Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 562 - Chương 562. Ma Lĩnh Cốc!

Chương 562. Ma Lĩnh Cốc!
Thanh Long Yển Nguyệt Đao là vũ khí có linh, không chỉ có thể khảm nạm thuộc tính trong Linh Uẩn Các, mà số lượng có thể dưỡng linh là năm lần.

Quân Thường Tiếu đã sớm dưỡng Hỏa linh trước, hôm nay rốt cục cũng có cơ hội lấy ra thử nghiệm.

Khoan hãy nói.

Phối hợp với thuộc tính hệ hỏa của bản thân, kích phát linh hồn Võ Thánh, sức chiến đấu tăng vọt.

Tăng bao nhiêu?

Quân Thường Tiếu suy đoán, nếu như đối mặt với Võ Vương đỉnh phong, hẳn là có thể trực tiếp chém chết!

Đối mặt Võ Hoàng, dù là không thể thắng nhưng ít ra... cũng thua không quá khó coi.

Hệ thống nói:

“Chủ nhân có thể dưỡng linh bốn loại thuộc tính còn lại, như vậy về sau Thanh Long Yển Nguyệt Đao đều đủ loại ngũ hành, uy lực chắc chắn sẽ tăng lên!”

“Ý tưởng lớn gặp nhau.”

Quân Thường Tiếu thu hồi Thanh Long Yển Nguyệt Đao, xác định chọn toàn bộ bốn loại ngũ hành linh tính, bắt đầu luyện chế làm một.

Ừm.

Cần một chút thời gian.

“Tông chủ.”

Tô Tiểu Mạt xoa xoa tay đi tới, cười nói:

“Đến lúc nà Chúng đệ tử mới có thể có vũ khí đỉnh như vậy.”

“Sao thế?”

Quân Thường Tiếu nói:

“Đã nhìn không vừa mắt Hàn Mang Kiếm rồi à?”

“Vừa mắt, vừa mắt mà.”

Tô Tiểu Mạt nhếch mép cười hì hì, nói:

“Nếu có vũ khí mạnh hơn thay thế, mình sẽ càng thêm tràn ngập hi vọng với tương lai.”

“Đừng nói nhảm.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Mau đi đá bóng đi.”

Tô Tiểu Mạt lượn mất cái xác.

Bất quá, lời tên kia nói cũng đã khiến Quân tông chủ để ý, hắn nâng cằm lên nói:

“Đệ tử mới nhập môn còn chưa có vũ khí, cũng đến lúc phân phối Hàn Phong Kiếm cho toàn bộ bọn hắn rồi.”

“Không.”

“Thấp nhất cũng phải khởi đầu là Hàn Mang Kiếm.”

Có Chú Tạo Các, trong thời gian ngắn chế tạo lượng lớn vũ khí dễ như trở bàn tay, nhưng mấu chốt là không có vật liệu.

“Phải ra bên ngoài một vòng.”

Quân Thường Tiếu lẩm nhẩm nói.

Mua Sắm Đường trước giờ đều thu mua khoáng thạch, chung quy khó có thể cung cấp được số lượng lớn, muốn cho các đệ tử cầm đến tay trang bị, xem ra vẫn phải đi khu vực nguy hiểm tìm kiếm nguyên liệu.

“Giang trưởng lão.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Tây Nam Dương Châu này có cấm địa hung hiểm nào không?”

“Có.”

Giang Tà nói:

“Quận Định Dương có một cấm địa tên là Ma Lĩnh Cốc, nghe nói vô cùng nguy hiểm, Võ Vương bỏ mạng bên trong cũng là chuyện bình thường.”

“Thật sao?”

Quân Thường Tiếu thấy hứng thú rồi.

Ngay cả Võ Vương cũng gặp nguy hiểm, Ma Lĩnh Cốc này khẳng định cực kỳ khủng bố, càng như vậy lại càng không ai dám đi vào, sau bao tháng ngày tích lũy khẳng định sẽ là một cái kho tàng thiên nhiên lớn!

“Đến đó chơi vậy.”

Quân Thường Tiếu quyết định.

Giang Tà ngu ngườ.

Đến đó, chơi vậy?

Tông chủ của ta ơi, ngươi là đến đó tản bộ hóng mát sao?

Quân Thường Tiếu vừa có ý nghĩ này, ngay lập tức bàn giao công việc thỏa đáng, sau đó rời Thiết Cốt Sơn.

Lần này hắn đi khá là thoải mái, bởi vì Lê Lạc Thu có vòng đeo tay Cộng Hưởng, nếu như có tình huống đặc biệt phát sinh, nàng có thể kịp thời mở Đại Trận Hộ Phái.

...

Theo lời nói của Giang Tà, Ma Lĩnh Cốc là một trong những cấm địa nổi tiếng Tây Nam Dương Châu, bên trong có rất nhiều ma thú cư trú.

Cái gọi là ma thú, kỳ thật chính là hung thú.

Được xưng là ma thú cũng là vì tương truyền rằng, vạn năm trước trong cốc từng có Ma Môn tồn tại.

Ma tu tu luyện tâm pháp rất quái dị, đồng thời sẽ phóng xuất ra Ma khí, hung thú lâu ngày bị lây nhiễm sẽ từ đó càng trở nên dữ tợn và hung tàn.

Theo Quân Thường Tiếu, khẳng định là do gen cải biến, từ đó có biến dị đời sau.

“Có thể tìm thấy Linh thú hiếm gặp hay không nhỉ?”

Đi Ma Lĩnh Cốc tìm tài nguyên chỉ là một cái lý do, cái thứ hai chính là dùng nốt hai quả Bóng Chưởng Môn, bắt hai con Khế Ước thú về trông nhà.

Tiểu Long Long cũng đi theo.

Bởi vì hình thể biến lớn nên không bám vào vai chủ nhân, mà ngồi trên đầu Cụ Phong Lang Vương, tứ chi xoãi ra nắm chặt lông, đến mức Lang Vương đang phi nước đại đau đến nhe răng nhếch miệng.

“Đại Lang!”

Quân Thường Tiếu nói:

“Dùng hết tốc lực!”

“Ẩu —— —— —— “

Cụ Phong Lang Vương ngửa đầu lắc một cái, khởi động kỹ năng Ngự Phong Chi Thuật, luồng gió xoáy màu xanh dưới chân đột ngột khuếch đại, trong nháy mắt hoá thành một luồng ánh sáng xanh lao đi.

Tiểu Long Long xui xẻo rồi.

Cuồng phong như đao gào thét lao tới, thổi đến mức không mở được mắt, lông đỏ toàn thân dựng ngược về sau bay loạn.

Quân tông chủ rất bình tĩnh đón gió, trong lòng ngâm nga khúc hát, kiểu tóc trong gió hoàn toàn không loạn.

...

Quận Định Dương là một quận lớn lục đẳng, ngang bằng với quận Chân Dương, diện tích bao la, dân số đông đảo, cao thủ cấp bậc Võ Sư, Võ Tông nơi đâu cũng thấy.

Vài ngày sau.

Quân tông chủ cưỡi Cụ Phong Lang Vương tiến vào địa phận quận Định Dương, sau đó chỉ chọn đường nhỏ, đến xế chiều thì tới Ma Lĩnh Cốc.

Cỏ dại mọc tràn lan trước cửa cốc, có thể thấy rất ít người đi vào.

Trên vách núi đá có khắc ba chữ lớn 'Ma Lĩnh Cốc' đẫm máu, phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ —— Ma Môn cấm địa, xâm nhập ắt tử.

Trên chữ phủ kín rêu xanh có lẽ do thời gian quá lâu, nhưng nó vẫn tỏa ra một cỗ hơi thở âm trầm.

“Đây chẳng lẽ là do Ma Môn năm đó lưu lại?”

Quân Thường Tiếu suy đoán.

Soạt! Soạt!

Vào đúng này, trong vùng âm u của cốc, một đám quạ dường như bị kinh động, cùng vẫy cánh bay lên trời.

“Ẩu —— —— “

Cụ Phong Lang Vương gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt nổi lên sự đề phòng.

Bản năng cảm nhận nguy hiểm của hung thú luôn mạnh hơn nhân loại.

“Hừ.”

Tiểu Long Long liếc mắt, nói:

“Lá gan thật nhỏ.”

Sạt sạt sạt!

Một con sâu nhỏ từ bãi cỏ bò ra, nó ‘vèo’ một phát nhảy lên vai chủ nhân, cả kinh nói:

“Ối mẹ ơi, hù chết bảo bảo rồi.”

“...”

Quân Thường Tiếu hận không thể vứt nó xuống, hung hăng đạp cho hai phát.

“Đại Lang.”

“Ngươi chờ ở bên ngoài, ta và Tiểu Long Long đi vào thăm dò.”

“Ẳng!”

Cụ Phong Lang Vương lên tiếng đáp lại.

Quân Thường Tiếu mang theo Tiểu Long Long đi vào Ma Lĩnh Cốc vắng bóng người đã lâu.

Nhưng mà.

Khi hắn tiến vào một bước, cửa cốc lập tức hiện lên gợn sóng yếu ớt, phảng phất như đã kích động cấm chế nào đó.

Cụ Phong Lang Vương ở bên ngoài đã nhận ra, nó muốn há miệng gầm lên cảnh báo, bỗng phát hiện chủ nhân và Tiểu Long Long biến mất nơi cửa cốc.

“Uuu!”

Cùng lúc đó, tám chữ ‘Ma Môn cấm địa, xâm nhập ắt tử’ khắc trên vách tường, lập tức lấp lóe ánh sáng, rêu xanh phía trên nhanh chóng bong ra, hơi thở âm trầm phát ra càng thêm nồng đậm!

...

Bên trong Ma Lĩnh Cốc.

Quân Thường Tiếu vừa mới đi vào liền nghe thấy từng đợt gầm thét truyền đến, khiến người ta cảm giác như đánh mất lý tính.

“Đậu phộng.”

Hắn có chút lo lắng nói:

“Trong này không có xác sống (zombie) chứ?”

Hệ thống nói:

“Chủ nhân xem thể loại mạt thế hơi nhiều rồi.”

Soạt!

Soạt!

Đúng lúc này, một bóng đen hình thù to lớn từ trên cây nhảy xuống, nhìn bề ngoài hiển nhiên là một loài báo nào đó.

Nhưng mà!

Từng vết thương trên thân trên đầu đều hoàn toàn mục nát, còn bốc mùi thối khiến người ta buồn nôn!

Nếu như Quân Thường Tiếu nín thở muộn hơn chút, chỉ sợ sẽ phun hết cơm lên đường ăn mấy ngày trước ra.

“Oẹ!”

Tiểu Long Long đã trực tiếp nôn.

“Em gái nó!”

Quân Thường Tiếu bịt mũi, chỉ vào con báo mặt mày dữ tợn với cặp mắt lấp lóe tia đỏ nhưng không có chút sinh mệnh nào, nói:

“Ngươi còn bảo không phải xác sống đi!”

Hệ thống: “...”

Con meo nó tại sao ta luôn bị nghiệp quật!

Không cho phép.

Tuyệt không cho phép!

Hệ thống dựa vào lý lẽ hùng biện, nói:

“Đây không phải xác người, đây là xác thú!”

“Con em ngươi!”

Quân Thường Tiếu nói:

“Có gì khác đâu!”

“Gầm —— ——“

Con báo khiến người buồn nôn đến đỉnh điểm ngửa đầu rống to, sau đó mang theo mùi thối nhào tới!

“Tiểu Long Long, giao cho ngươi đó!”

Quân Thường Tiếu nói.

“Vâng!”

Tiểu Long Long nhảy xuống đất.

Ngay lúc đó nó bị mùi hôi thối kia ập vào mặt, lại ‘oẹ’ cái ói không ngừng.


Bình Luận (0)
Comment