Chương 568. Cốc chủ thứ ba mươi mốt của Ma Lĩnh Cốc!
Vô tình có được miếng sắt, khám phá được bí mật cổ xưa bị cất giấu vạn năm, hao phí bao tâm tư nghiên cứu chữ viết Ma Môn, rốt cuộc tìm đến kho báu ở Ma Lĩnh Cốc, kết quả chẳng hốt được cái gì!
Giây phút này.
Mặc Thương muốn gào khóc một trận cho thỏa lòng.
Bắt nạt người ta, bắt nạt người ta quá đáng lắm luôn!
Nhưng còn có thể làm gì được nữa?
Hiện tại mình không chỉ trắng tay, ngay cả thân thể cũng bị khống chế, chỉ có thể cúi đầu thần phục tên kia.
Trời ạ.
Cái số sao mà nhọ đến thế!
Quân Thường Tiếu nói:
“Nơi này cũng không có cái gì tốt, chúng ta ra ngoài thôi.”
Hai người một thú rời khỏi bảo khố.
Ngọn lửa màu xanh trên tế đàn đã tắt, hàng chữ in giữa không trung cũng biến mất, toàn bộ không gian lại trở nên vô cùng u ám.
“Chủ nhân.”
Tiểu Long Long nói:
“Có cần mang cỗ quan tài này đi không.”
Mặc Thương biến sắc, vội nói:
“Chủ nhân, chôn bên trong là Cốc chủ Ma Lĩnh Cốc đời thứ ba mươi, tử giả vi đại (tôn trọng người chết), tốt nhất vẫn là đừng nên quấy nhiễu người đã khuất.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đây hẳn là cổ quan tài trống, Cốc chủ là bộ xương khô khoác chiến giáp trong kia.”
“Hả?”
Mặc Thương ngạc nhiên.
Tiểu Long Long nhảy một cái lên tế đàn, song chưởng quắp vào hai bên nắp quan tài, nói:
“Ta mở ra nhìn xem!”
Rắc —— —— —— ——
Phiến đá bị nhấc lên.
Tiểu Long Long thật đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn, chẳng lẽ không sợ trong quan tài cất giấu cơ quan, cạm bẫy sao?
“Chủ nhân.”
Nó hô to:
“Bên trong không có thi thể, chỉ có một đống bài vị!”
Bài vị?
(Bài vị: Tấm gỗ được làm từ cây Mít có kích thước Trong lòng để viết chữ rộng từ 3 đến 4 cm, cao từ 13 đến 21 cm)
Quân Thường Tiếu đi tới.
Trong quan tài bày chỉnh tề ba mươi tấm linh vị (nơi khắc chữ người đã khuất).
Tấm đặt trước nhất khắc “Cốc chủ Ma Lĩnh Cốc thứ nhất - linh vị Thân Đồ Ác”, phía sau cùng khắc “Cốc chủ Ma Lĩnh Cốc thứ ba mươi - linh vị của Cừu Thiên Xích”.
Hiển nhiên.
Đây là linh vị các đời Cốc chủ của Ma Lĩnh Cốc.
Quân Thường Tiếu nâng cằm lên nói:
“Linh vị thường được thờ phụng trong từ đường (khu vực thờ cúng tổ tiên), xem ra vào thời khắc Ma Lĩnh Cốc sắp bị diệt vong, Cốc chủ đời cuối cùng đã mang tất cả linh vị chuyển đến không gian độc lập, để tránh không bị địch nhân phá hoại.”
Mặc Thương đi tới, vái thật sâu nói:
“Đã quấy rầy chư vị tiền bối, xin thứ tội!”
“Hửm?”
Quân Thường Tiếu phát hiện trong quan tài còn có một tấm lệnh bài lớn chừng bàn tay, nhẹ nhàng vung tay nhấc nó ra, phía trên có khắc năm chữ 'Cốc chủ Ma Lĩnh Cốc'.
Đây chẳng lẽ là tín vật đại biểu cho quyền lực tuyệt đối của Tông môn?
“Tiểu tử.”
Quân Thường Tiếu ném lệnh bài cho Mặc Thương, nói:
“Nếu ngươi là Ma tu, lại còn có thể đến được đây, vậy thì từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Cốc chủ Ma Lĩnh Cốc thứ ba mươi mốt.”
“A?”
Mặc Thương vội vàng tiếp lấy, biểu cảm trên mặt rất đặc sắc.
Mặc dù gã cũng biết đây hẳn là tín vật đại biểu cho thân phận Cốc chủ Ma Lĩnh Cốc, nhưng chủ nhân cũng không phải người Ma Lĩnh Cốc, sao có thể trực tiếp bổ nhiệm mình làm Cốc chủ!
“Không muốn à?”
Quân Thường Tiếu hỏi:
“Vậy thì trả lại đi.”
“Muốn, rất muốn!”
Mặc Thương vội vàng cất kỹ lệnh bài, sau đó ‘bịch’ một tiếng quỳ gối trước quan tài đá, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Vãn bối Mặc Thương, từ hôm nay trở đi kế nhiệm Cốc chủ Ma Lĩnh Cốc thứ ba mươi mốt, sẽ có ngày chấn hưng Ma Môn hùng cường vững mạnh!”
Ma Môn cổ xưa đã bị tiêu diệt vạn năm trước, ngày hôm nay nghênh đón Cốc chủ tân nhiệm, mặc dù cực kỳ không chính thức, mặc dù chẳng có giáo chúng nào chứng kiến.
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu cho quan tài vào Không Gian Giới Chỉ.
Hắn biết cốc chủ thứ ba mươi đưa linh vị của tiền bối và của mình vào không gian độc lập, hẳn là hy vọng sẽ được người có duyên kế thừa, tiếp tục kéo dài lịch sử Ma Lĩnh Cốc.
Mặc dù đã trôi qua vạn năm, Ma Môn gần như đã diệt tuyệt.
Nhưng mình trước hết cứ thu hết đồ vật, chờ ngày có đủ năng lực, đương nhiên sẽ giúp Ma Lĩnh Cốc tái hiện giang hồ.
“Đi thôi.”
...
Soạt!
Soạt!
Hai người một thú đi ra từ không gian độc lập, vừa đứng vững gót chân thì đồ án dưới chân cũng dần dần tối đi, luồng năng lượng giữa không trung cũng theo đó biến mất.
Bí mật tồn tại vạn năm, cùng với sự xâm nhập của người ngoài, đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình.
Nhắc tới cũng kỳ.
Hơi thở âm trầm trong phế tích bắt đầu nhạt dần.
Hai tròng mắt của hung thú nơi xa, dần dần lấy lại vẻ linh động, vết thối nát trên thân thể cũng dần khép lại, mặc dù vẫn còn chút hoang dại, nhưng nhìn chung đã khôi phục thần trí.
Ngay cả dòng nước đen đục trong con suối nhỏ xa xa cũng đã trong veo, có thể nhìn thấy đáy.
“Đi thôi.”
Quân Thường Tiếu nói.
Mặc Thương hỏi:
“Chủ nhân, chúng ta đi đâu?”
“Vạn Cổ Tông.”
Quân Thường Tiếu đáp.
“Vạn Cổ Tông?”
Mặc Thương giật mình, cả kinh nói:
“Chính là tông môn có tiềm lực Tam giáp kia sao?”
Tên này mặc dù một lòng một dạ nghiên cứu Ma đạo, bất quá vẫn biết chủ đề bàn tán rộng rãi nhất bên ngoài này.
Chờ chút!
Lúc trước hắn luôn xưng 'bổn tọa'!
Mặc Thương biến sắc, hoảng sợ nói:
“Chủ nhân chẳng lẽ là tông chủ Vạn Cổ Tông - Quân Thường Tiếu?”
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu nói.
Mặc Thương lập tức trừng to hai mắt, rốt cuộc cũng hiểu vì sao hai bên sàn sàn tuổi tác, ấy vậy mà tên kia lại có thực lực Võ Vương!
Quân Thường Tiếu nói:
“Tiểu tử, không thể không nói vận khí của ngươi rất tốt, Vạn Cổ Tông ta cái gì cũng không thiếu, chỉ còn thiếu Ma tu, bổn tọa muốn cho ngươi gia nhập môn phái, có muốn hay không?”
Lấy mất cơ duyên của người ta, lại còn không biết xấu hổ nói người ta vận khí tốt!
Vô sỉ, đê tiện!
Mặc Thương vội vàng nói:
“Chỉ cần chủ nhân không chê, ta nguyện ý gia nhập Vạn Cổ Tông!”
Hiện tại võ giả khắp Tây Nam Dương Châu không ai không biết Vạn Cổ Tông tiềm lực to lớn, có thể gia nhập tông môn như này, nhất định sẽ tương lai sáng lạn!
“Chỉ là...”
Mặc Thương đột nhiên trở nên cực kỳ chán nản, nói:
“Ta là tai tinh(*), gia nhập Vạn Cổ Tông sẽ mang đến tai hoạ cho chủ nhân.”
(*) Người mang lại bất hạnh, tai hoạ, số mệnh sao chổi.
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi có thể nói ra lời này, chứng minh bản chất không xấu, đừng nói là tai tinh, có là tai thần, bổn tọa cũng thu nhận.”
Mặc Thương xúc động, chắp tay nói:
“Đa tạ chủ nhân chịu thu!”
Cứ như vậy.
Cốc chủ Ma Lĩnh Cốc thứ ba mươi mốt vừa kế nhiệm, đã trở thành đệ tử Vạn Cổ Tông.
Thực tế Quân Thường Tiếu thu nhận Mặc Thương, nguyên nhân cũng là vì Diêu Mộng Oánh.
Tiểu muội này đã thức tỉnh Tiên Thiên Ma Thể, chính là Ma tu thuần khiết nhất, tìm người đồng đạo có lẽ giúp ích trong việc tu luyện.
Quan trọng hơn hết.
Quân Thường Tiếu căn bản không quan tâm cái gọi là phân chia chính ma.
Theo hắn thấy, ma không nhất định là xấu, chính cũng chưa chắc sẽ tốt, bởi vì thế giới này có quá nhiều hạng người cậy thế chèn ép người khác.
“Rống —— —— —— “
Đột nhiên, có tiếng gầm đinh tai nhức óc truyền đến.
Trong nháy mắt linh niệm của Quân Thường Tiếu bắt được chỗ sâu nhất của Ma Lĩnh Cốc, có một con hung thú hình thể to lớn từ từ đứng dậy, phát ra hơi thở hùng hậu!
Nhìn từ hình thể, đây không phải hung thú trên mặt đất, mà là một con phi cầm thú toàn thân phủ lông vũ màu đen!
Soạt!
Quái vật khổng lồ vừa đứng dậy dang hai tay... à không, là hai cánh! Sau đó nó đột ngột vẫy mạnh, cuốn lên một trận cuồng phong, thân thể nặng nề mấy chục tấn bay lên cao.
Mặc Thương nhìn rõ hình dáng của nó, hoảng sợ nói:
“Đây là Ma Lĩnh Hắc Ưng!”
Hệ thống nói:
“Linh thú Trung Nhất phẩm!”
Ánh mắt Quân Thường Tiếu nóng rực hẳn lên.
Đây chính là Linh thú Trung cấp có thể sánh với Võ Hoàng!
“Tiểu Long Long!”
Quân Thường Tiếu chỉ vào Ma Lĩnh Hắc Ưng sắp bay lên cao, ra lệnh:
“Đừng để nó chạy thoát, mau chóng bắt lấy!”
“Vù vù —— —— “
Vừa dứt lời, Tiểu Long Long vẫn đang ở hình thái chiến đấu thứ hai lập tức lao vút lên như viên đạn, đột ngột đấm ra một quyền.
Uỳnh!
Nắm đấm rực lửa mãnh liệt bay đi, đâm thẳng vào đầu Ma Lĩnh Hắc Ưng vừa mới bay lên, sau đó chỉ thấy nó phần phật cánh, cả người đâm đầu vào núi, bụi đất lập tức tung lên đầy trời!