Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 570 - Chương 570. Đột Nhiên Quỳ Xuống!

Chương 570. Đột nhiên quỳ xuống!
"Phật!"

"Phật!"

Ma Lĩnh Hắc Ưng vẫy đôi cánh lớn, đi tới núi Thiết Cốt chỉ cần vỏn vẹn mười phút mà thôi.

Hung thú thuộc loài chim có ưu thế tuyệt đối ở phương diện tốc độ, linh thú loài chim có thể sánh với Võ Hoàng, tốc độ tuyệt đối cực nhanh.

Chẳng qua.

Đó chưa phải trạng thái nhanh nhất.

Bởi vì Ma Lĩnh Hắc Ưng bị Tiểu Long Long đấm cho một phát, cho nên thân thể chưa thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

"Hửm?"

Đệ tử Vạn Cổ Tông đang tu luyện, bỗng nhiên cảm giác bầu trời tối lại, đồng loạt ngước lên nhìn.

"Trời ạ!"

Tô Tiểu Mạt hoảng loạn nói:

"Thứ gì thế kia!"

"Ưng!"

Lý Thanh Phong trầm giọng nói.

Tô Tiểu Mạt co rút khóe miệng, nói:

"Vậy thì cũng lớn quá rồi!"

Lê Lạc Thu đi tới, lo lắng ưng bay xuống sẽ tổn hại tông môn, nên có ý định khởi động Đại Trận Hộ Phái.

"Tông chủ ở phía trên!"

Đúng lúc này, Giang Tà há hốc mồm, hô to.

Tông chủ?

Lê Lạc Thu kinh ngạc.

Ngẩng đầu lên nhìn thật kỹ, phát hiện trên đầu ưng là thân hình Quân Thường Tiếu mặc áo trắng đang chắp tay sau lưng, tuy trang phục bay loạn nhưng mái tóc vẫn không hề rối loạn.

"Đó là tông chủ!"

"Trời ạ, tông chủ đang đứng trên một con ưng lớn như vậy!"

"Đẹp trai quá đi mất!"

Trong mắt các đệ tử Vạn Cổ Tông tràn ngập sùng bái!

"Vù vù!"

Ma Lĩnh Hắc Ưng từ từ thu cánh lại, cặp vuốt sắc nhọn nhẹ nhàng đáp xuống ngoại viện.

Tuy nó đã rất cẩn thận nhưng do thân thể quá nặng, ngay khi tiếp xúc với mặt đất, ngay tức khắc có cảm giác chấn động dữ dội.

Các tòa kiến trúc do Lý Thanh Dương giám sát xây dựng, tuyệt đối là những công trình đạt tiêu chuẩn, chỉ hơi rung lên rồi lại khôi phục như lúc ban đầu.

Đặc biệt là đại diện.

Không mảy may nhúc nhích giữa cơn chấn động!

Soạt!

Quân Thường Tiếu nhảy xuống từ trên thân Ma Lĩnh Hắc Ưng, bởi vì từng có kinh nghiệm phi hành nên không bị bẽ mặt vì nôn mửa.

Bất quá Mặc Thương thì lại không.

Hai chân vừa chạm đất bằng, ngay lập tức nôn thốc nôn tháo.

"Tông chủ, thứ gì đây?"

Nhìn con ưng thú như một tòa núi nhỏ, Tô Tiểu Mạt khiếp sợ hỏi.

"Khế ước thú của bổn tọa, Ma Lĩnh Hắc Ưng."

Quân Thường Tiếu nói.

"Trời đậu!"

Tô Tiểu Mạt và các đệ tử đều trợn tròn hai mắt.

Lúc trước đến Vạn Thú sơn mạch ở quận Hoa Dương, tông chủ mang về một bầy Cụ Phong Lang.

Bây giờ ra ngoài một chuyến, kết quả lại mang về một khế ước thú lớn thế này, quả thực là quá quá trâu bò!

"Tông chủ."

Giang Tà nhìn Mặc Thương, hỏi:

"Người kia là ai?"

Quân Thường Tiếu nói:

"Đệ tử mới tuyển vào."

"Ùm."

Giang Tà đáp.

Chẳng qua trực giác mách bảo gã, người này toát ra hơi thở quỷ dị, có thể là một tên tà tu.

...

Quân Thường Tiếu trở lại tông môn, cưỡi Ma Linh Hắc Ưng gây chấn động cho chúng đệ tử.

Đương nhiên.

Con thú này lớn như vậy, không thể nào sắp xếp nó ở trong môn phái, vì thế phải thả ở trong Thiết Cốt Sơn.

"Hừ."

Dạ Tinh Thần tỏ vẻ khinh thường.

Hình thể của Ma Lĩnh Hắc Ưng tuy lớn, nhưng so với tọa kỵ Thanh Thiên Ngọc Điêu của hắn ta khi trước, quả thực kém quá xa.

"Lê đường chủ."

Quân Thường Tiếu ngồi trong đại điện, nói:

"Gần đây có tình báo gì không?"

"Có."

Lê Lạc Thu nói về tình báo mới thu được.

"Tàn dư Ma Môn ở Ma Sơn bị diệt?"

Quân Thường Tiếu xoa cằm, nói:

"Chuyện này bổn tọa cũng có nghe sơ qua, hình như có rất nhiều tông môn tham dự."

"Đúng thế."

Lê Lạc Thu nói:

"Có ít nhất mười tông môn, thấp nhất cũng là tam lưu."

"Chậc chậc."

Quân Thường Tiếu cảm khái nói:

"Căm thù ma tu đến thế luôn à."

Lê Lạc Thu nói:

"Tông chủ, danh môn chính phái không bao giờ khoan dung với ma tu, một khi việc nha đầu Mộng Oánh có Tiên Thiên Ma Thể truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ đưa tới phiền phức lớn."

"Bởi vậy."

Quân Thường Tiếu gõ ngón tay lên bàn, nói:

"Bất luận thế nào, tuyệt đối không thể để việc này bị truyền ra."

"Đúng rồi."

Hắn nhìn sang Giang Tà, nói:

"Dạo này Mộng Oánh tu luyện thế nào rồi?"

"Đã bước vào cảnh giới Võ Đồ đỉnh phong."

Giang Tà nói.

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói:

"Nhanh vậy sao?"

"Tông chủ, thực ra cũng không nhanh lắm đâu."

Giang Tà nói:

"Nếu có võ học ma tu chính thống, tư chất của tiểu muội mới có thể hoàn toàn khai phát."

"Chỉ đáng tiếc Ma môn bị diệt vong đã vạn năm, rất nhiều công pháp sớm đã bị thiêu hủy gần như không còn, xác thực có cực ít công pháp truyền lại cho thế gian."

Quân Thường Tiếu cười nói:

"Bên ngoài không có, Vạn Cổ Tông ta có."

"Hả?"

Giang Tà và Lê Lạc Thu quay sang nhìn nhau, nhất thời không hiểu lời này của tông chủ là có ý gì.

...

Diêu Mộng Oánh là đệ tử Vạn Cổ Tông, Quân Thường Tiêu sẽ không quan tâm tiểu muội này là ma tu hay tà tu, vì thế dẫn Mặc Thương đi đến phòng ngủ của tiểu muội.

"Mộng Oánh."

"Ta mang tới cho ngươi một người đồng đạo này."

Người đồng đạo?

Mặc Thương ngây ngốc, quan sát tỉ mỉ cô bé sáu bảy tuổi trước mắt, cảm xúc chợt hoảng hốt, hai tay bất giác run lẩy bẩy.

Không biết vì sao, gã cảm thấy có một sức mạnh vô hình ép phải khép gối quỳ lạy làm lễ.

Không được!

Sao mình lại có thể quỳ trước một con nhóc cơ chứ!

Mặc Thương kháng cự cỗ lực lượng đột ngột xuất hiện này, cuối cùng giữ cơ thể đứng thẳng, hai chân vững vàng.

"Ngươi làm sao vậy?"

Quân Thường Tiếu thấy sắc mặt gã khó coi dị thường, không hiểu bị thế nào, hỏi.

"Không... Không sao..."

Mặc Thương gian nan nặn ra một nụ cười, sau đó chắp tay nói:

"Ra mắt tiểu sư tỷ!"

Rầm!

Ngay khi gã hô 'Tiểu sư tỷ', sức mạnh vốn bị áp chế như thác lũ dâng trào, cuối cùng không có cách nào chống lại, quỳ ‘bịch’ xuống trước mặt Diêu Mộng Oánh.

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên không thôi.

Đều là đồng môn có bối phận như nhau, không cần phải làm lễ lớn thế chứ?

Diêu Mộng Oánh cũng rất ngạc nhiên, hỏi:

"Tông chủ, sao gã tự nhiên quỳ xuống vậy!"

Mặc Thương khóc không ra nước mắt.

Chính ta cũng không biết, vì cái gì mình lại quỳ xuống!

"Ngươi... Ngươi mau đứng lên đi!"

Diêu Mộng Oánh luống cuống nói.

Kể ra cũng lạ, đột nhiên thứ sức mạnh vô hình này biến mất, thế nên gã mới đứng lên được, nói:

"Tiểu sư tỷ..."

"Bịch!"

Thân thể lại quỳ xuống.

Quân Thường Tiếu nói:

"Đột ngột hành lễ lớn, ngươi có bệnh hả?"

Mặc Thương thật sự khóc không ra nước mắt, nói:

"Tông chủ, ta hoàn toàn không thể điều khiển được cơ thể của mình!"

Diêu Mộng Oánh nói:

"Mau đứng lên đi!"

Sức mạnh khống chế gã lại biến mất tức, gã vật vã cố đứng dậy, biểu cảm trên mặt khá là đặc sắc.

Quân Thường Tiếu nói:

"Lại gọi tiểu sư tỷ một lần nữa xem."

Mặc Thương nói:

"Tiểu sư tỷ."

"Bịch!"

Vừa dứt lời, cơ thể lại mất khống chế quỳ xuống.

Quân Thường Tiếu hiểu ra, nghĩ thầm:

"Tiểu tử này không thể gọi tiểu sư tỷ, bằng không sẽ lại mất kiểm soát mà quỳ xuống."

"Bởi vì tiểu muội này có Tiên Thiên Ma Thể của Ma Đế, thân phận vô cùng cao quý, các ma tu khác nhất định phải ăn nói cẩn thận?"

"Mặc Thương."

Quân Thường Tiếu nói:

"Về sau đừng gọi tiểu sư tỷ nữa."

"Hả?"

Mặc Thương nói:

"Vậy đệ tử phải gọi là gì?"

Quân Thường Tiếu hơi suy tư, nói:

"Cứ gọi là tiểu lão đại đi."

Tiểu lão đại?

Mặc Thương co rút khóe miệng, nói:

"Tông chủ, không phải người mới là lão đại sao? Đệ tử há có thể gọi đồng môn là lão đại, như thế chẳng phải bối phận sẽ rối loạn còn gì?"

"Không gọi cũng được thôi, cứ quỳ là xong."

Quân Thường Tiếu nói.

Mặc Thương chấp nhận thỏa hiệp, chắp tay với Diêu Mộng Oánh nói:

"Tiểu lão đại!"

Quả thực, cách xưng hô này vừa ra khỏi miệng, thứ sức mạnh không thể kháng kia như chưa từng tồn tại, khiến gã vô cùng vui sướng.

"Mặc Thương."

Quân Thường Tiếu nói:

"Từ hôm nay trở đi, ngươi tạm thời giáo dục Mộng Oánh các tri thức Ma đạo."

Diêu Mộng Oánh ngạc nhiên hỏi:

"Tông chủ, gã là ma tu hả?"

"Tiểu lão đại."

Mặc Thương yếu ớt nói:

"Ta chỉ có thể tính là Bán ma tu thôi."


Bình Luận (0)
Comment