Chương 569. Vì sao lại có chim ưng lớn như vậy?
Ma Lĩnh Hắc Ưng vừa mới bay lên thì đã bị một quyền rực lửa đánh thẳng xuống núi, khiến cả ngọn núi chấn động mạnh.
Mặc Thương kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Con linh thú yêu quái này thật là khỏe khoắn!
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng.
Nó không sợ dùng một quyền đánh chết đối phương luôn sao?
Phóng tầm nhìn lại gần.
Bụi đất tán đi, có thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Con Ma Lĩnh Hắc Ưng to lớn kia đã sùi bọt mép, đầu bị sưng to một cục, ánh mắt sắc bén cũng trở thành đục ngầu, xem ra là bị đánh cho choáng váng.
Nó vất vả lắm mới khôi phục được thần trí, còn tưởng rằng có thể giang cánh tung bay giữa trời đất, nào có ngờ bị đánh lén như thế đâu chứ.
Thật sự quá đáng thương!
Xoát!
Quân Thường Tiếu bay đến, nhìn thấy Ma Lĩnh Hắc Ưng bị đánh cho đầu óc choáng váng kia, nói:
"Ngươi ra tay quá nặng rồi đó, lỡ may đánh cho nó thành đồ đần luôn thì sao?”
Tiểu Long Long ủy khuất nói:
"Ta thấy thân thể nó rất lớn nên nghĩ rằng rất lợi hại, đâu ngờ không chịu nổi một đòn.”
Ma Lĩnh Hắc Ưng suýt chút nữa phun máu.
Đại ca, vừa rồi ngươi đánh một quyền bạo tạc thế kia, ta còn không bị trực tiếp ngất đi, đã là chịu nổi một đòn rồi còn gì!
Xoát!
Quân Thường Tiếu vung tay lên, lấy ra trung phẩm Bóng Chưởng Môn, nói.
"Đi thôi, Bóng Chưởng Môn!”
Bụp!
Bóng nện xuống đầu Ma Lĩnh Hắc Ưng.
Kết quả, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hệ thống nói:
"Đây là linh thú có thể so với Võ Hoàng, trung phẩm Bóng Chưởng Môn không cách nào hàng phục.”
"Được rồi!”
Quân Thường Tiếu lấy ra cao phẩm Bóng Chưởng Môn, nói:
"Là ta suy nghĩ nhiều.”
Véo ——
Leng keng!
Cao phẩm Bóng Chưởng Môn nện lên đầu Ma Lĩnh Hắc Ưng, trực tiếp hóa thành ánh sáng chui vào trong đồ án thái cực.
Mặc Thương kinh ngạc nói:
"Sao lại biến mất rồi!”
Quân Thường Tiếu cất lại trung phẩm và cao phẩm Bóng Chưởng Môn, phủi tay nói:
"Chuyến đi này không tệ chút nào.”
Tìm được kho báu Ma Lĩnh Cốc, còn bắt được một con linh thú Trung cấp, đúng là quá tuyệt vời.
Tuy nhiên.
Nói đi cũng phải nói lại.
Vì cái gì trong cốc lại có một linh thú sánh ngang với Võ Hoàng đâu chứ?
Lúc ánh sáng bay lên trời, hấp dẫn nhiều xác sống đến đây, vậy cớ sao nó không xuất hiện, mãi đến lúc ma khí biến mất rồi mới thức tỉnh bay lên?
Hệ thống nói:
"Có lẽ nơi này có cấm chế nào đó, không chỉ khiến hung thú đánh mất thần trí, mà còn có thể trói buộc linh thú cường đại.”
"Chủ nhân tìm được bảo tàng nên cấm chế đã bị xóa bỏ, cho nên hung thú khôi phục lại thần trí, mà linh thú cũng lấy lại tự do.
Quân Thường Tiếu vốn định rời khỏi nơi này, nghe hệ thống nói như vậy thì khá hứng thú nói:
"Vậy thì sao ta không ở lại kiếm thêm ít tinh hạch chứ?”
Xác sống khôi phục thần trí, đồng nghĩa tinh hạch cũng trở nên bình thường.
Nơi này đã lâu rồi không có người dám đặt chân đến, tuyệt đối chính là khu vực tuyệt vời cho hung thú sinh sống!
Oanh!
Oanh!
Trong Ma Lĩnh Cốc, tiếng nổ vang không ngừng.
Hung thú vừa mới khôi phục lại thần trí, đã nghênh đón tai họa ngập đầu.
Những hung thú đặc biệt như có liên quan đến với ngũ hành, đều khó thoát khỏi ma chưởng của Quân Mạc Tiếu, từ đó dâng ra tinh hạch cho hắn.
Cũng may Ma Lĩnh Cốc chỉ có một con Linh thú có thể sánh với Võ Hoàng, nên dù bây giờ Tiểu Long Long đã rơi vào trạng thái suy yếu, hắn cũng có thể thoải mái giải quyết phần còn lại.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Khắp toàn bộ sơn cốc đều bị Quân Thường Tiếu dạo qua một lần.
Những hung thú tu vi cao cũng như hung thú có thể sánh với Võ Vương, kết quả đều bị hắn giết đi không ít, tinh hạch cũng ngày càng phong phú.
Ma Lĩnh Hắc Ưng dưỡng thương trong Bóng Chưởng Môn đã được thả ra.
Khá lắm.
Thân hình cao đến hai ba mươi trượng, toàn thân phủ đầy lông đen mượt, đôi móng vuốt sắc bén kia như có thể xuyên thấu cả sắt thép, đúng là cực kỳ oai phong!
Nhưng mà.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh nó bị ngược bởi Tiểu Long Long, cảm giác giá trị bị hạ xuống.
"Xem như đã đủ.”
Quân Thường Tiếu nắm lấy Mặc Thương, nhảy đến trên đầu to của Ma Lĩnh Hắc Ưng, nói:
"Lên đường trở về.”
"Xoát!”
Hai cặp cánh đen mượt kia mở ra, bắt đầu đập cánh.
Vù vù —— ——
Cuồng phong gào thét, bụi đất tung bay.
Ma Lĩnh Hắc Ưng giống như một ngọn núi di động, chầm chậm bay ra khỏi Ma Lĩnh Cốc.
Mặc Thương nằm ở phía trên, hai tay túm chặt lấy lông của con ưng thú vì sợ bị thổi bay ra ngoài, bất quá trong đôi mắt gã hiện lên sự hưng phấn.
Bay.
Đó là mơ ước của rất nhiều võ giả trên đại lục Tinh Vẫn.
Ngày hôm nay, mặc dù không phải dùng sức mạnh của mình để bay lên cao, nhưng được linh thú chở phi hành, cảm giác được bay lượn trên bầu trời, đúng là nhiệt huyết sôi trào, vô cùng kích động!
Huýt!
Bỗng nhiên trên bầu trời vang lên tiếng ưng gáy, đánh vỡ sự yên bình, đồng thời khiến những người đi đường kích động, những võ giả đang nghỉ ngơi lập tức ngẩng đầu nhìn lên, sau đó trừng to cặp mắt.
Trong tầm nhìn của bọn hắn, một con chim ưng đen tuyền đang bay lượn, hai cánh nó sải rộng qua mấy tầng núi.
"Trời ạ!”
Một võ giả hoảng sợ nói:
"Sao lại có ưng thú lớn như vậy?”
Ngày hôm nay.
Một con hắc ưng to lớn bay trên quận Đinh Dương, mấy triệu người tận mắt nhìn thấy, cũng kinh động không ít cường giả Võ Vương.
Thật đáng tiếc.
Lúc bọn hắn chạy đến, con quái vật khổng lồ kia đã bay qua mấy vạn dặm núi non và mất tích.
Trong mật thất tối tăm.
Mười mấy võ giả mặc áo đen đang hấp hối trên bàn lạnh như băng.
Nếu như Diêu Mộng Oánh có mặt ở đây, chắc chắn có thể nhận ra một người trong số đó, bởi vì người này chính là Lỗ gia gia thân nhất của nàng.
"Lỗ hộ pháp.”
Một võ giả yếu ớt nói:
"Ta sợ là nhịn không được nữa rồi.”
"Ta cũng sắp nhịn không nổi, không thể ra ngoài giết những kẻ ngụy quân tử kia, thật sự rất không cam lòng.”
Một võ giả khác nói.
Ông!
Đúng lúc này, la bàn trong lòng bàn tay của Lỗ hộ pháp bỗng nhiên sáng lên.
Sắc mặt lão hơi giật mình, sau đó vui mừng nói:
"Ma Lĩnh Cốc đã có người thừa kế, Ma Lĩnh Hắc Ưng lại xuất hiện trên thế gian!”
"Cái gì!”
Các võ giả đang hấp hối như được tiêm máu chó, trở nên cực kỳ hưng phấn.
Vạn năm trước, thế lực Ma Môn trải rộng khắp đại lục Tinh Vẫn, mạnh nhất không nghi ngờ chính là Ma Đế Tông được thành lập bởi Ma Đế, mà những người phía dưới như Ma Lĩnh Cốc này chính là đời sau của bọn họ.
"Ha ha ha!”
Lỗ hộ pháp cất tiếng cười to nói:
"Ma Lĩnh Cốc phong ấn vạn năm, cuối cùng cũng chào đón người thừa kế, nó sẽ đi ra phụ tá thiếu chủ, gánh vác trách nhiệm phục hưng Ma Đạo.”
Oanh!
Oanh!
Nhưng vào lúc này, cửa mật thất bị lực lượng nào đó điên cuồng công kích.
"Không tốt!”
Một võ giả nói:
"Bọn chúng đánh đến rồi!”
Lỗ hộ pháp chau mày, sau đó gian nan đứng lên, dứt khoát nói:
"Chúng ta thề sống chết bảo vệ Thánh Địa Ma Môn!”
"Thề sống chết bảo vệ!”
Mười mấy võ giả bị thương cùng nhau đứng lên, sóng vai đứng một chỗ với nhau.
Bùm!
Sau khi bị đánh mấy chục lần, trận pháp đã vỡ nát, cửa đá cũng bị mở ra.
Mấy trăm tên Võ Vương giết tới, lạnh giọng quát to:
"Hôm nay chính là ngày chết của dư nghiệt Ma Môn các ngươi!”
"Thiên địa bất diệt, ma đạo trường tồn!”
Lỗ hộ pháp quát lớn, mười mấy Ma Tu phía sau hét theo, bỗng nhiên ánh sáng màu đen bay xung quanh người, lóe lên thật chói mắt.
"Không tốt…”
Ầm ầm!
Một ngày này, trong mật thất Ma Sơn bỗng nhiên vang lên tiếng nổ lớn, khiến cả ngọn núi bị nổ hơn phân nửa, cao thủ chính phái bị thương vong thảm thiết.
Tin tức mới nhất đã được lan truyền trong giang hồ.
Dư nghiệt Ma Môn đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Các võ giả khác vỗ tay khen hay, đồng thời tỏ vẻ đau xót và tưởng niệm những cao thủ chính phái khác.
Vạn Cổ Tông.
Ngay lúc Ma Sơn nổ tung, Diêu Mộng Oánh đang tu luyện thì bỗng nhiên tâm trí bấn loạn, đôi mắt vô cùng thanh tịnh bỗng nhiên trở nên nóng rát.
"Huyết hải thâm cừu vạn năm, không sớm thì muộn, bổn đế cũng sẽ bắt những kẻ tự xưng là danh môn chính phái, dùng linh hồn để hoàn trả lại!
"Tiểu sư muội!”
Liễu Uyển Thi nghiêng cái đầu nhỏ qua, nói:
"Muội vừa nói gì vậy? A, sao mắt lại đỏ thế này?”
Diêu Mộng Oánh nháy mắt mấy cái, tròng mắt đỏ bừng đã khôi phục bình thường, khuôn mặt mờ mịt nói:
"Sư tỷ, có chuyện gì sao?”
Liễu Uyển Thi bất lực nói:
"Tỷ còn muốn hỏi muội xảy ra chuyện gì đấy!”
"Không có việc gì.”
Diêu Mộng Oánh nói:
"Không phải muội đang tu luyện sao?”
"Không đúng, vừa rồi tỷ nghe được ai nói cái gì mà huyết hải thâm cừu, rồi dùng sinh mệnh và linh hồn để trả lại gì đó.”
"Muội có nói gì à?”
"Muội không nói gì thật sao?”
"Muội thật sự chưa nói gì mà!”
"Được rồi, muội chưa nói gì, là do tỷ nghe nhầm. Mau ngủ đi, đừng tu luyện cả ngày như vậy, phải biết kết hợp sướng khổ, nếu không sẽ tu luyện thành ngốc nghếch giống đám người nhị sư huynh luôn đấy.