Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 563 - Chương 563. Ám Khí, Có Độc!!

Chương 563. Ám khí, có độc!!
Vù vù —— ——

Ngọn lửa cực nóng đột ngột bùng lên giữa núi rừng âm u, con báo như xác sống ở đầu kia trong nháy mắt bị ngọn lửa nuốt trọn, sau đó bị thiêu thành tro bụi.

“Chủ nhân.”

Tiểu Long Long thu hồi ngọn lửa, há miệng nôn mửa, nói:

“Buồn nôn quá!”

Quân Thường Tiếu nhìn một vòng không gian trong cốc, lẩm nhẩm nói:

“Nơi này chỉ sợ có chút không bình thường.”

Soạt!

Soạt!

Vào đúng lúc này lại có sáu bảy con báo từ chỗ tối nhảy ra, trên thân đầy vết thương đã hư thối, mặt mày dữ tợn dị thường, nhìn thế nào cũng giống xác sống không có linh hồn.

“Giải quyết hết đi.”

Quân Thường Tiếu nói.

“Vù vù —— —— “

Tiểu Long Long há miệng, ngọn lửa cực nóng phun ra, giải quyết toàn bộ báo thú.

Những con hung thú ghê tởm này có thực lực không tính là quá mạnh, nhưng sau khi bản thể bị thiêu đốt đến mức tro cũng không còn, lại phát hiện chúng nó cũng sản sinh ra Tinh hạch.

Soạt!

Quân Thường Tiếu vung tay lên, hút Tinh hạch tới.

Bên trong tinh hạch hiện lên màu u ám, giống như bị một loại sức mạnh tà ác nào đó chiếm giữ.

“Phong tồn trong này chẳng lẽ là Ma khí?”

Quân Thường Tiếu đoán.

Hệ thống nói:

“Dù sao không phải năng lượng tốt lành gì.”

Quân Thường Tiếu cho nó vào không gian giới chỉ, nhìn sâu vào núi rừng đằng xa, nói:

“Đi, chúng ta vào xem thử.”

Lần thám hiểm này không cần gấp, bởi vì trong núi rừng phức tạp khó lường này, nơi nào cũng có thể thấy hung thú ghê tởm dường như không có linh hồn kia đang lảng vảng, có khi còn đang đỏ mắt tàn sát lẫn nhau.

Nếu như không phải đã xác định mình đang ở thế giới huyền huyễn, Quân Thường Tiếu sẽ hoài nghi có phải mình xuyên không tới xác sống xâm chiến thế giới rồi hay không.

“Chủ nhân.”

Tiểu Long Long truyền âm nói:

“Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì vậy!”

Trong không khí phảng phất cái mùi thối rữa tanh hôi lẫn buồn nôn khiến bản thân nó không dám hít vào, phần lớn thời gian chỉ có thể nhịn thở.

Quân Thường Tiếu không đáp lại, thay vào đó là tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh đã tới trước một con sông nhỏ.

Nước.

Cũng là màu đen!

“Thối quá!”

Tiểu Long Long vội vàng trốn xa một chút, suy sụp nói:

“Nước này cũng không sạch sẽ!”

Quân Thường Tiếu nói:

“Toàn bộ sơn cốc dường như bị nhiễm một loại dịch bệnh nào đó, đây là tự nhiên hình thành, hay là do người gây ra?”

Nhớ đến chỗ này từng có Ma Môn tồn tại, hắn càng thêm tin tưởng là có người gây ra.

“Soạt!”

Hắn từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái thìa, sau đó múc một thìa nước, kết quả là nhìn thấy nước điên cuồng sôi trào.

“Có độc.”

Hệ thống nói.

Quân Thường Tiếu nói:

“Chẳng lẽ là hung thú uống nước ở nơi này nên biến thành xác sống như vậy?”

Vù —— —— ——

Đúng lúc này, một con gấu khổng lồ toàn thân rữa nát từ phía sau nhào tới, kích cỡ so với Bối Sơn Hùng còn to hơn gấp mấy lần.

Quân Thường Tiếu nâng tay lên, linh lực cấp tốc hội tụ lại, trực tiếp từ hư không phóng ra, đánh văng con gấu đang lao tới ra, cả cái đầu nó lập tức nổ tung!

Hắn đạt tới cảnh giới Kiếm Võ Song Vương, cực kỳ thuần thục trong việc vận dụng linh lực, hoàn toàn không cần thi triển võ kỹ cũng có thể dựa vào linh lực hình thành từ hư không sóng xung kích.

“Ma Lĩnh Cốc này dường như đang che giấu bí mật gì đó không muốn người ngoài biết.”

Quân Thường Tiếu đứng thẳng dậy, ánh mắt hắn lóe lên vẻ chờ mong.

Khám phá bí mật các thứ luôn là thú vị nhất!

Bất quá điều khiến Quân tông chủ chết lặng là, hung thú nơi này không có khả năng tư duy, toàn thân lại thối nát, căn bản không thể thu làm Khế Ước Thú!

Tên này cũng có yêu cầu với Khế Ước Thú, nhất định phải có tí giá trị nhan sắc mới tuyển chọn.

...

Không gian bên trong Ma Lĩnh Cốc u ám rất sâu, những hung thú ghê tởm kia phảng phất như u linh mất đi tư duy, không ngừng du đãng trong rừng cây, ngẫu nhiên phát hiện có người là hung tợn xông tới.

Đáng tiếc, thực lực quá thấp.

Còn chưa có đến gần đã bị ngọn lửa của Tiểu Long Long nuốt chửng.

Càng vào sâu bên trong, số lượng hung thú ghê tởm càng ít, nhưng thực lực lại càng cao, sau khi tiến vào năm sáu dặm vậy mà có thể so với thực lực cao nhất phẩm.

Uỳnh!

Linh lực lạnh lùng bắn ra, trực tiếp xóa sổ một con hung thú sư thú cao phẩm.

Quân Thường Tiếu lấy ra Tinh hạch màu đen, lắc đầu nói:

“Nếu như là hình thái bình thường, cũng khá thích hợp làm Khế Ước Thú của ta.”

“Chủ nhân!”

Đúng vào lúc này, Tiểu Long Long nhìn chằm chằm phía trước nói:

“Đó là cái gì!”

Quân Thường Tiếu ngẩng đầu nhìn sang.

Phía trước có rất nhiều kiến trúc đổ nát, phía trên bám đầy mảng rêu và dây leo, phát ra hơi thở âm trầm mà cổ xưa.

Bức tường duy nhất không bị rêu và dây leo che phủ có nét chữ như dùng máu tươi lưu lại, nội dung là—— Thiên địa bất diệt, Ma đạo trường tồn.

“Đây hẳn là nơi có sự tồn tại của thế lực Ma Môn.”

Quân Thường Tiếu đi tới đánh giá những kiến trúc bị tổn hại này, cảm giác càng nhìn càng giống một kiểu cứ điểm canh gác.

Linh niệm phóng thích, trên mặt cỏ có hài cốt nhân loại rải rác, đều là màu đen tương tự như nước suối vừa rồi nhìn thấy.

Quân Thường Tiếu chống cằm nói:

“Chẳng lẽ những bộ hài cốt này khi còn sống, đã từng uống qua loại nước có độc kia?”

“Chủ nhân!”

Tiểu Long Long nhảy đến một chỗ kiến trúc tổn hại, nhìn chằm chằm phía dưới nói:

“Nơi này có vũ khí!”

Quân Thường Tiếu đi tới.

Một bộ hài cốt ngồi tựa vào góc tường, trên xương sườn cắm một thanh kiếm tựa hồ niên đại rất xa xưa, phía trên đã loang lổ rỉ sắt.

Quân Thường Tiếu nhắm mắt lại.

Cả người tựa như trở lại vạn năm trước trong nháy mắt, lấy thân phận người đứng xem, nhìn thấy cảnh tượng một đám võ giả đang công kích cứ điểm, đang không ngừng chém giết.

Soạt!

Hắn mở to mắt, nói:

“Liệu có phải là người chính phái liên thủ đến tấn công Ma Lĩnh Cốc hay không?”

...

Trời dần tối.

Quân Thường Tiếu cũng không tiếp tục đi, thay vào đó là tạm thời dừng chân ở phế tích đổ nát này.

Đêm khuya.

Gió lạnh hiu hắt, hơi thở âm trầm càng thêm nồng.

Tiểu Long Long có chút sợ hãi, thân thể bất giác dựa gần vào chủ nhân.

Quân Thường Tiếu dùng linh lực bao lấy chuôi kiếm này, từ phong cách chế tạo và hoa văn khắc trên nó phán đoán:

“Đây coi như là đồ cổ đi.”

“Hú!”

“Hú!”

Đúng lúc này, từ sâu trong núi rừng truyền đến từng đợt gầm rú điên cuồng, chấn đến tàng cây xung quanh xào xạc rung động.

“Hửm?”

Quân Thường Tiếu ngẩng đầu, phát hiện bầu trời phía trước có kết giới trông như trận pháp, lóe lên một cái rồi biến mất.

“Đi.”

Hắn một tay tóm Tiểu Long Long, hướng đến rừng tối.

Rất nhanh, Quân Thường Tiếu tiến vào một khu phế tích lớn hơn, hài cốt nhân loại rải rác càng nhiều hơn, thậm chí một khu vực có tới năm sáu mươi cái.

Trên bức tường cũng có viết tám chữ 'Thiên địa bất diệt, Ma đạo trường tồn'.

“Luồng sáng là từ nơi này hiện lên.”

Quân Thường Tiếu phóng thích toàn bộ linh niệm, bao phủ không gian năm sáu dặm xung quanh, cũng không phát hiện được có gì bất thường.

Chờ chút!

Ngay lúc này, hắn phát hiện chỗ đất trống phía trước có khắc hoa văn kỳ quái phức tạp, trung tâm còn có biểu tượng đầu lâu.

Quân Thường Tiếu đi tới, ngồi xổm trước hoa văn, lẩm nhẩm nói:

“Hẳn là vừa vẽ xong.”

“Nơi này...”

Hắn nhìn xung quanh, giọng điệu khẳng định nói:

“Còn có người khác!”

Vút —— —— ——

Đúng lúc này, một luồng sáng từ chỗ tối phóng tới.

Bốp!

Quân Thường Tiếu nâng tay đỡ được ám khí đột kích, cười lạnh nói:

“Ngươi nghĩ rằng thứ này có thể tổn thương bản tọa sao? Quá ngây thơ rồi đấy.”

“Hả?”

Hắn mở ra bàn tay, phát hiện da thịt biến thành màu tím đen, không ngừng ăn mòn mở rộng.

Ám khí, có độc!

“Há há!”

Một thân ảnh toàn thân bao phủ trong áo bào đen đi ra từ phía sau kiến trúc không trọn vẹn, âm trầm cười nói:

“Không ai nói cho ngươi biết, không thể tùy tiện dùng tay bắt ám khí sao?”

“Đáng chết!”

Sắc mặt Quân Thường Tiếu lập tức nghiêm lại, toàn bộ bàn tay phải đã biến thành màu tím đen, có thể thấy độc tính vẫn rất mạnh.

“Bằng hữu.”

Người áo đen cười quái dị nói:

“Đừng vọng tưởng dùng linh lực ép độc, sẽ chỉ càng chết nhanh hơn mà thôi.”

“Bịch!”

Quân Thường Tiếu trực tiếp co quắp trên mặt đất, trán đầm đìa mồ hôi lạnh.

Người áo đen đi tới, âm trầm cười nói:

“Dám xâm nhập Ma Lĩnh Cốc, lá gan ngươi thật không nhỏ.”

“Vừa hay.”

Gã dừng trước mặt Quân Thường Tiếu, nhẹ nhàng bỏ áo bào đen xuống, để lộ một khuôn mặt dữ tợn, nói:

“Ta còn thiếu máu tươi để hiến tế, dùng ngươi thay vào đi.”

“Soạt!”

Quân Thường Tiếu bật dậy, tay phải trúng độc chụp lấy cổ gã, vẻ dữ tợn trên gương mặt giãn ra, cười nói:

“Không ai nói cho ngươi biết, không nên tùy tiện tới gần đối thủ sao?”

“Ngươi...”

Người áo đen cả kinh nói:

“Không... không trúng độc?!”


Bình Luận (0)
Comment