Chương 549. Chân Đức Tuấn ta là người Thiết Cốt Phái, đời này kiếp này không rời đi!
Chỉ vẻn vẹn thức ăn được làm ra trong nồi lớn, cũng đủ khiến Chân Đức Tuấn ăn đến mức linh hồn bay bổng, đúng là một tay sành ăn điển hình.
Nếu nói như vậy, tài năng nấu ăn của Liễu Uyển Thi đúng là rất mạnh, nếu như tiểu cô nương bỏ dở công việc để nấu cho lão giả một bữa thật tỉ mỉ, há chẳng phải linh hồn sẽ bay ra khỏi đại lục Tinh Vẫn, về với vũ trụ mênh mông luôn sao?
Quyết định rồi!
Từ giây phút này trở đi, Chân Đức Tuấn ta là người Thiết Cốt Phái, nếu như phải nói thêm thời hạn, vậy chính là cả một đời ở đây!
Ngày xưa có Vương mỗ nào đó vì một bát cơm chiên mà phản quốc, bây giờ lại có một Chân Đức Tuấn vì một bữa cơm mà khăng khăng muốn gia nhập môn phái, chắc chắn chuyện này sẽ trở thành một giai thoại.
Mà các ngươi.
Đều là người được chứng kiến.
"Hửm?”
Chân Đức Tuấn đang bay, bỗng nhiên ánh mắt lão khóa chặt cửa ra vào, lạnh lùng nói:
"Ngụy Thanh Phong!”
Ngụy lão vừa bước vào ngạc nhiên nói:
"Chân Đức Sửu?”
Chân Đức Sửu?
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng một cái, truyền âm nói:
"Không phải lão ấy tên là Chân Đức Tuấn sao?”
Ngụy lão nói:
"Tên lúc đầu là Chân Đức Sửu, sau này cảm thấy khó nghe nên đổi tên thành Chân Đức Tuấn.”
Ặc!
Còn có thể làm như vậy sao?
Lại nói, ánh mắt Chân lão nhìn Ngụy lão giống như có quen biết từ lâu, thậm chí u oán trong đó giống như ánh sao lạnh lẽo, chẳng lẽ hai người là bạn trai cũ của nhau?
Con mẹ nó!
Còn là nam nữ không tha!
Lão già này thật là trâu bò!
"Hừ!”
Chân Đức Tuấn lạnh lùng nói:
"Không ngờ ngươi cũng ở Thiết Cốt Phái.”
Ngụy lão nói:
"Nhiều năm qua rồi, ngươi vẫn còn ghi hận chuyện lúc trước ở trong lòng sao?”
"Đâu chỉ mỗi ghi hận, cả đời này ta sẽ mãi mãi không quên!”
Chân Đức Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói”
Càng như vậy, Quân Thường Tiếu càng cảm thấy trước đây hai lão đầu này có một đoạn nghiệt duyên với nhau!
"Hầy..”
Ngụy lão thở dài, nói:
"Làm gì mà chấp mê bất ngộ mãi thế?”
"Hừ.”
Chân Đức Tuấn cười lạnh nói:
"Nếu năm đó lão phu nghe theo lời nói dối của ngươi, cùng sáng lập môn phái với người kia, sợ rằng đã chết từ lâu rồi.”
Người kia?
Người kia là người nào?
Trong mắt Ngụy lão hiện lên sự thống khổ, nói:
"Mọi chuyện đã qua rồi.”
"Vừa rồi ta có nghe nói có đại sư trận pháp đến Thiết Cốt Phái, người đó hẳn là ngươi rồi, bây giờ hai chúng ta đã vào chung một nhà, xem như là có duyên phận với nhau.”
Chân Đức Tuấn nói:
"Bên ngoài đồn rằng Thiết Cốt Phái có một Võ Hoàng, chắc hẳn cũng là ngươi rồi, nếu lão phu mà biết thì chắc chắn sẽ không đến đây.”
"Quân chưởng môn.”
Chân Lão chắp tay nói:
"Người này có thù với ta, lão phu xin lui phái!”
Mới vừa rồi còn nói cả một đời ở đây, bây giờ lại trở mặt muốn lui phái, đúng là suy nghĩ của người già khó hiểu thật.
"Chuyện này…”
Quân chưởng môn hơi trầm ngâm một chút, nói:
"Bổn tọa tôn trọng lựa chọn của tiền bối.”
Nếu hai người không hợp nhau, lại ở chung một môn phái thì chắc chắn sẽ rất khó chịu, nếu một người đã muốn rời đi, đương nhiên hắn sẽ không giữ lại.
"Canh Trân Châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc đến!”
Ngay lúc này, giọng nói Liễu Uyển Thi vang lên, trợ thủ Nhất Hắc, Nhị Hắc bưng mấy nồi canh nóng hổi đi đến.
Canh Trân Châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc!
Đây là một món ăn trong sách nấu ăn, tuyên truyền rằng nó được bắt nguồn từ Minh Thái Tổ, Chu Nguyên Chương.
Gần đây Liễu Uyển Thi luôn nghiên cứu nó, sau lại nêm nếm thành công, nên hôm nay mới làm món này, cũng cố ý muốn cho các đồng môn cùng thưởng thức.
"Thơm quá!”
Chân Đức Tuấn đang muốn rời đi, nhưng lúc ngửi được mùi thơm trong không khí, ánh mắt lão giả hiện lên sự hưng phấn, đợi đến lúc Nhị Hắc vừa đặt nồi canh xuống, ngay lập tứ cầm muỗng lên nếm thử.
Bịch bịch bịch!
Lão giả lùi về sau mấy bước, bắp thịt trên mặt cứng đơ.
Một lúc sau, hắn cực kỳ khoa trương ngửa mặt lên trời sợ hãi than:
"Canh này chỉ có thiên đàng mới có, nhân gian há có thể sánh vai!”
Mà đồ ăn ngon như vậy, lại có cả một nồi lớn.
Canh Trân Châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc được Liễu Uyển Thi tỉ mỉ chuẩn bị, dù là mùi vị hay là hương thơm đều đạt đến cảnh giới đỉnh cao của mỹ thực.
Vừa mới hớp một ngụm canh, linh hồn Chân Đức Tuấn đã bay ra khỏi đại lục Tinh Vẫn, bay về phía biển sao vô tận ngoài kia!
"Chưởng môn!”
Ánh mắt lão giả cực kỳ kiên định nói:
"Chân Đức Tuấn ta là người của Thiết Cốt Phái, đời này kiếp này không rời đi!”
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng liên hồi.
Hở một chút là đòi rút, hở một chút sống chết không rời, người này có bệnh hay không!
Tất nhiên là có bệnh!
Không có sức chống cự với mỹ thực chính là một loại bệnh nan y.
Sau khi Chân Đức Tuấn được nhấm nháp canh Trân Châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc, lão giả đã quyết định ở lại Thiết Cốt Phái.
Thức ăn ngon như vậy, đủ cho lão giả quên hẳn đi thù hận.
"Ngụy lão.”
Đi ra khỏi căn tin, Quân Thường Tiếu dò hỏi:
"Người kia là ai vậy?”
Ngụy lão nói:
"Là một người có mộng tưởng giống như chưởng môn.”
"Các ngươi từng sáng tạo môn phái sao?”
"Đúng vậy!”
"Sau đó thì sao?”
"Sau đó…”
Ngụy lão nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu nói:
"Chuyện cũ không dám nhớ lại.”
Quân Thường Tiếu rất biết điều, hắn không tiếp tục gặng hỏi, sau khi hắn về đến thư phòng, lập tức kéo ra giao diện hệ thống.
Đệ tử đã đủ 10000 người, hiển nhiên phù hợp với điều kiện thăng cấp lên tông môn rồi!
Mà số người đã đến mức giới hạn, nhiệm vụ môn phái mới cũng được khởi động, các đệ tử đã hoàn thành toàn bộ, quy mô môn phái cũng được nâng cao lên!
Chuyện này đúng là song hỉ lâm môn!
Quan trọng hơn là, nhiệm vụ môn phái xuất hiện, cũng có nghĩa là có thể nhận được 10000 điểm cống hiến!
"Đầu tiên là cho đệ tử làm nhiệm vụ, thăng cấp kiến thiết môn phái, sau đó tấn cấp lên thành tông môn.”
Quân Thường Tiếu nói thầm.
Bây giờ lại có thêm một vấn đề mới bày ra trước mắt.
Nghe theo lời của Triệu chấp sự, lúc môn phái tấn cấp lên tông môn thì có thể đổi tên.
Tất nhiên.
Chỉ cần chưởng môn của môn phái muốn, bây giờ cũng có thể tùy tiện đổi tên.
Nhưng tông môn thì khác, bởi vì tên của tông môn là một loại tư cách, nếu như muốn thay đổi thì phải làm lễ cực kỳ nghiêm túc và trang trọng.
Đối với cái tên Thiết Cốt Phái, đừng nói là người khác, ngay cả Quân chưởng môn cũng muốn nói câu đậu xanh rau má, nhưng bởi vì bận nhiều việc để phát triển môn phái, nên chưa nghĩ đến chuyện đổi tên.
Môn phái tấn cấp lên tông môn.
Nếu như vẫn sử dụng chữ “phái”, vậy thì có chút hạ giá, còn nếu như đổi thành Thiết Cốt Tông, chắc chắn khó có thể thích ứng.
"Môn phái trở thành tông môn cần phải có sự tính toán kỹ lưỡng, nếu như làm không tốt sẽ khiến người khác tức điên hoặc từ yêu chuyển thành ghét.”
Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống nói:
"Bọn hắn không gọi ngươi là Cẩu Thặng (chó lát) thì đã may mắn lắm rồi.”
Liên quan đến tên của tông môn, Quân Thường Tiếu đã nghĩ ra mấy cái, bất quá cái tên nào cũng thiếu chút gì đó, nên hắn cứ do dự không quyết định.
Một bên khác.
Các đệ tử bắt đầu nhận nhiệm vụ hàng ngày.
Toàn bộ Thiết Cốt Phái nhộn nhịp hơn lúc trước rất nhiều.
Sau này Chân Đức Tuấn được nhấm nháp đồ ăn của Liễu Uyển Thi nấu, lão giả đã hoàn toàn mê luyến không thoát ra được, thậm chí còn xung phong nhận việc.
"Chưởng môn, có một thứ gọi là cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay(*), người có việc gì thì cứ phân phó.”
(* Ý nghĩa là ăn cơm của người ta, có việc gì dù không muốn vẫn phải làm)
"Chân lão.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Bổn tọa có mấy đệ tử có tư chất về trận pháp, ngươi có thể bồi dưỡng bọn họ được không?”
"Không thành vấn đề.”
Chân Đức Tuấn sảng khoái đồng ý.
Điều này đã làm cho đám người Dương Lam kích động đến phát điên, tốt xấu gì người ta cũng là Trận Vương cửu phẩm, nếu như có thể đích thân dạy bọn họ trận pháp, chắc chắn là nhờ phúc ba đời mới có được.
"Đinh! Đệ tử hoàn thành nhiệm vụ môn phái, thu hoạch được 50 điểm cống hiến, 50 điểm giá trị thành tựu.”
"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 4920/10000.”
"Đinh! Điểm giá trị thành tựu môn phái: 2250/10000.”
Các đệ tử không ngừng hoàn thành nhiệm vụ môn phái, Quân Thường Tiếu nâng cằm lên, nói:
"Tiếp đó, điểm cống hiến sẽ không ngừng tăng lên, sắp lấp lại điểm cống hiến tiêu hao trước đó rồi.”