Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 564 - Chương 564. Bán Ma Tu Mặc Thương

Chương 564. Bán ma tu Mặc Thương
Quân Thường Tiếu trúng độc.

Nhưng bàn tay tím đen đang dần dần khôi phục lại như thường, giống như bị sức mạnh nào đó hóa giải.

Sức mạnh nào?

Đó chính là hiệu quả của Giải Độc Đan.

Sau khi bước vào Ma Lĩnh Cốc, Quân Thường Tiếu nhìn thấy khe suối màu đen, hắn sợ rằng trong không khí có độc tố vô hình, nên cực kỳ cẩn thận ăn một viên Giải Độc Đan vào trước.

Ngược lại hắn không gặp phải khí độc, nhưng lại bị người khác ám toán, cuối cùng nhờ đó mà viên Giải Độc Đan phát huy tác dụng.

Rất hiệu quả.

Độc tố chỉ vừa lan tràn vào, đã bị trực tiếp hóa giải mất.

Vì vậy cảnh tượng Quân Thường Tiếu cực kỳ thống khổ nằm co quắp trên mặt đất, tất cả chỉ là do hắn diễn.

Thật sự quá vô sỉ.

Người áo đen đang bị trói trừng to mắt, trong ánh mắt hiện lên sự không thể tin nổi.

Ám khí được bôi độc tố cực mạnh, cho dù là Võ Vương dính vào cũng không thể hóa giải được, vậy cớ sao hắn lại không bị gì?

"Tiểu tử!”

Quân Thường Tiếu kéo gã lại, trực tiếp phong bế khí mạch, cười nói:

"Đồ án trên mặt đất là do ngươi vẽ à?”

Nam tử áo đen không nói lời nào.

"Xoát!”

Quân Thường Tiếu trực tiếp đạp gã xuống dưới đất, giơ nắm đấm lên nói:

"Bổn tọa tra hỏi, ngươi phải trả lời!”

Oanh!

Oanh!

Sau một hồi cuồng đánh, nam tử áo đen bị đánh không ra hình người nữa, nhưng từ đầu đến cuối hắn không hề nói một từ nào, xem ra đây là một kẻ ngoan cường.

"Còn không chịu nói?”

Quân Thường Tiếu vung nắm đấm lần nữa.

Nam tử áo đen nhịn đau, vẫn không hé miệng mở lời.

Bành —— ——

Quân Thường Tiếu đánh ra một quyền, trực tiếp đánh cho gã ngất đi.

"Chủ nhân.”

Tiểu Long Long phía xa nhảy đến, nói:

"Để ta đốt hắn thành tro bụi.”

Quân Thường Tiếu nói:

"Chắc chắn tiểu tử này còn có bí mật.”

Nói xong, hắn lấy không gian giới chỉ của nam tử áo đen ra, dùng linh niệm cưỡng ép phá tan đi phong ấn của đối phương.

Đây chỉ là một không gian giới chỉ bình thường, không gian bên trong không lớn, nhưng lại có rất nhiều sách sử và bí tịch.

"Tâm pháp tà phái?”

Quân Thường Tiếu tiện tay lấy một bản ra ngoài, hắn nhìn vài lần rồi nói:

"Hình như có chút khác biệt, có vẻ giống tâm pháp ma môn hơn?”

Hắn đọc hết những sách sử bên trong giới chỉ, phát hiện những ghi chép trong đó đều có quan hệ với Ma Môn, sau đó chắc như đinh đóng cột nói:

"Chắc chắn tiểu tử này là Ma Tu.”

"Vì sao hắn phải bày ra đồ án quỷ dị ở chỗ này chứ?”

"Vừa nãy có nói hiến tế là ý gì đây?”

Quân Thường Tiếu cảm giác hơi loạn, người duy nhất có thể giải thích được chuyện này chính là nam tử áo đen kia.

Nhưng mà.

Người này rất có cốt khí.

Cho dù có dùng bạo lực, chưa chắc gã đã chịu mở miệng.

"Có rồi.”

Quân Thường Tiếu kéo ra khu mua sắm, chọn mua Lệnh Chiêu Hàng với giá 200 điểm cống hiến.

Vật này được đổi mới ra một lượt với Miễn Chiến Bài chỉ mua được một lần, bất quá Lệnh Chiêu Hàng có thời hạn ba tháng mua một lần, nhưng nó còn có hạn chế chỉ được mua tổng cộng 5 lần mà thôi.

"Tiểu tử.”

Quân Thường Tiếu lắc lắc vai, cười quái dị nói:

"Ta ngược lại muốn xem thử ngươi có bao nhiêu cốt khí.”

"Đau đầu quá…”

Nam tử áo đen tỉnh lại sau cơn hôn mê, gã có cảm giác đau đớn bao phủ khắp toàn thân, sau đó trực tiếp đánh úp về tiềm thức, cũng vì thế mà sắc mặt mới trở nên khó coi.

Gã muốn giãy dụa, kết quả phát hiện cả người bị nhánh dây leo quấn chặt, hoàn toàn không nhúc nhích được chút nào.

"Tỉnh rồi sao?”

Quân Thường Tiếu ngồi trên tảng đá bên cạnh, một chân gác lên trên, bởi vì kiểu tóc mới còn chưa loạn, cả người hắn cực kỳ đẹp trai.

Nam tử áo đen phẫn nộ nói:

"Muốn giết cứ giết, muốn chém thì chém, ngươi tra tấn ta làm gì chứ?”

Quân Thường Tiếu nhảy xuống, ngồi xổm ở trước mặt gã, nói:

"Chỉ cần ngươi thành thật trả lời vấn đề của bổn tọa, như vậy mới có hy vọng sống sót.”

"Ta không biết gì hết, mà biết cũng không nói!”

Giọng điệu của nam tử áo đen cực kỳ kiên định, tỏ vẻ ngươi muốn chém hay róc thịt gì thì cứ tự nhiên.

Rất có cốt khí.

Quân Thường Tiếu lắc đầu, giơ Lệnh Chiêu Hàng lên, nói:

"Chiêu hàng đi.”

Chiêu hàng?

Nam tử lạnh lùng cười một tiếng.

Tên này đang thử xem quyết tâm của mình sao? Nghĩ rằng tùy tiện nói một câu thì mình sợ hắn?

Véo!

Bỗng nhiên lệnh bài tỏa ánh sáng trắng bay lên, trực tiếp chạy vào mi tâm của nam tử áo đen, bên tai gã vang lên giọng nói đầu hàng, có một cỗ sức mạnh không thể chống cự cưỡng ép vào tiềm thức gã!

Ngay lúc này, nam tử áo đen có cảm giác linh hồn của mình bị cưỡng ép lôi ra, mặc dù có tri giác nhưng rất khó khống chế bản thân, gã nói:

"Người hầu Mặc Thương, tham kiến chủ nhân!”

Chuyện gì xảy ra!

Vì cái gì mình khống chế không được bản thân!

Quân Thường Tiếu ngồi lên tảng đá, nói:

"Ngươi là Ma tu sao?”

Mặc Thương nói:

"Bẩm chủ thượng, ta là Bán Ma tu.”

Bán Ma tu?

Quân Thường Tiếu nói:

"Lời này có ý gì?”

Dưới sự khống chế của sức mạnh chiêu hàng, mặc dù Mặc Thương không hề muốn nói nhưng vẫn kể ra rõ ràng.

Hóa ra người này vốn là một võ tu bình thường nhưng không muốn tu luyện, cả ngày nghĩ đến chuyện làm sao để đột phá tu vi một cách nhanh nhất.

Nói thẳng ra.

Đây là một tên thích nằm mơ giữa ban ngày.

Sau này Mặc Thương nghe người ta nói đến Tà tu, gã dứt khoát bước vào con đường không lối về này.

Mà vận khí của gã xem như tốt.

Về sau được một Tà phái cửu lưu xem trọng, nhận gã làm đệ tử.

Chỉ mới nhập môn được nửa năm, môn phái lại xảy ra xung đột với thế lực khác, nhận lấy kết cục môn phái toàn diệt.

Mặc Thương may mắn sống sót, gia nhập một tà phái khác, kết quả còn không kịp yên thân, môn phái đã bị một thế lực khác tiêu diệt.

Ba năm sau, gã tìm nơi nương tựa khắp nơi, kết quả không có môn phái nào trụ được quá lâu, hoặc là bị kẻ thù diệt, nếu không cũng tuyên bố giải thể.

"Ngươi đúng là sao chổi!”

Quân Thường Tiếu nói.

Mặc Thương nói:

"Ở trong tà phái cuối cùng, ta vô tình phát hiện được một miếng sắt có lịch sử lâu đời, sau khi nghiên cứu nó lại phát hiện bên trong được giấu một bí mật to lớn...”

Quân Thường Tiếu yên tĩnh nghe.

Mặc Thương nghĩ một lát rồi nói:

"Thì ra phía trên này ghi chép một loại văn tự kỳ lạ, đúng là chữ của Ma Môn, đồng thời là một loại khẩu quyết đặc biệt, sau đó ta thử tu luyện nó.”

"Thành công không?”

"Thành công một nửa.”

"Vậy sao ngươi còn phải tạo đồ án đặc thù ở chỗ này?”

Vấn đề này vô cùng quan trọng, Mặc Thương mười vạn ngàn lần không muốn hé miệng, nhưng mà gã không thể giữ được miệng mình, phun ra toàn bộ mọi chuyện.

Gã dịch thành công chữ trên miếng sắt, mà trong đó ghi lại một chuyện cực kỳ quan trọng.

Vạn năm trước, Ma Lĩnh Cốc bị thập đại tông môn tam lưu vây công, cốc chủ biết được mình khó thoát khỏi kiếp nạn, nên tập hợp đệ tử dùng máu làm vật dẫn, thi triển bí pháp vô thượng của Ma Môn, cưỡng ép mở ra một không gian kín, giấu bảo tàng và công pháp Ma Môn vào trong đó, sau đó phong ấn nó lại.

"Ngươi bố trí đồ án này cũng là để mở ra phong ấn?”

Quân Thường Tiếu nói.

"Ừm.”

Mặc Thương nói.

"Có thể mở ra được chứ?”

Đôi mắt Quân Thường Tiếu lóe sáng lên.

Ma môn vạn năm trước, cần nhiều tông môn vây công mới bị tiêu diệt, thực lực chắc chắn phải rất mạnh, nếu như có thể mở được phong ấn, chắc chắn có rất nhiều vũ kỹ cao phẩm bên trong bảo tàng!

Mặc Thương lắc đầu nói:

"Ta đã thử rất nhiều lần nhưng mãi vẫn không thành công, nên đoán chắc rằng cần có máu tươi làm vật dẫn, mới có thể mở ra phong ấn.”

"Lấy miếng sắt ra đây.”

Quân Thường Tiếu nói.

Sắc mặt Mặc Thương cực kỳ khó coi giống như đang chống lại sức mạnh chiêu hàng kia, thế nhưng cuối cùng vẫn thất bại, gã chỉ có thể lấy miếng sắt lâu năm ở nơi bí mật nhất ra.

Sau khi giao ra, linh niệm của Quân Thường Tiếu mới có thể bắt được sự tồn tại của nó, lập tức tỉnh ngộ nói:

"Hóa ra đồ chơi này còn có công dụng che đậy linh niệm, khó trách vừa rồi không phát hiện được ngươi.”

Linh niệm?

Mặc Thương biến sắc, kinh ngạc nói:

"Chủ nhân là Võ Vương?“


Bình Luận (0)
Comment