốc mồm nói.

"Đúng vậy.”

Tiểu Long Long có cái đầu thiếu niên thanh tú, nó đắc ý khoe khoang thân thể của mình.

"Đây chính là hình thái thứ hai, Nhân Long Hóa!”

Quân Thường Tiếu run rẩy kịch liệt khóe miệng.

Hình thái thứ nhất là Long Nhân Hóa, kết quả thân thể hóa người, cái đầu vẫn là thú.

Hình thái thứ hai là Nhân Long Hóa, kết quả đầu hóa người, thân thể không có biến hóa.

Ngươi rốt cuộc là muốn hóa hay không?

"Trời ạ!“

"Nó là thú hay người vậy?”

Nhìn thấy hình thái chiến đấu thứ hai của Tiểu Long Long, đám người Sở Tu Nam trợn tròn mắt.

Linh thú có thể mở miệng nói chuyện, bọn họ còn có thể tiếp nhận được, nhưng nó còn có thể hóa thành đầu người, tuyệt đối là kinh hồn khiếp vía!

"Chủ nhân.”

Tiểu Long Long nhướng mày nói:

"Ta muốn đánh nhau một trận.”

Hình thái chiến đấu đã được kích phát, máu trong cơ thể nó đang rạo rực cả lên, vì vậy cần một trận chiến ngay bây giờ.

"Nếu không ngươi so tay một trận với Giang trưởng lão thì sao?”

Quân Thường Tiếu nói.

"Đừng đừng đừng!”

Giang Tà đứng ở xa vội vàng nói:

"Ta không dám đánh nhau với tiểu quái vật này đâu!”

Lúc còn ở hình thái chiến đấu thứ nhất đã không chống chơi nổi rồi, bây giờ lấy đâu ra dũng khí đánh với hình thái chiến đấu thứ hai của Tiểu Long Long.

"Như vậy đi.”

Quân Thường Tiếu nói:

"Hai vị Ninh trưởng lão và Giang trưởng lão, ba người các ngươi đánh một trận với khế ước thú của ta.”

"Chuyện này…”

Huynh đệ Ninh Thị co quắp khóe miệng lại.

Mặc dù bọn họ không biết rõ thực lực của Tiểu Long Long, nhưng mà từ hơi thở của nó cũng có thể đoán ra, chắc chắn là vô cùng khủng bố!

Ba Võ Vương đánh với nó, cũng tuyệt đối chẳng chiếm được chút ưu thế nào.

"Chủ nhân.”

Tiểu Long Long ngạo nghễ nói:

"Thực lực của ba người kia quá yếu, ta muốn tìm đối thủ mạnh hơn.”

"A!”

Rất phách lối!

Không hổ danh là khế ước thú của bổn tọa.

"Nếu như vậy thì…”

Quân Thường Tiếu nói:

"Ta và ba người kia đánh với ngươi một trận.”

"Ta đồng ý!”

Giang Tà vội vàng nói.

Ninh Độc Tỉnh và Ninh Độc Túy cũng nhanh chóng tỏ thái độ, nói:

"Chưởng môn đánh nhau với khế ước thú, chắc chắn sẽ trở thành giai thoại thiên cổ.”

"Không được, không được.”

Tiểu Long Long nói:

"Chủ nhân không đánh lại ta.”

Con meo nó.

Tiểu gia hỏa này còn rất điêu!

Hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tiểu Long Long đã nói:

"Chưởng môn, gần đây có cường giả Võ Hoàng nào không? Ta muốn đánh một trận với cường giả như vậy!”

Quân chưởng môn co giật khóe miệng.

Ngay cả Kiếm Võ Song Vương như bổn tọa cũng không được, ngược lại muốn trực tiếp đánh nhau với Võ Hoàng, nhìn dáng vẻ này là có thể đánh một trận!

"Có.”

Quân Thường Tiếu nói:

"Linh Nguyên Tông ở quận Chân Dương có cường giả Võ Hoàng đấy.”

"Được!”

Tiểu Long Long nói:

"Ta đi khiêu chiến!”

Quân Thường Tiếu hoàn toàn suy sụp.

"Hình thái thứ hai này của ngươi có thể duy trì bao lâu?”

"Một canh giờ.”

"Vậy thì đừng có tìm nữa, đường đi từ nơi này đến Linh Nguyên Tông rất xa, cho dù cưỡi Cụ Phong Lang Vương cũng mất ba đến năm canh giờ.”

"Xoát!”

Tiểu Long Long xuất hiện trước mặt Quân Thường Tiếu, nó vung tay lên ôm lấy hắn, đôi chân báo nhún một cái trên mặt đất, lập tức một người một thú lao ra ngoài như cung tên.

Trong khoảnh khắc này

Tất cả mọi người đều im lặng!

Lúc nhìn thấy chưởng môn nhà mình bị khế ước thú ôm lên, sau đó hóa thành ánh sao băng biến mất khỏi bầu trời mênh mông, thật lâu sau đó, bọn họ mới kinh ngạc thốt lên một câu.

"Đậu phộng, nó biết bay!”


Bình Luận (0)
Comment