Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 542 - Chương 542. Cứ Lôi Hết Những Tên Có Thể Đánh Ra Làm Một Trận!

Chương 542. Cứ lôi hết những tên có thể đánh ra làm một trận!
Chưởng môn Thiết Cốt Tranh Tranh Phái - Quân Thường Tiếu, đặc biệt tới để thăm hỏi Linh Nguyên Tông, mong được chỉ giáo!

Câu này truyền vang khắp bầu trời Linh Nguyên Tông, kết hợp với luồng khí nóng hừng hực, có thể nói là ra oai đến cực điểm.

Các võ giả bị quét bay chật vật đứng dậy, không ai không trừng lớn hai mắt.

Quân Thường Tiếu?

Vì cái gì hắn lại đến đây?

Hơn nữa, lại còn là... bay tới!

Chẳng lẽ chưởng môn Thiết Cốt Tranh Tranh Phái này đã đột phá Võ Hoàng rồi?

Không thể nào!

Tin tức gần nhất có liên quan đến hắn hình như là từ Vương thành truyền tới, tu vi vẫn là Kiếm Võ Song Vương, cớ sao chưa bao lâu đã bước vào Võ Hoàng rồi.

Bộp.

Vào đúng lúc này, Quân Thường Tiếu từ trong ngọn lửa tiêu sái bước ra, hai tay chắp sau lưng, “oẹ” một tiếng nôn mửa.

Mọi người: “...”

Lần đầu tiên bay, lại còn vội vàng như vậy, đầu óc Quân chưởng môn có chút choáng váng cũng là chuyện bình thường.

Sắc mặt Dư Hồng Thái cực kỳ khó coi, kết giới phòng ngự vừa mới lập đã bị thẳng tay phá vỡ, chuyện này khiến gã ta bị đả kích không nhẹ.

Soạt! Soạt!

Trác Siêu Quần và tông chủ Linh Nguyên Tông từ đại điện chạy tới, sắc mặt ai nấy cũng rất nghiêm trọng.

Bọn hắn không phải đang để ý Quân Thường Tiếu, mà là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt sau lưng hắn, bởi vì nó đang toả ra một luồng khí thế hùng hậu uy nghiêm!

Dư Hồng Thái thăm dò hơi thở phát ra từ bên trong ngọn lửa, nói thầm:

“Chắc đây là kẻ đánh lén ta trước đó?”

Hừ.

Đường đường là Võ Hoàng, thế mà lại chơi bẩn như thế!

“Hắt xì.”

Hà Vô Địch đang ở Thiết Cốt Phái hắt hơi một cái, xoa xoa mũi nói:

“Có người đang nói xấu mình sao?”

“Quân chưởng môn.”

Tông chủ Linh Nguyên Tông lạnh giọng nói:

“Không mời mà tới, có gì chỉ giáo?”

Mấy Võ Vương khác của mình chết trong tay hắn, khẳng định là kẻ thù gặp mặt liền đỏ mắt căm hận.

Quân Thường Tiếu dần dần thích ứng hoàn cảnh, nói:

“Quý tông lúc trước đến khiêu chiến quận Thanh Dương ta, nhận lễ mà không đáp trả thì không hay, hôm nay bổn tọa đặc biệt tới để lĩnh giáo một chút.”

Nói thẳng.

Hắn đến đập nhà phá quán.

Bất quá, Quân chưởng môn có chút hoang mang, vì sao Linh Nguyên Tông lại lắm người quá vậy?

Lẽ nào bọn hắn biết hôm nay mình sẽ đến chơi lớn, nên đã sớm chuẩn bị hạt dưa băng ghế hóng chuyện?

“Tránh ra! Tránh hết ra!”

Vào ngay lúc này, Vân Hạc say khướt từ trong đám người vây bên ngoài chen lấn vào, nhếch mép cười nói:

“Hay lắm tiểu tử thối nhà ngươi, đến bây giờ mới tới!”

“Hửm?”

Quân Thường Tiếu nhíu mày nói:

“Chúng ta có quen biết nhau sao?”

“Tiểu tử thối.”

Vân Hạc nói:

“Ta là quận chủ của quận Thanh Dương, tên Tạ Quảng Côn kia không nhắc đến ta cho ngươi biết sao!”

Quận chủ?

Quân Thường Tiếu nhớ lại hình dáng quận chủ được Tạ Quảng Côn nhắc đến mấy hôm trước, rồi nhìn tên này một lượt từ trang phục đến một đầu tóc bạc, lẩm nhẩm nói:

“Quả thật có chút giống.”

“Giống cái rắm, ta chính là người thật!”

Vân Hạc nói.

Đợi đã!

Người này không phải đang ngủ rồi bị ném ra ngoài sao?

Sao đã trở lại rồi?

“Trác Siêu Quần!”

Vân Hạc kiêu căng nói:

“Vừa rồi ngươi đánh một trận ngang ngửa với ta, bây giờ đổi thành môn phái từ quận Thanh Dương ta tới khiêu chiến tông môn quận Chân Dương ngươi!”

“...”

Mọi người co giật khóe miệng.

Tình huống vừa rồi, ngươi có thật xác định là đánh ngang ngửa chứ, mà không phải là bị một quyền đánh bay ra ngoài, thuận thế ngã xuống đất giả vờ ngủ?

Trác Siêu Quần?

Quân Thường Tiếu nói:

“Hoá ra là quận chủ của quận Chân Dương cũng ở đây, thất kính, thất kính.”

“Quân chưởng môn.”

Trác Siêu Quần trầm giọng nói:

“Nếu là tới khiêu chiến thì nên đường hoàng đi cửa chính, bay tới như vậy có phải quá thiếu lễ phép rồi hay không?”

Mặc dù ngọn lửa kia rất hùng mạnh, nhưng thân là quận chủ của quận lục đẳng, đương nhiên không thể tỏ ra yếu thế!

“Đừng nói nhảm mấy lời vô nghĩa này nữa.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Nhanh cho người có thể đánh ra đi.”

Hình thái chiến đấu của Tiểu Long Long có thời gian hạn chế, nhất định phải nhanh đập phá rồi rời đi, nếu không hôm nay mình khẳng định một đi không trở lại.

“Cái tên nhìn như đạo sĩ bịp ngồi trên kia.”

Quân Thường Tiếu chỉ vào gã Võ Hoàng truy sát mình lúc trước, thản nhiên nói:

“Ngươi tới đi.”

“Ngông cuồng!”

Dư Hồng Thái lạnh giọng quát.

Soạt!

Ngọn lửa kia đột ngột lao tới, tốc độ nhanh đến mức dù là Võ Vương như Trác Siêu Quần, cũng không theo kịp chuyển động của nó.

Uỳnh!

Một tiếng vang thật lớn dội lên.

Chỉ thấy ngọn lửa kia đã tiến đến sát người Dư Hồng Thái, một cánh tay thô to tráng kiện thò ra, trực tiếp nện lên ngực đối phương.

“Lão đầu.”

m thanh non nớt, trẻ con của Tiểu Long Long phát ra:

“Ăn nói khách khí một chút, nếu không ta sẽ đánh ngươi.”

“Ngươi...”

Hai mắt Dư Hồng Thái trừng đến cực đại, lập tức lảo đảo lùi nhanh về sau đến mức từ trên đài cao ngã xuống, “khụ” một tiếng hộc ra ngụm máu.

Mọi người ngây ngẩn.

Đây chính là Thái trưởng lão Linh Nguyên Tông, Võ Hoàng hàng thật giá thật, kết quả lại bị một quyền đánh cho phun máu!

Quân Thường Tiếu cũng có chút ngơ ngác.

Hắn biết tiểu gia hỏa triển khai hình thái chiến đấu thứ hai sẽ rất mạnh, nhưng lại không nghĩ tới sẽ mạnh đến mức độ như này!

Có khế ước thú ngầu lòi như vậy, còn gì có thể cản mình tung hoành khắp Tây Nam Dương Châu?

Soạt!

Đúng lúc này, Tiểu Long Long trong ngọn lửa lại ra tay, xuất hiện trước người Dư Hồng Thái như dịch chuyển tức thời, ngọc lửa gào thét đầy trời, trong nháy mắt hóa thành từng đoàn nắm đấm lửa.

Oành oành oành!

Nắm đấm bọc lửa bùng nổ, hạ thủ không lưu tình!

Dư Hồng Thái tiên phong đạo cốt ngay cả kết giới hộ thể cũng không kịp tạo thành, lập tức chịu một trận cuồng oanh tạc loạn.

Uỳnh —— —— —— ——

Một quyền cuối cùng đánh ra, Thái trưởng lão Linh Nguyên Tông như đạn pháo bắn ra ngoài, chỉ nghe “đùng” một tiếng, xuyên qua đại điện đâm thẳng vào ngọn núi phía sau hậu viện.

Từ sân luyện võ đến hậu sơn, khoảng cách chí ít cũng lên tới mười dặm!

“Phịch!”

Dư Hồng Thái rớt xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Đường đường là cường giả cảnh giới Võ Hoàng, trong thời gian ngắn lại liên tiếp ngất xỉu hai lần, ai khóc nỗi đau này!

“Shh!”

Đám người hít vội một hơi khí lạnh.

Người trong ngọn lửa đến cùng là thần thánh phương nào, vì cái gì có thể chà đạp một Võ Hoàng dễ dàng như thế!

“Chủ nhân.”

Giọng nói Tiểu Long Long truyền tới:

“Tên kia quá yếu, còn có tên nào mạnh hơn không?”

Quân Thường Tiếu giật khóe miệng một cái.

Hắn vốn cho rằng Tiểu Long Long đánh một trận với Võ Hoàng, sẽ là một hồi đại chiến kinh thiên động địa, đau có ngờ tới kết quả lại là một bên hoàn toàn bị ngược.

Trác Siêu Quần và tông chủ Linh Nguyên Tông trừng to mắt.

Thiết Cốt Tranh Tranh Phái này lại có kẻ mạnh đến vậy!

“Chủ nhân.”

Tiểu Long Long nói:

“Ta đánh vẫn chưa đã.”

Quân Thường Tiếu nhìn về phía Trác Siêu Quần và tông chủ Linh Nguyên Tông, nói:

“Vậy lôi hết những tên có thể đánh ra, đánh một trận thỏa mãn đi.”

“Được!”

Tiểu Long Long kéo theo ngọn lửa lao đến.

Uỳnh!

Uỳnh!

Trác Siêu Quần và tông chủ Linh Nguyên Tông lại như đạn pháo lao xuyên qua tường đại điện, ầm ầm lao vào hậu sơn, sau đó hôn mê nằm cạnh Dư Hồng Thái.

Đây chỉ mới là bắt đầu.

Phàm là trưởng lão có tu vi cấp độ Võ Vương trong Linh Nguyên Tông, không một ai chạy thoát khỏi ma chưởng của Tiểu Long Long, liên tục lấy tư thế hoa lệ đâm vào núi bất tỉnh.

Trong vòng một phút.

Toàn bộ người thuộc cao tầng của Linh Nguyên Tông chỉnh chỉnh tề tề nằm đo đất.

Càng khổ hơn chính là đại điện, giờ phút này tường ngoài đã chằng chịt vết nứt, đủ loại vết tích hình người dán phía trên đó.

“Một tên có thể đánh cũng không có.”

Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu, nói:

“Nhàm chán, về nhà thôi.”

“Soạt!”

Tiểu Long Long ôm lấy chủ nhân, chân phải đạp một cái, một lần nữa hóa thành luồng sáng đỏ rực bay lên trời xanh.

Có thể nói —— đến vội vã, đi cũng vội vàng.

Đám võ giả bên ngoài sân luyện võ, người người trợn mắt há hốc mồm.

Bọn hắn lần này tới Linh Nguyên Tông là để nghe giảng đạo, kết quả còn chưa nghe cái gì ra trò, Thái trưởng lão giảng bài đã bị ngược cho bất tỉnh nhân sự!

“Thấy chưa!”

Đúng lúc này, Vân Hạc lớn tiếng nói:

“Đây chính là kết cục của việc khi dễ quận Thanh Dương ta!”

Soạt! Soạt! Soạt!

Đúng lúc này, một nhóm cao thủ Võ Vương của quận Chân Dương trú đóng ở dưới núi chạy đến, nhanh chóng bao vây hắn lại.

“Há.”

Vân Hạc cười lạnh một tiếng, vận khí đan điền hét lớn:

“Tiểu tử thối, mau cứu ta!"


Bình Luận (0)
Comment