Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 548 - Chương 548. Sành Ăn Chân Chính!

Chương 548. Sành ăn chân chính!
Trận Vương cửu phẩm tìm đến gia nhập, Quân chưởng môn bùng nổ cảm giác thành công.

Kết quả lại là một giây sau bị đánh mặt, bởi vì người ta căn bản không phải chạy tới vì thanh danh môn phái, thay vào đó là vì Liễu Uyển Thi.

Gần đây tại Tây Nam Dương Châu bàn tán rộng rãi nhất là các loại tin tức về Thiết Cốt Phái, hết lần này tới lần khác đều có người trong vô số tin tức, biết được chuyện đại hội nấu nướng ở Vương thành kết thúc không lâu trước đó.

Là ai?

Chính là tên Trận Vương cửu phẩm này!

Lão giả này đã sống mấy trăm năm, chỉ có hai sở thích.

Nghiên cứu trận pháp.

Với ăn hết mỹ thực thiên hạ!

Biết được đệ tử Thiết Cốt Phái gọi là Liễu Uyển Thi vượt qua ba vòng đấu với số điểm tuyệt đối, thành công giành được chức quán quân, chuyện này khiến lão giả cảm thấy vô cùng hứng thủ.

Lão giả từng đến xem đại hội nấu nướng, kết quả thất vọng tràn trề trở về.

Bởi vì quá kén ăn, dù là ăn đồ quán quân nấu thì lão giả cũng có thể chê ngang chê dọc.

Sở dĩ đến Thiết Cốt Phái là vì muốn biết đồ ăn tiểu cô nương kia làm, làm sao có thể đạt được điểm tuyệt đối của mười giám khảo.

Vì miếng ăn.

Mà gia nhập Thiết Cốt Phái.

Trận Vương cửu phẩm này quả thật rất cá tính!

Người đã có tuổi, ít nhiều cũng có chút không bình thường, cho nên không cần quá ngạc nhiên.

Nhưng mà, Quân chưởng môn chúng ta đau lòng.

Chẳng lẽ Thiết Cốt Phái bổn tọa ngậm đắng nuốt cay xây dựng, thế mà sức hút vẫn không bằng Đồ Đồ làm thức ăn sao?

Đau quá.

Đau ở tim đây này!

“Không đúng.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Đồ Đồ cũng là đệ tử của ta, nàng có thể hấp dẫn Trận Vương cửu phẩm gia nhập, đó cũng là công lao của ta chớ!”

Cho mình một lời giải thích như vậy, cả người lập tức sảng khoái, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

“Tiền bối.”

Hắn đi đến trước bàn, cầm lấy giấy nhập môn nói:

“Xin hỏi tôn tính đại danh.”

Môn phái còn thiếu đúng một người, mà trước mặt là Trận Vương cửu phẩm, khẳng định không cần cân nhắc phải chiêu mộ ngay và luôn.

Về phần sau này có đi hay không?

Thật xin lỗi, tiến vào Thiết Cốt Phái ta rồi, cả đời này đều là người Thiết Cốt Phái.

Lão giả chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói:

“Chân Đức Tuấn.”

Nghe được cái tên này, cơ mặt Quân Thường Tiếu lập tức cứng đơ.

Phụ thân Liễu Uyển Thi tên là Thượng Quan Tuấn(?), cái tên này vẫn có thể tiếp nhận, nhưng còn quả ‘Thậtt Anh Tuấn’(**) này thì có chút quá cục súc, sao ngươi không vứt nốt liêm sỉ đi, tự xưng Chân Đức Soái cho rồi?

(**) Chân Đức Tuấn có phát âm tiếng Trung giống Thật Anh Tuấn.

“Hoá ra là Chân Đức Tú tiền bối, thất kính, thất kính!”

“Chân Đức Tuấn!”

“...”

Chưởng môn đại ấn đóng lên trên, nói:

“Chân lão, từ hôm nay trở đi ngươi chính là thành viên Thiết Cốt Phái ta!”

Chân Đức Tuấn nói:

“Chưởng môn, lão phu muốn gặp tiểu cô nương đoạt quán quân đại hội nấu nướng kia.”

Lão giả đầu, ngươi có biết lời này tổn thương tinh thần Quân chưởng môn biết bao nhiêu không?

Ngươi không thể biểu lộ ra một chút sự vui sướng từ tâm can vì gia nhập Thiết Cốt Phái sao!

...

Vút!

Tụ Lôi Trận bị triệt tiêu.

Ninh Độc Tỉnh và Ninh Độc Túy cả người đen sì nằm trên đất, tóc tai đều xù thành đầu nhím.

Có thể làm cho hai tên Võ Vương cao phẩm chật vật như thế, có thể thấy được trận pháp cấp Vương này công kích đáng sợ như nào!

...

“Chưởng môn.”

Liễu Uyển Thi lau lau tay lên tạp dề, sau đó đi vào đại điện, hỏi:

“Tìm đệ tử có chuyện gì sao?”

Quân Thường Tiếu nói:

“Vị tiền bối này vừa gia nhập môn phái, muốn nếm thử đồ ăn do ngươi làm.”

Liễu Uyển Thi nhìn nhìn Chân Đức Tuấn, bĩu môi nói:

“Chưởng môn, sắp đến giờ cơm rồi, đệ tử còn bận lắm.”

Hiện nay Thiết Cốt Phái có gần vạn đệ tử, mặc dù có u Dương Tuấn hỗ trợ, nhưng mỗi bữa làm cơm đều phải làm rất nhiều việc, nào có thời gian đi biểu diễn tay nghề nấu nướng cho người khác.

“Cũng đúng.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Đi làm việc trước đi, chờ làm xong lại nói tiếp.”

“Vâng.”

Liễu Uyển Thi lại trở về nhà ăn.

“Chân lão.”

Quân Thường Tiếu cười nói:

“Một chút nữa sẽ tới giờ cơm, ngươi có thể cùng mọi người ăn.”

Chân Đức Tuấn lắc đầu, nói:

“Trù đạo đại sư làm đồ ăn cũng như lão phu bố trí trận pháp, vừa rồi tùy ý bố trí như vậy, mặc dù cũng là Tụ Lôi Trận nhưng tất nhiên uy lực so ra không bằng bố trí cẩn thận.”

A!

Lời này có nghĩa là, Tụ Lôi Trận trước đó chỉ là tiện tay tạo thành, còn có thể bố trí cho mạnh hơn nữa?

Quân Thường Tiếu cười nói:

“Chân lão có chỗ không biết, Đồ Đồ có sự đòi hỏi phi thường hà khắc đối với thức ăn, dù là làm một nồi thức ăn lớn cũng có thể xưng là nhân gian mỹ thực.”

“Thật sao?”

Chân Đức Tuấn nói:

“Vậy lão phu thử xem.”

Từ trong ánh mắt có thể nhìn ra, lão giả đang cực kỳ nghi ngờ.

Dù sao, một môn phái nhiều đệ tử như vậy, lượng việc phải làm khi nấu ăn nhiều khủng khiếp, vội vội vàng vàng làm cho xong, khẳng định là không có cái tâm.

Nhà ăn.

Bởi vì đệ tử càng ngày càng nhiều, Lý Thanh Dương đã không ngừng mở rộng nhà ăn, giờ phút này đã có thể chứa một vạn đệ tử.

Trước mắt kiến trúc rộng nhất, lớn nhất Thiết Cốt Phái chính là chỗ này.

Đến giờ cơm.

Các đệ tử chen nhau tràn vào, trên mặt hiển hiện nụ cười tươi roi rói.

Tu luyện võ đạo không nghi ngờ là quá trình vô cùng buồn tẻ chán chường, có thể ăn một bữa mỹ thực tương đương với việc quét sạch tất cả mệt mỏi và phiền não.

Quân Thường Tiếu đã tiến hành cải cách nhà ăn cho giống với nhà ăn tập thể của trường học ở thế giới cũ, đệ tử tự mình cầm đĩa đến xếp hàng nhận đồ ăn.

Chân Đức Tuấn sớm đã tới đây.

Nhìn thấy từng nồi lớn, đĩa lớn đựng món ăn trên bàn, ngay lập tức lắc đầu.

Hiển nhiên.

Những món này đều là từ trong nồi lớn cùng làm ra.

Càng là như thế, càng là không có tâm, cho nên chỉ có thể cho cái đánh giá 'Thất bại'.

“Chân lão.”

Quân Thường Tiếu bưng đĩa đi tới, cười nói:

“Lần đầu gia nhập Thiết Cốt Phái, bổn tọa tự thân vì ngươi mua cơm.”

Điều này đã nói rõ, một cấp trên cầu hiền như khát nhường nào, đồng cảm với cấp dưới nhường nào... Mặc kệ các ngươi có tin hay không, dù sao tác giả cũng chém không nổi nữa rồi.

Chân Đức Tuấn liếc qua chén cơm cùng với ba món mặn một món canh, lắc đầu nói:

“Đồ ăn không có tâm, ăn vào sẽ chỉ làm lão phu càng mất đi hy vọng với cuộc sống.”

“...”

Quân Thường Tiếu giật giật khóe miệng.

Lão giả này, thật đúng là hơi bị khó chiều.

“Chân lão.”

Quân Thường Tiếu cười nói:

“Đồ ăn ngon hay dở, không thể chỉ đánh giá qua bề ngoài, chỉ có thực sự nếm qua rồi mới có thể cho đánh giá đúng trọng tâm.”

“Được rồi.”

Chân Đức Tuấn cầm lấy đũa nói:

“Lão phu miễn cưỡng nếm thử.”

Nói xong, lão giả gắp một miếng cà tím, sau đó rất không tình nguyện đưa vào trong miệng, dùng tâm tình thực khách cực kỳ kén ăn để thưởng thức.

Chậm rãi nhai.

Chậm rãi cảm thụ.

Chốc sau.

Chân Đức Tuấn đặt đũa xuống, hai tay run rẩy nói:

“Ta... vừa ăn cái gì?”

Tuyệt không phải phờ ân phân(*).

(*)Nguyên tác 米田共 ( đọc giống dấu cộng) =

Soạt!

Lão giả bỏ lòng kiêu ngạo, cầm đũa lên ăn ngấu nghiến!

Tướng ăn kia, tốc độ ăn kia.

Hoàn toàn nhìn không ra là một người kén ăn, giống người mấy ngày bị bỏ đói hơn!

“Sư huynh.”

Tô Tiểu Mạt thấp giọng nói:

“Chưởng môn có phải thiện tâm đại phát hay không, chứa chấp một tên ăn mày mấy ngày rồi chưa ăn cơm?”

“Chớ nói lung tung.”

Lý Thanh Dương nói:

“Lão giả chính là Trận Vương cửu phẩm.”

“Á?”

Tô Tiểu Mạt trừng lớn hai mắt nhìn.

Hắn không hiểu trận pháp lắm, nhưng đã từng nghe qua Trận Vương.

Nhân vật oai hùng như thế, không phải đều là đại sư tiên phong đạo cốt sao, vì cái gì ăn uống lại còn chẳng văn nhã bằng loại đại hán thô lỗ như mình vậy chứ?

Đệ tử khác cũng đang khe khẽ bàn luận.

Bọn họ cũng không biết, Chân Đức Tuấn không phải là đói bụng mấy ngày không ăn, mà bởi vì gặp được thức ăn quá ngon, căn bản không khống chế được bản thân.

Mấy người Tô Tiểu Mạt mặc dù có thể nếm được đồ ăn Liễu Uyển Thi làm là nhân gian mỹ vị, nhưng cũng chỉ đến thế là cùng, không tiến hành đào sâu phân tích.

Chân Đức Tuấn thì khác.

Lão giả vốn là dân sành ăn, một người sành ăn chân chính.

Ăn sạch ba món mặn một món canh, Chân Đức Tuấn ngửa đầu cảm khái nói:

“Ăn xong thân thể mỗi một tấc da thịt, mỗi một sợi lông tóc phảng phất đều sản sinh cộng minh với trời đất, đây chính là linh hồn, chính là cái tâm lão phu muốn tìm!”

“May mắn được thưởng thức, đời này đã không còn gì nuối tiếc!”


Bình Luận (0)
Comment