Chương 543. Từ ngày hôm nay, ngươi chính là quận chủ quận Thanh Dương!
“Ta nói cho ngươi nghe, nếu như không phải sợ quá khó coi, những Võ Vương vây quanh kia, nhất định sẽ bị làm gỏi toàn bộ.”
Giữa núi hoang, Vân Hạc đầu đầy vết sưng, ngồi trên tảng đá nói.
Mùi rượu nồng nặc trên người tỏa ra không khí, khiến Quân Thường Tiếu không khỏi nghi ngờ hỏi:
“Ngươi có thật đúng là quận chủ của quận Thanh Dương?”
Ban đầu hắn đi rồi bỗng chợt nhớ đến người này, đánh phải quay lại cứu người ra từ trong đám ẩu đả.
“Nói nhảm.”
Vân Hạc nói:
“Ta đương nhiên là quận chủ của quận Thanh Dương.”
Nói xong, hắn lấy ra từ một lệnh bài viền vàng từ không gian giới chỉ, phía trên có khắc năm chữ 'quận chủ quận Thanh Dương’.
“Được rồi.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Quận chủ nhà ta, là một tên ‘điên’ tài.”
“Tiểu tử thúi.”
Vân Hạc lại uống một hớp rượu, nhếch miệng cười nói:
“Quận Thanh Dương có thể xuất hiện môn phái tiềm lực vô hạn như môn phái ngươi, cũng là do ta có đường lối lãnh đạo đúng đắn.”
Đừng nói một đám Võ Vương đánh hắn vừa rồi, ngay cả Quân Thường Tiếu cũng có xúc động muốn ra tay.
“Này.”
Vân Hạc chỉ chỉ ngọn lửa phía xa vẫn cháy rực từ đầu đến cuối, thấp giọng nói:
“Bên trong đó là ai vậy, thế mà có thể đánh bẹp dí một Võ Hoàng.”
Hình thái chiến đấu của Tiểu Long Long có chút dọa người, cho nên trên đường tới đây, Quân chưởng môn cố ý căn dặn dùng ngọn lửa che giấu, không để lộ bộ dáng của nó.
“Môn phái còn có việc chờ ta xử lý, xin cáo từ trước.”
Quân Thường Tiếu lười giải thích cho hắn, đứng dậy muốn đi.
“Chờ một chút!”
Vân Hạc đứng lên, vỗ vỗ vai của hắn, nghiêm túc nói:
“Con người ta thích trèo núi vượt biển, quận Thanh Dương về sau còn phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn.”
“...”
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng.
Tên này làm chưởng quỹ vung tay chỉ tay năm ngón, làm đến mức rất triệt để, đến lúc nào ta mới có thể thoải mái như thế?
“Đương nhiên.”
Vân Hạc nói:
“Ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nói xong, hắn quăng ra một khối lệnh bài, nói:
“Từ ngày hôm nay, ngươi chính là quận chủ của quận Thanh Dương.”
Quân Thường Tiếu ngu người.
Bất quá, nhìn thấy trên lệnh bài viết mấy chữ 'Phó quận chủ quận Thanh Dương', ngay lập tức co giật khóe miệng, nói:
“Thế này chẳng phải quá tùy ý rồi sao?”
“Tiểu tử!”
Vân Hạc đứng dậy rời đi, còn phất phất tay nói:
“Ta đi trước đây.”
“Thứ bệnh hoạn!”
Quân Thường Tiếu âm thầm phỉ nhổ một câu, sau đó gọi Tiểu Long Long đến, hóa thành một ngọn lửa bùng lên rồi tiêu thất giữa trời xanh.
Vân Hạc uống một hớp rượu, ánh mắt mơ màng nhìn về phía chân trời, lẩm nhẩm nói:
“Tiểu gia hỏa, quận Thanh Dương có thể trở nên mạnh hơn hay không, đều dựa vào Thiết Cốt Phái của ngươi.”
Phịch —— ——
Hắn ngã trên mặt đất, khò khò ngủ mất.
Lần này thật sự là uống quá nhiều, ngủ mấy canh giờ lận mới tỉnh lại, sau đó hắn gãi gãi đầu, mặt mày ngu ngơ nói:
“Vì cái gì ta lại ngủ ở chỗ này? Hầy, lại uống đến chả nhớ gì nữa rồi...”
“Được rồi, mọi người đều là quận chủ cả, không nền làm phiền Trác Siêu Quần.”
“Ủa?”
“Lệnh bài Phó quận chủ sao lại thiếu một cái rồi? Không phải lại uống say đưa bậy cho người khác rồi chứ!”
...
Lại nói Quân Thường Tiếu.
Được Tiểu Long Long ôm bay về, rất nhanh đã trở về tới môn phái.
Đệ tử đang tu luyện tại sân luyện võ, ‘soạt’ một tiếng đã vây quanh hỏi thăm tình huống.
Sau khi biết được khế ước thú của chưởng môn, lôi hết từ Võ Hoàng đến rất nhiều cao tầng Võ Vương Linh Nguyên Tông ngược một lần, mọi người trợn trừng hai mắt.
Vãi chưởng..!
Ngầu đến cỡ nào đây!
Chỉ tiếc là không thể tận mắt chứng kiến.
“Chủ nhân.”
Tiểu Long Long trở về bộ dáng lúc trước, sau đó cuộn tròn trên mặt đất, còn hơi nhưng hết sức, nói:
“Ta cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
...
Ngày Linh Nguyên Tông khai đàn giảng đạo, Quân Thường Tiếu bay tới lôi Thái trưởng lão và mấy người quận chủ ra ngược một trận, tin tức này lập tức truyền khắp Tây Nam Dương châu!
“Cái gì?”
Đại đà chủ của phân đà Ma Sát Tông nhận được tình báo đứng bật lên, cả kinh nói:
“Tên kia có thể đánh bại Võ Hoàng?”
“Bẩm đại đà chủ!”
Thủ hạ nói:
“Người động thủ không phải Quân Thường Tiếu, là một người thần bí giấu mình trong ngọn lửa, Thái trưởng lão Linh Nguyên Tông bị ngược đến hoàn toàn không sức đánh trả!”
“Mạnh như vậy?”
Đại đà chủ nhíu mày nói:
“Chẳng lẽ Thiết Cốt Phái nhỏ nhoi này, còn có kẻ mạnh hơn nữa sao?”
Nhận được tin này còn có phân đà Thí Thần Điện, đà chủ cũng đang kinh hoảng suy đoán:
“Kẻ xuất thủ là tên Võ Hoàng kia? Có thể dễ dàng ngược Dư Hồng Thái, sợ rằng phẩm bậc rất cao!”
Sự tình ở Linh Nguyên Tông lan truyền với tốc độ chóng mặt, bên trong Vương thành Thiên Dụ cũng nhận được tin tức.
Tư Đồ Hạo Vân và Dịch Thiên Hành biết tin xong, cũng bàng hoàng một hồi lâu.
Đương nhiên.
Rất nhiều người đang bàn tán, người thần bí giấu mình trong ngọn lửa rốt cuộc là ai?
Điều này được định sẵn là một bí ẩn chưa có lời giải.
Sau khi Hồng Liên quận chúa nhận được tin tức, tinh thần rơi vào trầm tư, sau một lúc thầm nghĩ:
“Hẳn là một cường giả hệ hỏa.”
...
Tin tức về việc làm của Thiết Cốt Phái tiếp tục lan truyền khắp Tây Nam Dương Châu, rất nhiều võ giả cũng ý thức rõ, môn phái nhỏ nhoi này không chỉ có Kiếm Võ Song Vương, mà còn có cường giả cảnh giới Võ Hoàng!
Trong chốc lát, rất nhiều thiếu niên thiếu nữ trong lòng hoài mộng ao ước, liên tục từ khắp mọi trời nam đất bắc đổ về quận Thanh Dương, chỉ với mục đích có thể gia nhập môn phái Tam giáp phi phàm đầy tiềm lực này!
“Xếp thành hàng ngay ngắn, từng người một!”
Ngoài cửa lớn của Thiết Cốt Phái, mấy người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đang duy trì trật tự.
Ninh Độc Tỉnh và Ninh Độc Túy ngồi trước bàn, bên cạnh đặt một chồng lớn phiếu nhập môn, hai người hiện tại không chỉ phải chỉ dạy đệ tử, mà còn kiêm luôn việc phụ trách chiêu mộ đệ tử.
“Kính chào hai vị trưởng lão!”
Một thiếu niên đi tới.
Ninh Độc Tỉnh nói:
“Họ tên, giới tính, tuổi tác, linh căn, tu vi.”
“Ta tên Dương Lam, nam, mười chín tuổi, Linh căn Đê phẩm...”
Thiếu niên còn đang giới thiệu đã bị Ninh Độc Tỉnh ngắt lời:
“Linh căn quá kém, không phù hợp điều kiện nhập môn.”
Quân Thường Tiếu giao hai bọn họ phụ trách chiêu mộ đệ tử, điều kiện gia nhập thấp nhất cũng phải là linh căn trung phẩm, còn về phần đê phẩm thì miễn bàn.
“Trưởng lão!”
Dương Lam nói:
“Linh căn võ đạo của ta kém, nhưng ta có thành tựu trận pháp cao!”
“Ồ?”
Ninh Độc Tỉnh nói:
“Ngươi am hiểu trận pháp?”
Dương Lam đưa một lệnh bài qua, nói:
“Cái này có thể chứng minh.”
Trên lệnh bài có những đường khắc phi thường phức tạp, nhìn qua giống như một loại trận pháp nào đó, còn khắc bốn chữ 'Trận đồ nhất phẩm'.
Trận pháp nhất đạo cũng có phân chia đẳng cấp.
Trận đồ nhất phẩm này, hoàn toàn là người mới nhập môn.
Ninh Độc Tỉnh và Ninh Độc Túy trao đổi bằng ánh mắt xong, lập tức nhấc bút điền vào phiếu nhập môn, sau đó trực tiếp đóng dấu đại ấn, nói:
“Đi vào đi, sẽ có người tiếp ngươi.”
Dương Lam chắp tay nói:
“Đa tạ hai vị trưởng lão.”
“Trận đồ nhất phẩm cũng có thể gia nhập?”
Có người thầm hỏi.
Tô Tiểu Mạt cao giọng nói:
“Thiết Cốt Phái ta chiêu mộ đệ tử, thứ nhất xem xét tư chất linh căn, thứ hai xét duyệt nghề phụ, dù là Dược liệu sư cấp thấp nhất cũng sẽ thu làm đệ tử.”
“Hóa ra là như vậy!”
Mọi người bừng tỉnh ngộ.
Những võ tu vốn đang lo lắng tư chất không đạt yêu cầu, bất quá lại có tinh thông một nghề khác, lập tức tràn đầy tự tin.
“Ta hiểu y thuật!”
“Đi vào đi.”
“Ta... Ta là Dược liệu sư nhị phẩm...”
“Đi vào đi.”
Những ngày kế tiếp, số người thu làm đệ tử tổng cộng một trăm mười người, trong đó số thiếu niên có linh căn trung phẩm là bốn năm mươi người, còn lại là tinh thông một nghề trong tay.
Quân Thường Tiếu tu luyện xong, cầm bảng thống kê nhập môn, nhìn vào cái tên Dương Lam, lẩm nhẩm nói:
“Trận pháp nhất đạo rất huyền diệu, cũng có thể bồi dưỡng ra một ít Trận Pháp sư.”
Trận pháp trong Kỳ Môn Tam Thập Nhị Trận có rất nhiều loại, hắn không có thời gian nghiên cứu toàn bộ, nếu có đệ tử am hiểu trận pháp thì có thể giao cho đối phương nghiên cứu, hoàn toàn có lợi cho môn phái.