Chương 540. Người say rượu mặc áo xanh!
Có độc giả cảm thấy, lúc nào cũng nhìn thấy Quân Thường Tiếu ra oai khiến người khác bị đánh mặt muốn phát chán, có thể đổi cái gì mới được không?
Đây rồi, đây rồi.
Hôm nay, Quân chưởng môn rốt cuộc cũng bị khế ước thú đánh mặt rồi.
Bởi hắn từng nói, cần phải cưỡi Cụ Phong Lang Vương đi ba năm tiếng mới có thể đến được Linh Nguyên Tông, Tiểu Long Long muốn chứng minh cho chủ nhân thấy, bay trên trời tiết kiệm thời gian hơn hẳn!
Ha ha...
Giữa trời xanh, một ngọn lửa đang lao đi vun vút. Ngọn lửa đó đi đến đâu, sẽ để lại một vệt sáng hồng.
Nhìn lên từ Thiết Cốt Sơn, có một dải sáng màu đỏ vắt ngang bầu trời, một lúc sau mới từ từ mờ đi.
Trời ạ!
Khế ước thú của chưởng môn biết bay!
Chẳng lẽ nó không phải là Linh thú cấp thấp, mà là Linh thú có thể sánh ngang Võ Hoàng?
''...''
Giang Tà và huynh đệ họ Ninh câm nín.
Giờ phút này, bọn họ cảm thấy may mắn vì không ai phải đi chiến đấu với Tiểu Long Long.
Linh thú biết bay, tuyệt đối có thể sánh với Võ Hoàng!
Đừng nói ba tên Võ Vương, có đến chục tên cũng chẳng ăn thua!
Sau khi Tiểu Long Long tiến hóa, từ trên xuống dưới Thiết Cốt Phái đã khiếp sợ không nhỏ, hiện giờ nó lại còn biết bay nữa, trong lòng bị chấn động thật không thể chịu nổi!!
Đám người Sở Tu Nam vốn cảm thấy hơi nghi ngờ về khế ước thú của chưởng môn, nhưng giờ mặt bọn họ đều bị đánh sưng đến tận trời xanh!
...
Véo...........
Giữa trời xanh, Tiểu Long Long khai triển toàn bộ hỏa lực, chẳng khác nào tên lửa không ngừng lao về phía trước.
Mái tóc đen của Quân chưởng môn bị thổi bay tán loạn, khuôn mặt nhăn nhó, hoàn toàn mất đi vẻ đẹp trai phong độ ngày thường.
Ai mà không có lúc chật vật cơ chứ?
Cấm chỉ chụp lại màn hình rồi tải lên mạng xã hội đấy!!
Đương nhiên..
Quân Thường Tiếu tuy bên ngoài rất là vật vã, ngược lại trong lòng cảm thấy vô cùng kích thích...
Tiểu Long Long không chỉ có hai hình thái chiến đấu, mà còn có khả năng bay nữa, chẳng nhẽ nó đã sở hữu thực lực cảnh giới Võ Hoàng rồi sao?
Hệ thống nói:
''Đúng thế!''
Đong..
Kết giới phòng ngự được mở ra, ngăn cản sức gió sắc bén như dao đồng lại, lúc này Quân Thường Tiếu mới có thể thả lỏng khuôn mặt, cười hả hê.
Á ha ha ha!
Á há há há há!
Hệ thống: ''...''
“Chủ nhân.”
Tiểu Long Long nói:
''Ta có thể tăng tốc nữa nha!''
Có thể!
Siêu nhanh!!!!
Theo như phán đoán của Quân Thường Tiếu, đừng nói là đi đến quận Chân Dương, cho dù có đi đến tận Vương thành Thiên Dụ thì cũng chỉ mất có 10 phút đồng hồ mà thôi!
Nhìn đi!
Còn không phải bị đánh mặt.
Quân Thường Tiếu chẳng bận tâm.
Chỉ cần khế ước thú mạnh hơn so với mình tưởng tượng, thì dù có đánh thẳng vào mặt hắn cũng được, cầm cả roi da để đánh cũng chẳng vấn đề gì!
Véo!!!!!!!
Tiểu Long Long ôm lấy Quân chưởng môn phóng đi như một tia sáng, tốc độ đó… quá kinh khủng, chỉ trong nháy mắt đã khuất xa Thiết Cốt Sơn rồi.
''Đó là cái gì thế?''
''Trời ạ! Là sao băng đấy à?''
''Sao băng bay giữa trời xanh?''
Rất nhiều võ tu và dân chúng cùng nhau ngẩng đầu lên xem, trong mắt ai nấy đều hiện rõ sự kinh ngạc.
Cái cảnh tượng đó còn diễn ra ở các thành trì khác. Nơi nào có vệt sáng đỏ đi ngang, người dân nơi đó sẽ bàn tán không ngừng.
Ngày hôm đó.
Ánh sáng đỏ chói, xuyên thấu trời xanh.
Cho đến mãi về sau, những người nhìn thấy cảnh tượng đó thông qua sử sách đều thầm suy đoán, liệu đây có phải là chí bảo xuất thế hay không?
...
Linh Nguyên Tông.
Một giáo phái cổ xưa với mấy ngàn năm lịch sử.
Giờ khắc này, rất nhiều võ tu mặc đủ loại trang phục khác nhau, đang đi dọc hành lang ra ngoài cổng sơn môn, đôi mắt mỗi người biểu lộ sự kích động.
Hôm nay.
Linh Nguyên Tông công khai giảng đạo.
Đây là một hoạt động đã kéo dài hàng trăm năm, mặc dù là hoạt động bắt buộc, thế nhưng nó cũng đã mang lại nhiều lợi ích cho các võ tu, cho nên chuyện này dần trở thành một sự kiện lớn của quận Chân Dương.
''Thật mong chờ..''
''Không ngờ người giảng đạo lần này của Linh Nguyên Tông, lại là Thái trưởng lão Dư Hồng Thái!''
''Người này chính là cường giả Võ Hoàng đó, có thể lắng nghe lão ấy giảng đạo thì lợi ích chắc chắn đáng giá trăm năm!''
Ánh mắt của các võ giả đi trên cầu thang, càng ngày càng hưng phấn.
''Nghe nói, Trác quận chủ cũng đến tham dự.''
''Linh Nguyên Tông công khai giảng đạo, ban ân cho chúng sinh, thậm chí quận chủ cũng góp mặt. Sự kiện này có thế thấy lớn đến thế nào!''
''Ngay cả gia chủ của các đại gia tộc cũng tới không ít, hôm nay chúng ta không chỉ may mắn được nghe Võ Hoàng giảng đạo, mà còn có thể nhìn thấy mặt mũi của nhiều nhân vật lớn khác, đúng là vinh hạnh mà!''
''Tránh hết ra..Tránh hết ra! Đừng có cản đường ta!''
Lúc đám người còn đang bàn tán xôn xao, một giọng nói gấp gáp truyền đến.
Rất nhiều võ giả quay đầu nhìn lại, phát hiện một người trung niên tầm 30, 40 tuổi mặc áo choàng xanh, tay cầm một hồ lô rượu đang ung dung bước đến, miệng còn nồng nặc mùi rượu.
Có người dám say xỉn ở chỗ này, lá gan cũng to thật đấy!
'Không nghe thấy gì hả?''
Người trung niên áo xanh lắc lư đi tới, nói:
''Đừng có cản đường ta!''
Bởi vì đang ở trong địa bàn Linh Nguyên tông, mặc dù các võ giả khó chịu nhưng cũng không muốn chấp nhặt với kẻ say, mọi người đều cùng nhau tránh đường.
''Vậy mới đúng chứ!''
Người đó leo lên từng bước một, ngửa đầu uống một hớp rượu, nhếch miệng cười nói:
''Chó ngoan không cản đường.''
''Đáng chết!''
Mọi người trợn mắt nhìn.
“Phịch.”
Hình như người trung niên áo xanh đó uống quá nhiều, ngã luôn trên cầu thang, hai tay ôm hồ lô rượu, híp mắt nói:
''Mệt quá, mệt quá! Ta phải ngủ chút đã!'''
''...''
Đám người câm lặng.
Tên này không sợ té xuống hay sao?
Khò khò..
Người đó thật sự đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn nói mớ..
Đám người bất lực lắc đầu, tiếp tục bước lên.
...
Cửa lớn của Linh Nguyên Tông rộng mở, đám người lần lượt bước vào trong.
Tông môn tứ lưu có ngoại viện rất lớn, sân luyện võ cũng được lát từ những phiến đá vô cùng quý giá.
Giờ phút này, mấy vạn đệ tử Linh Nguyên Tông xếp bằng chỉnh tề, đối diện bọn hắn là một cái đài cao, thái trưởng lão Dư Hồng Thái đang ngồi phía trên đó, lư hương trên bàn bên cạnh cháy lên sương khói lượn lờ.
Tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát tục!
Ánh mắt sùng bái của mọi người càng thêm mãnh liệt, sau đó im lặng tìm chỗ ngồi cho mình.
Sau nửa canh giờ.
Sân luyện võ khổng lồ hội tụ rất nhiều võ giả bên ngoài, khoảng chừng bảy tám vạn người.
''Chư vị.''
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt uy vũ bước ra, cất cao giọng nói:
''Chào mừng đến Linh Nguyên Tông.''
''Đó là Trác quận chủ.''
Đám người lần lượt hô lên.
Trác Siêu Quần giống như chủ nhà, cười nói:
''Lần này Thái trưởng lão của Quy Nguyên Tông khai đàn giảng đạo, đây là may mắn của quận Chân Dương ta, mọi người không cần khách sáo, có thắc mắc gì thì cứ việc hỏi.''
''Trác quận chủ.''
Đột nhiên có người nói:
''Ta có chuyện muốn nói!''
Xoẹt!
Đám người quay lại nhìn.
Tại cửa lớn, kẻ say rượu ở bậc cầu thang đang bám vào thành cầu thang, cơ thể uốn thành hình chữ S cá tính.
''...''
Mọi người hoàn toàn chết lặng.
Người ta còn chưa bắt đầu giảng đạo mà đã có thắc mắc, đúng là không thể nói lý với người say!
''Là ngươi?''
Trác Siêu Quần nhíu mày.
Người đó uống một ngụm rượu, dùng tay chùi miệng, cười nói:
''Nhiều năm không gặp, tu vi của Trác quận chủ chẳng tăng lên được chút nào cả.''
Câu nói này khiến các võ giả thiếu chút nữa ngã quỵ.
Không cần biết thân thiết đến mức nào, chỉ cần người ta gặp mặt thì sẽ nói lời khách sáo, mở miệng đều là lâu ngày không gặp công lực có tăng tiến, vì cái gì đến phiên hắn lại là nhiều năm không gặp chẳng tăng lên?
Cái này đâu phải lời khen, mà chính là sỉ nhục!
Người này chắc chắn quen biết với quận chủ, bất quá không phải kiểu thân quen bình thường, mà là kẻ thù không đội trời chung!!!