Chương 541. Quận chủ của quận Thanh Dương, Vân Hạc!
Trác Siêu Quần cười lạnh nói:
“Tu vi Vân lão đệ mấy năm nay hình như cũng không tăng tiến chút nào.”
Mặc dù quận chủ gọi tên kia là lão đệ, nhưng mọi người cũng không nhìn ra chút thân thiết nào, hai người rõ ràng có ân oán gì đấy.
“Hầy.”
Người trung niên vận áo xanh lắc đầu nói:
“Võ học nhất đạo, thâm sâu khó lường, ta không có tư chất phi phàm, đương nhiên thành tựu chẳng quá cao.”
“Cơ mà.”
Hắn dừng một chút, nhếch môi để lộ hàm răng trắng ngay ngắn chỉnh tề, cười nói:
“Đánh ngươi thì không vấn đề gì cả.”
“Thật sao?”
Sắc mặt Trác Siêu Quần trầm xuống.
Hai người đứng cách nhau rất xa, bốn mắt nhìn nhau âm thầm quyết đấu, không khí cũng nghiêm túc hẳn lên.
Sau một chốc.
Hai người lườm đến đau mắt, chớp chớp thu lại ánh nhìn.
“Vân lão đệ.”
Trác Siêu Quần thản nhiên nói:
“Có khó khăn gì cần lão ca giúp sao?”
Người trung niên vận áo xanh chải chải đầu tóc mấy ngày không gội, nhàn nhạt nói:
“Ngươi cho ba mươi vạn đại quân tiến đánh quận Thanh Dương được quản lý bởi ta, có phải hơi có chút không biết điều rồi chẳng.”
Hắn quản lý quận Thanh Dương?
“Chẳng lẽ...”
Có người ngộ ra nói:
“Người này là quận chủ của quận Thanh Dương?”
Không sai.
Người trung niên vận áo xanh chính là quận chủ của quận Thanh Dương - Vân Hạc.
Hắn chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, một thân đơn độc tiến vào quận Chân Dương, từ lời nói không khó để nhận ra hẳn là muốn đòi công đạo cho quận Thanh Dương, cũng coi như là người tính cách thẳng thắn, không đôi co lòng vòng.
Nếu như Tạ Quảng Côn biết khẳng định sẽ không cho rằng là như thế, còn mau chóng cho người đưa hắn xuống núi.
Vì sao?
Bởi vì quận chủ không chỉ thích uống rượu, mà còn là một con sâu rượu say rồi sẽ phát điên.
Chỉ cần hắn uống say nát bét, đừng nói quận chủ của quận Chân Dương, dù có là Võ Đế thì hắn cũng dám chỉ thẳng mặt nói:
“Ngươi nhìn cái đếch gì!”
Rượu mạnh sốc gan người chính là đây.
Trước khi uống, hắn là người của đại lục Tinh Vẫn, uống rượu vào thì... đại lục Tinh Vẫn là của hắn.
“Cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích ứng được thì sẽ sống.”
Trác Siêu Quần thản nhiên nói:
“Vân lão đệ hẳn là hiểu đạo lý này chứ?”
“Đừng nói nhảm.”
Vân Hạc nấc một hơi đầy mùi rượu, nói:
“Có bản lĩnh thì trước mặt bao nhiêu người nơi này, đánh một trận với ta!”
“...”
Trác Siêu Quần nhíu mày.
Mặc dù hắn ta cực kỳ không muốn ứng chiến, nhưng bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm như vậy, đành phải lạnh giọng nói:
“Đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.”
...
Sân luyện võ vốn đang đầy ắp người lập tức trống hoác, đệ tử Linh Nguyên Tông và võ giả khắp nơi chen chúc đứng bên ngoài.
Quận chủ giao đấu với quận chủ, chuyện này cực kỳ hiếm thấy.
Đương nhiên.
Bởi vì đều là người quận Chân Dương, đương nhiên bọn hắn sẽ đứng ở phe Trác Siêu Quần, cầu mong quận chủ của mình có thể hung hăng ngược người kia một trận.
Cả người Vân Hạc nồng nặc mùi rượu lắc lắc lư lư tiến lên.
Trác Siêu Quần đi lên từ một hướng khác, ngửi được mùi rượu phảng phất trong không khí, vô thức bịt mũi lại, thầm nghĩ:
“Thân là người đứng đầu một quận, cả ngày chỉ biết uống rượu, quả thật khó làm việc lớn.”
Vì để hoàn thành hùng tâm bá nghiệp của bản thân, hắn ta nghiêm khắc kiềm chế chính mình, không được uống rượu.
Nếu tạm bỏ đi ân oán với quận Thanh Dương, người này tuyệt đối đáng giá để chúng ta học tập.
“Trác Siêu Quần.”
Vân Hạc lại nốc một hớp rượu, nói:
“Hôm nay ta phải cho quận Chân Dương các ngươi biết, cho bản thân ngươi biết, khi dễ quận Thanh Dương sẽ có kết quả gì!”
Trác Siêu Quần thản nhiên nói:
“Nếu không phải nửa đường nhảy ra một cái Thiết Cốt Phái, quận cửu đẳng của ngươi sớm đã bị bổn tọa đánh chiếm.”
“Ha ha ha!”
Vân Hạc cười lớn một tiếng, nói:
“Một cái tiểu môn phái của quận Thanh Dương ta, thế mà có thể tiêu diệt toàn bộ quân đoàn Bạch Hổ nhà ngươi, có phải rất tức tối hay không?”
Nhắc đến vấn đề này, Trác Siêu Quần bộc phát lửa giận ngút trời.
Bất quá hắn ta vẫn là ép bản thân phải nhịn xuống, nói:
“Vân lão đệ, có thể bắt đầu được chưa?”
“Được rồi!”
Vân Hạc còn chưa dứt lời, hơi thở Võ Vương đã được bạo phát, giẫm thân pháp méo mó xẹo xọ lao tới!
“Võ Vương!”
Đám người bật thốt.
Quận chủ của quận cửu đẳng có thể đột phá đến cảnh giới Võ Vương, chuyện này khiến bọn hắn không ngờ đến.
Trác Siêu Quần cười lạnh một tiếng, đồng thời bộc phát tu vi Võ Vương, song quyền hội tụ nguồn sức mạnh hùng hậu đánh thẳng về phía trước.
Uỳnh!
Uỳnh!
Hai tiếng nổ lớn vang lên!
Chỉ thấy linh lực cuồn cuộn sản sinh cộng hưởng với không gian, cấp tốc nhưng tụ ra một nắm đấm khổng lồ, ầm ầm lao đến hướng Vân Hạc!
Cực phẩm trung giai, Chấn Không Quyền.
“Đến hay lắm!”
Vân Hạc ngừng bước, tay áo dài vung lên.
Linh lực khuếch tán, hình thành một kết giới như màn nước trước người.
Uỳnh!
Nắm đấm mang theo sức mạnh vạn quân (1 quân = 500kg) nện trực tiếp vào màn nước, hai bên tựa như muốn đồng vu quy tận, hai luồng linh lực bất đồng điên cuồng lao ra ngoài, nhiễu động không gian!
Bịch bịch bịch!
Trác Siêu Quần lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững, đến khi nhìn sang, lại không thấy hình bóng Vân Hạc đâu.
Người đâu rồi?
“Khò khè, khọt khẹt —— —— “
Tiếng ngáy truyền đến từ bên ngoài sân luyện võ, Trác Siêu Quần dùng linh niệm quét một vòng, lập tức phát hiện Vân Hạc hiện đang nằm phía dưới đài, chổng bốn vó nằm ngáy o o.
Mọi người: “...”
Con meo nó hắn đang giao thủ cũng có thể nằm ngay dưới đài ngủ, thật sự là ngáo vãi chưởng!
“Tới... Tới... đỡ ta dậy... Ta vẫn còn uống được...”
Vân Hạc đang ngủ li bì vẫn không quên lảm nhảm.
Trác Siêu Quần run rẩy khóe miệng kịch liệt.
Ta lại đáp ứng khiêu chiến của một con sâu rượu, đầu óc có phải cũng bị chập mạch rồi hay không!
“Người đâu!”
Hắn ta trầm giọng quát:
“Ném người kia ra ngoài!”
“Quận chủ.”
Một tên mưu sĩ nói:
“Chúng ta có thể bắt giữ người này, về sau còn có chỗ dùng đến hắn.”
Trác Siêu Quần nói:
“Không nắm được quận Thanh Dương trong tay trước, ngược lại tự tiện bắt giam người đứng đầu một quận, một khi chuyện này truyền ra sẽ bị người khác lợi dụng đâm chọt, nói móc sau lưng.”
Mưu sĩ không dám nhiều lời nữa.
Quận chủ là người làm đại sự nhưng đôi khi lại suy nghĩ quá nhiều, thành ra có chút bó tay bó chân.
“Đến... Tiếp tục uống...”
Mấy binh sĩ nhấc Vân Hạc lên, hắn vẫn đang say rượu lảm nhảm.
Người này thực sự không phải đến đây diễn hài chứ?
...
Một tràng làm loạn kết thúc.
Đệ tử Linh Nguyên Tông và rất nhiều võ giả lần lượt ngồi xuống.
Trác Siêu Quần đi vào đại điện, trò chuyện thân thiết với với tông chủ Linh Nguyên Tông.
Dư Hồng Thái ngồi trên đài cao, cất giọng nói:
“Vừa rồi có chút chuyện làm trì hoãn mất một lúc, hiện tại chư vị có thể đưa ra các nghi vấn về võ học cho lão phu giải đáp.”
“Dư tiền bối, vãn bối có vấn đề võ học đang gây hoang mang, xin chỉ điểm!”
Một gia chủ mở lời đầu tiên.
“Xin cứ nói ra.”
Dư Hồng Thái đáp, rất có phong thái đại sư võ học.
“Võ học này khiến ta suy tư đã…”
Nói đến đây, sắc mặt gia chủ kia đột nhiên hiện ra vẻ hoảng sợ, hét:
“Chết, chết rồi!”
Chết rồi?
Mọi người mặt mày ngơ ngác.
Theo bản năng, bọn họ ngẩng đầu nhìn theo hướng gia chủ kia đang nhìn, bỗng thấy giữa bầu trời phía sau đại điện xuất hiện một luồng sáng, kéo theo cái đuôi vẽ hình cầu vồng nhanh chóng bay đến.
“Hửm?”
Dư Hồng Thái cũng phát giác có một luồng sức mạnh cực nóng đang ầm ầm lao đến, ngay lập tức phóng thích linh niệm khóa chặt luồng sáng đang vùn vụt lao đến.
“Không ổn! Nó sắp rơi xuống đây rồi!”
“Mọi người chạy mau!”
Đám người đang ngồi trên sân luyện võ như con thỏ bị kinh động, ào ào chạy tán loạn bốn phương tám hướng.
“Hừ.”
Dư Hồng Thái cười lạnh một tiếng, chợt vung tay khiến không gian đột nhiên vặn vẹo, từng luồng linh lực tụ lại thành một kết giới thực chất hóa bao phủ phía trên đại điện, mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Uỳnh!
Đúng lúc này, luồng sáng như thiên thạch lao thẳng vào kết giới, ầm ầm đánh nát nó, sau đó 'Uỳnh' một tiếng hạ xuống trung tâm sân luyện võ.
Vù vù —— —— ——
Sóng khí cực nóng khuếch tán, quét bay toàn bộ võ giả không kịp chạy thoát ra ngoài.
Cùng lúc đó, bởi vì rơi xuống quá nặng nề mà toàn bộ nền đất Linh Nguyên Tông đột nhiên rung lên, cột trụ nhà của đại điện đều kêu lên ‘kẽo cà kẽo kẹt’.
Sắc mặt Trác Siêu Quần và tông chủ Linh Nguyên Tông đang trò chuyện đều đại biến.
Bọn hắn cùng nhau phóng thích linh niệm bao phủ khu vực xảy ra dị biến, phát hiện một ngọn lửa cực nóng đột ngột xuất hiện trên sân luyện võ, những phiến đá nền quý giá hoặc bị chấn đến vỡ nát, hoặc bị nung đến đỏ rực.
Trong ngọn lửa dần dần hiện ra hai bóng người, sau đó tiếng nói từ nơi đó truyền ra:
“Chưởng môn Thiết Cốt Tranh Tranh Phái - Quân Thường Tiếu, đặc biệt tới thăm hỏi Linh Nguyên Tông, mong được chỉ giáo!”