Chương 545. Ăn, ngủ, đánh Đậu Đậu
Sau khi cho Lê Lạc Thu vòng tay cộng hưởng, Quân chưởng môn tiếp tục tiêu hao 200 điểm cống hiến, mua thêm mười phòng huấn luyện thân pháp cấp cho Tế Vũ Đường.
Cái này giống như phòng cải tạo cơ bắp, thuộc về phạm trù thiết bị vật chất, nhằm vào nhóm người chủ yếu lấy tốc độ làm trọng.
Đệ tử mới nhập môn quan trọng nhất là cải tạo thân thể và rèn luyện linh lực, cho nên việc cấp cho Tế Vũ Đường cũng là dựa theo định hướng 'Sát thủ' để tiến hành huấn luyện.
Lê đường chủ rời đi, Quân Thường Tiếu tiếp tục lướt khu mua sắm trung cấp, sau đó lại nhìn thấy một vật, tên là phương pháp điều chế Tôi Linh Đan.
Ấn mở giới thiệu —— ——
Vật phẩm: Phương pháp điều chế Tôi Linh Đan.
Tác dụng: Có thể rèn luyện linh lực bên trong khí toàn hoặc Linh hạch, từ đó ngưng tụ lực chiến đấu mạnh hơn.
Giá cả: 1000 điểm cống hiến.
Quân Thường Tiếu lẩm nhẩm nói:
“Thứ này có vẻ xài được.”
“Đinh! Chủ nhân tiêu hao 1000 điểm cống hiến, nhận được được Phương pháp điều chế Tôi Linh Đan ×1, vật phẩm đã chuyển vào trong không gian giới chỉ.”
“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 5470/10000.”
Phương pháp điều chế tự động được đưa vào Luyện Được Các.
Để luyện chế theo phương pháp này cần sáu loại dược liệu, Quân chưởng môn vừa hay có đủ, đồng thời còn có thể luyện chế 50 viên, thế là không nói hai lời lấy ra luyện chế hết.
Tiếp tục lướt khu mua sắm.
Trung cấp Kinh Lôi Chi Thuật hiện trong tầm mắt.
Bên trong Linh Thú Các có sơ cấp Kinh Lôi Chi Thuật, Trung cấp chính là bản thăng cấp.
Nhưng mà vì không có tinh hạch lôi hệ thích hợp, Quân chưởng môn đến bây giờ vẫn chưa cho Tử Điện Ấu Hổ học kỹ năng sơ cấp.
“Mua trước, sau này sẽ có lúc dùng đến.”
“Đinh! ...”
Trung giai Kinh Lôi Chi Thuật sau khi mua liền tự động đưa vào Linh Thú Các.
Khá lắm, cái kỹ năng trung cấp này cần tinh hạch hệ lôi còn nhiều hơn trước, Quân chưởng môn muốn thu thập đầy đủ khẳng định phải tốn không ít thời gian.
“Xem ra phải nhờ Mua Sắm Đường lưu ý thêm tinh hạch hệ lôi mới được.”
Quân Thường Tiếu tiếp tục lướt khu mua sắm, phát hiện không còn món gì tốt, ngay lập tức đóng lại bảng hệ thống.
“Tiếp tục đổi mới đi.”
Hệ thống xúi giục.
Quân Thường Tiếu trợn trắng mắt, nói:
“Một lần tiêu hao 6000 điểm cống hiến, ngươi không đau lòng thì thôi, nhưng ta biết đau đấy!”
Mục đích ban đầu là tìm Dịch Tư Chất Trận Pháp, kết quả tiêu nhiều điểm cống hiến như vậy cũng không tìm ra, điều này nói cho chúng ta biết —— thứ muốn đạt được, càng muốn càng không có!
Bất quá.
Có thể đổi ra phương pháp điều chế đan dược và trung cấp Kinh Lôi Chi Thuật cũng đã vô cùng đáng giá.
“Đinh!”
Tiếng thông báo vang lên, Tôi Linh Đan ra lò.
Quân Thường Tiếu lấy đan dược ra, không khách khí há miệng nuốt.
“Vù vù —— —— “
Trong khoảnh khắc, linh lực trong hai viên Linh hạch ở đan điền bắt đầu sôi sục kịch liệt, sau đó không ngừng tôi luyện và thăng hoa!
Khi đột phá đại cảnh giới, linh lực cũng sẽ có loại tôi luyện này.
Tầng thứ ba của Tháp Rèn Luyện cũng có tác dụng tôi luyện linh lực tương tự.
Bây giờ lại trải qua một lần tôi luyện từ Tôi Linh Đan, cảm giác đó thật là thoải mái!
Nửa canh giờ sau.
Linh lực cuồn cuộn bình thường trở lại.
Quân Thường Tiếu siết chặt nắm đấm, linh lực hội tụ trong kinh mạch khiến hắn ý thức được, sức mạnh rõ ràng đã tăng lên không ít so với lúc trước!
Uỳnh —— —— ——
Trong phòng huấn luyện, hắn đánh ra một quyền, chỉ số sức mạnh là 450 vạn cân.
“Vãi chưởng!”
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:
“Một viên Tôi Linh Đan, sau khi dùng vậy mà tăng lên hẳn 50 vạn cân!”
Hệ thống nói:
“Đây không phải cơm chiên tăng lực, tác dụng là mãi mãi.”
Ánh mắt Quân Thường Tiếu nóng rực nói:
“Chẳng phải giống như Tố Thể Đan còn gì?”
“Tố Thể Đan giúp tăng lên sức mạnh thể chất lẫn lực chiến đấu, Tôi Linh Đan là giúp tôi luyện linh lực tăng lên lực chiến đấu, hai thứ này có sự khác biệt về bản chất.”
Hệ thống giải thích.
Quân Thường Tiếu nói:
“Nếu như có thể sản xuất số lượng lớn, sau đó phân cho đệ tử mỗi người sử dụng một viên, khẳng định rất sướng!”
Sướng thì sướng.
Cơ mà nguyên liệu không đủ.
Cho nên dược liệu, hạt giống hay những thứ khác, đều phải tiến hành bổ sung.
Ngày hôm sau.
Thành viên Mua Sắm Đường lần lượt xuống núi, đi các đại thành trì mua tài nguyên võ đạo, mua sắm chủ yếu là tinh hạch hệ lôi và dược liệu với hạt giống cho việc luyện chế Tôi Linh Đan.
Hạt giống thì còn rất dễ tìm, dược liệu và tinh hạch có phần khó khăn, đặc biệt là tinh hạch hệ lôi có chút hiếm thấy.
“Đành phải bỏ thời gian tự mình đi tìm vậy.”
Quân Thường Tiếu nói.
Tinh hạch thuộc tính đặc biệt, khẳng định đều ở các vùng rừng sâu núi thẳm nguy hiểm trùng trùng, giao cho các đệ tử đi có chút nguy hiểm.
Bất quá.
Cùng với thực lực tổng của Thiết Cốt Phái không ngừng tăng lên, nhiệm vụ trong máy phân phối nhiệm vụ phát ra mỗi ngày cũng đang không ngừng thay đổi, rất nhiều nhiệm vụ là săn giết hung thú Cao phẩm.
Đây là chuyện hiển nhiên.
Một đám đệ tử Võ Sư, Võ Tông mỗi ngày đều làm nhiệm vụ đưa tin, gánh nước, rõ ràng là quá phi lý.
...
Từ ngày tiểu hỏa long khai triển hình thái thứ hai đến nay, vẫn còn trong trạng thái suy nhược.
u Dương Tuấn đi theo con gái tiến vào môn phái, cũng đã có chức vụ, trở thành đầu bếp số hai của Thiết Cốt Phái.
u Dương Tuấn cũng là chuyên gia trong nghề nấu nướng, đồ ăn gã làm ra thế mà không kém hơn Liễu Uyển Thi một chút nào.
Đệ tử Thiết Cốt Phái một lần nữa được cung cấp mỹ thực như sống lại, lúc tu luyện cũng là lòng đầy nhiệt huyết.
Về phần thiếu niên áo trắng lừa đảo kia, vẫn còn được hưởng thụ sự tra tấn từ bóng đá vui vẻ, những ngày qua có thể nói sống không được, chết không xong.
“Thoải mái chứ?”
Hôm nay, Quân Thường Tiếu vào nhà lao thăm hắn.
Thiếu niên áo trắng đầu bù tóc rối nằm trên mặt đất, giọng khàn khàn nói:
“Quân... Quân chưởng môn, tha... tha cho ta đi...”
Cả khuôn mặt sưng phù xanh xanh tím tím, không có chỗ nào lành lặn.
Quân Thường Tiếu nói:
“Nếu như bổn tọa không tha cho ngươi, bây giờ ngươi sớm đã chết một vạn lần.”
Thiếu niên áo trắng là người thông minh, biết đối phương không giết mình hẳn là vẫn còn có giá trị lợi dụng, nhưng có chuyện gì cũng không nói, chỉ biết mỗi ngày ngược ta, thú vị lắm à!
“Tiểu tử.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi tên là gì?”
“Triệu... Triệu Đậu Đậu!”
Thiếu niên áo trắng khó khăn nói.
“Tiểu Mạt.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Tiếp tục đánh.”
“Rõ!”
Tô Tiểu Mạt từ bên ngoài đi vào, không nói hai lời bịch bịch đánh Triệu Đậu Đậu một trận.
“Ăn, ngủ, đánh Đậu Đậu.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Coi cái tên này của ngươi, không đánh thì thật không có lỗi.”
“...”
Triệu Đậu Đậu co quắp trên mặt đất, nội tâm đang khóc ròng.
Quân Thường Tiếu nói:
“Những năm này số người bị ngươi lừa gạt không một vạn cũng phải tám ngàn, ở lại Thiết Cốt Phái chịu tội cũng là điều nên làm.”
“Quân chưởng môn... Ta chỉ lừa gạt phú hào lắm tiền... Chưa từng lừa người nghèo khổ...”
Triệu Đậu Đậu yếu ớt nói.
“A.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi còn là lừa đảo đại hiệp?”
Triệu Đậu Đậu nhịn đau, cố gắng nói rành mạch:
“Nhật ký lừa đảo ghi lại hết mọi chuyện kể từ lúc ta xuất sư, tất cả vụ lừa đảo và người bị lừa, trừ ngày nhỏ không hiểu chuyện lừa mất nụ hôn đầu của bạn gái bằng tuổi, tất cả còn lại đều là người đáng bị lừa!”
“Kể từ lúc xuất sư?”
Quân Thường Tiếu nâng cằm nói:
“Ý trong lời này của ngươi là, nghề lừa đảo còn có người truyền thụ?”
Triệu Đậu Đậu trầm mặc.
Quân Thường Tiếu cũng không có hứng thú tiếp tục truy vấn, nói:
“Về sau ngồi xổm trong lao đi, ngày nào bổn tọa tốt tính thì sẽ thả ngươi ra.”
“Két.”
Cửa nhà lao đóng lại.
Tô Tiểu Mạt theo ngay phía sau, nói:
“Gia hỏa này giả mạo tên tuổi chưởng môn lừa đảo, thập phần đáng tội, sao người không trực tiếp giết?”
Quân Thường Tiếu xoa xoa mũi, nói:
“Từ nhỏ đến lớn cũng coi như có tài lừa đảo, trước tiên cứ nhốt trong môn phái, không chừng về sau sẽ có chỗ dùng đến.”
“Bao nuôi luôn hả?”
Tô Tiểu Mạt hỏi.
“Thế thì không được, không có chuyện gì thì các ngươi liền ăn, ngủ, đánh Đậu Đậu đi.”
“Chưởng môn, đệ tử hiểu rồi.”
Khóe miệng Tô Tiểu Mạt nhếch lên, lộ ra nụ cười nham hiểm.
(*) Ăn, ngủ, đánh Đậu Đậu : đại ý là nhàn nhã không có việc gì làm. Xuất phát từ một câu truyện cười nổi tiếng trong cộng đồng mạng TQ : Một phóng viên đến Nam cực phỏng vấn chim cánh cụt, hỏi con cánh cụt thứ nhất hàng ngày làm gì, cánh cụt trả lời : “Ăn, ngủ, đánh Đậu Đậu.”. Hỏi đến cánh cụt thứ 99 vẫn là câu trả lời ấy, đến con cánh cụt thứ 100, nó trả lời : “Ăn, ngủ.”. Phóng viên hỏi : “Sao không đánh Đậu Đậu.” Cánh cụt nói : “Bởi vì tôi là Đậu Đậu!”.