Chương 567. Tắm cái rồi ngủ mơ đi!
Quân Thường Tiếu tiêu diệt một trăm đệ tử Ma Lĩnh Cốc, rồi nói:
"Tầng khảo nghiệm thứ ba là để ta đánh với đệ tử nội môn à?"
"Không phải."
Mặc Thương nói:
"Đánh với tứ đại hộ pháp của Ma Lĩnh Cốc."
Quân Thường Tiếu sửng sốt.
Đánh ngoại môn tới đánh nội môn, đây mới là mô típ quen thuộc thường thấy kia mà, sao bỗng dưng đổi thành đánh hộ pháp luôn rồi?
Đệ tử ngoại môn của Ma Lĩnh Cốc đã hung hãn như vậy, chắc chắn hộ pháp càng mạnh hơn!
"Chủ nhân."
Mặc Thương nói:
"Hộ pháp Ma Lĩnh Cốc, tương đương với trưởng lão tông môn."
"..."
Quân Thường Tiếu khẽ co giật khóe miệng.
Đánh ngoại môn xong rồi đánh thẳng lên cấp bậc trưởng lão, thế này hoàn toàn không theo lẽ thường ra bài mà!
Oong!
Oong!
Không gian lại chấn động.
Bốn lão già khoác áo bào đen xuất hiện, quanh thân toát ra hơi thở hắc ám càng lúc càng nồng đậm.
Tuy hệ thống chưa phân tích ra thực lực của họ, song Quân Thường Tiếu dựa vào hơi thở mà đoán được, bốn người này tuyệt đối không phải là Võ Vương bình thường!
Soạt! Soạt!
Bốn hộ pháp của Ma Lĩnh Cốc ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt lạnh tanh cùng với cặp mắt lóe lên ánh đỏ.
Hệ thống nói:
"Bọn họ là... Võ Hoàng."
"Đậu phộng!"
Quân Thường Tiếu tuyệt vọng nói:
"Tầng khảo nghiệm thứ ba này, có cần khó chơi vậy không!"
Dù hắn có là Kiếm Võ Song Vương đã đủ trâu bò lắm rồi, nhưng mà đối mặt với bốn vị Võ Hoàng, tuyệt đối hư thận (ý nói đi ra máu)!
Xoẹt!
Xoẹt!
Bốn hộ pháp Ma Lĩnh Cốc đạp bộ pháp kỳ lạ xông đến, nhanh đến mức hoàn toàn không thấy rõ!
"Không ổn!"
Oành! Oành! Oành! Oành!
Bốn tiếng nổ cùng vang lên, thân thể Quân Thường Tiếu bay ra ngoài như đạn pháo.
Từ cảnh quay chậm giúp chúng ta có thể thấy, ngay lúc bốn hộ pháp Ma Lĩnh Cốc áp sát, cho tới ngưng tụ khí đen đánh thẳng ra, hai kẻ đánh vào trước ngực và sau lưng, hai kẻ áp má trái má phải.
Quân tông chủ bị bốn lực lượng đánh gọng kìm, điên cuồng xoay tròn 360 độ trên không, sau đó hoa lệ nổ tung bay ra ngoài.
Bị ăn hành!
Đứng lên, vỗ tay!
"Con mẹ nó!"
Quân Thường Tiếu đứng dậy từ mặt đất, một tay vung lên lấy ra Thanh Long Yển Nguyệt Đao, tức giận nói:
"Đánh người không đánh mặt, quy tắc này mà cũng không biết à!"
Tuy hắn bị đánh bốn quyền nhưng thân thể rất giỏi chịu đòn, chỉ cảm thấy đau đớn, ngoài ra không có gì đáng ngại, hơn nữa kiểu tóc vẫn không loạn chẳng khác nào dùng bút vẽ nên!
Xoẹt!
Xoẹt!
Bốn hộ pháp Ma Lĩnh Cốc lại lao đến, tốc độ vẫn nhanh như trước.
Quân tông chủ đã có kinh nghiệm nên phóng ra linh niệm, nắm bắt được quy tắc hành động của họ, hai tay giơ đao, quát to:
"Đánh một trận sung sướng!"
Ầm! Ầm! Ầm ---
"Bịch!"
Quân Thường Tiếu cầm đao một lần nữa hoa lệ ngã ra xa, phát điên:
"Cơ bản là đánh không lại mà!"
Một Võ Hoàng còn có thể chơi được.
Bốn Võ Hoàng ra tay cùng lúc, tuyệt đối chỉ có thể bị ngược!
Không hoảng, không nên hoảng!
Át chủ bài trong tay, ta có thiên hạ!
Quân Thường Tiếu đứng lên, biểu lộ ánh mắt lạnh lẽo, nói:
"Tiểu Long Long, còn chờ gì nữa mà không biến hình đi!"
Đúng thế.
Át chủ bài của con hàng này, hóa ra là mượn sức khế ước thú của mình.
"Vâng, chủ nhân!"
Soạt!
Tiểu Long Long nhảy đến, đứng đằng trước Quân Thường Tiếu.
Vù vù ----
Ngọn lửa cao tới vài trượng phun ra, khiến cho nhiệt độ xung quanh bỗng chốc tăng cao!
Dưới sự đệm tấu bản nhạc sôi trào nhiệt huyết, Tiểu Long Long xuất hiện từ trong ngọn lửa.
Trên tế đàn, Mặc Thương kinh ngạc đến há hốc mồm!
Mẹ nó!
Vì cái gì lại xuất hiện một đứa nhỏ đi ra thế này, con thằn lằn kia đâu rồi?!
Soạt!
Tiểu Long Long bước ra, cơ thể cường tráng hiện ra trong tầm mắt.
Mặc Thương suýt nữa trừng rớt cả mắt, khiếp sợ nói:
"Yêu... Yêu quái!"
Soạt!
Tiểu Long Long giơ lên cao vuốt nhọn, chỉ vào bốn hộ pháp Ma Lĩnh Cốc, lạnh lẽo nói:
"Bắt nạt chủ nhân ta, chính là đang bắt nạt ta!"
Soạt!
Vừa dứt lời thì ánh lửa lại lóe lên, trong nháy mắt nó đã đến gần một vị hộ pháp, quyền phải đấm thật mạnh vào đối phương.
Oành ----
Hỏa diễm phun trào, sóng nhiệt lan tràn!
Hộ pháp bị tấn công nổ bay ra ngoài như đạn pháo.
Ba người khác đều nhìn Tiểu Long Long chằm chằm, bất ngờ phát động đợt tấn công lạnh lẽo.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Trong lúc nhất thời, quyền ảnh giao nhau, khí đen bao trùm không gian!
Tiểu Long Long kéo theo ánh lửa sáng chói khi thì so chiêu cùng ba vị hộ pháp Ma Lĩnh Cốc, khi thì lẩn tránh né đòn, có thể nói là chiến đấu vô cùng đặc sắc.
"Phù ----"
Quân Thường Tiếu thở phào một hơi.
Với tình hình trước mắt, mấy vị hộ pháp này tuy mạnh nhưng căn bản không làm gì được Tiểu Long Long.
May mà dẫn nó theo, bằng không... Hôm nay ăn hành ngập mồm rồi.
Oành!
Oành!
Tiểu Long Long phun ra lửa đỏ, điên cuồng oanh tạc, trực tiếp đánh bay ba vị hộ pháp Ma Lĩnh Cốc.
Vù --
Nó nâng tay lên, ngọn lửa cực nóng nhanh chóng ngưng tụ lại, nó lạnh lùng nói:
"Chết hết đi!"
Đùng!
Ngọn lửa phun trào, kèm theo lực bộc phá khủng khiếp, nổ một vị hộ pháp thành khí đen.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Lại có ba ngọn lửa phun ra, ba vị hộ pháp Ma Lĩnh Cốc còn lại cũng trực tiếp bị xóa sổ.
Không thể không nói.
Tiểu Long Long kích hoạt hình thái chiến đấu thứ hai, thực lực đúng là khủng bố!
Quân Thường Tiếu chống hông nói:
"Còn có ai không phục!"
Hệ thống cạn lời nói:
"Khế ước thú mạnh như thế, chủ nhân không thấy bị tổn thương sao?"
"Tổn thương cái quỷ gì."
Quân Thường Tiếu nói:
"Tiểu Long Long là do ta ấp trứng và bồi dưỡng ra, nó mạnh chẳng khác nào ta mạnh!"
Lời này làm cho hệ thống không cách nào đáp lại.
Quân Thường Tiếu nhìn Mặc Thương, hỏi:
"Ba tầng thử thách đều thông qua, kho tàng ở đâu?"
Oong!
Oong!
Vừa dứt lời, cả không gian thình lình chấn động, phảng phất có khả năng sụp đổ.
Kèn kẹt ----
Đột nhiên, vang lên tiếng xé rách.
Quân Thường Tiếu nhìn sang, chứng kiến không gian như bị lực lượng nào đó xé rách, đồng thời xuất hiện một cánh cửa lớn đóng chặt.
"Chủ nhân!"
Mặc Thương kích động nói:
"Đây có lẽ chính là cửa vào kho tàng!"
"Vậy hả?"
Quân Thường Tiếu đi tới.
"Két!"
Vừa mới lên đứng đằng trước, cánh cửa tự động mở ra.
Quân Thường Tiếu há hốc mồm, nói:
"Vãi chưởng ------"
Mặc Thương đứng trên tế đàn cũng trợn mắt há mồm.
Nhìn vào phía sau cánh cửa, hai người thấy được hoàng kim chất đầy như núi.
Kho tàng.
Thật sự là kho tàng!
Nếu đổi thành người thường, nhất định sẽ hạnh phúc đến ngất xỉu.
Nhưng mà Quân Thường Tiếu dẫu sao cũng là người coi tiền như rác, chỉ hơi giật mình thì nhanh chóng khôi phục như thường.
Soạt!
Cất bước vào trong.
Không gian sau cửa cũng coi như tạm được, ngoại trừ có vàng bạc châu báu chất thành núi, còn có rất nhiều giá sách cổ xưa, trên đó đặt vô số bí tịch hiếm lạ cổ quái.
Mặc Thương theo sau đi vào, liếc sơ qua giá sách rồi kích động nói:
"Chủ nhân, tất cả đều là võ kỹ ma môn!"
Quâ Thường Tiếu không để ý đến gã, tầm mắt tập trung ở phía sau cùng, nơi đó có đặt một chiếc ghế dựa lớn, một người khoác chiến giáp đen kịt ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Không.
Nói đúng hơn là một bộ xương.
Quân Thường Tiếu tiến đến gần, cẩn thận quan sát bộ xương người mặc chiến giáp này, lẩm bẩm nói:
"Hẳn là chết rất lâu rồi."
"Ta là cốc chủ đời thứ 30 của Ma Lĩnh Cốc, hôm nay các ngươi tiến vào nơi này chính là người có duyên, nhận lấy bảo tàng Ma Lĩnh Cốc, truyền bá uy danh Ma đạo ta, giết hết hạng người lừa đời lấy tiếng!"
Thanh âm hùng hậu đột ngột vang lên trong không gian, tản ra khí thế uy nghiêm.
Mặc Thương như bị cảm hóa, thần sắc cực kỳ trang nghiêm, nói:
"Nghe theo lời tiền bối, truyền bá uy danh Ma đạo ta, giết hết hạng người lừa đời lấy tiếng!"
Két ----
Bộ xương người ngồi trên ghế tức khắc vỡ vụn, sau đó hóa thành bụi phấn, bất quá chiến giáp trước sau vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, giống như có người đang làm giá đỡ cho nó.
Vụt!
Vàng bạc châu báu, các loại bí tịch cùng với bộ chiến giáp kia cất giữ ở đây, đột nhiên biến mất giữa hư không.
Sau khi lấy mấy thứ đồ vật này đi, Quân Thường Tiếu nhìn sang Mặc Thương, thản nhiên nói:
"Tắm cái rồi nằm mơ đi.”
"..."
Mặc Thương co rút khóe miệng.
Một bên Bán ma tu như gã, nếu kế thừa truyền thừa của Ma Lĩnh Cốc này, ngày sau chuyển mình đổi thế quật khởi không phải là điều không thể.
Thế nhưng Quân Thường Tiếu xuất hiện, kết cục cơ duyên lớn giúp cho nhân vật chính đi lên đỉnh cao cuộc đời, đã định trước không thể thuộc về gã nữa rồi.