Chương 576. Trao đổi luận bàn với Võ Hoàng!
“Bịch!”
Tôn trưởng lão đã hôn mê bị ném xuống lôi đài.
Mới vừa rồi còn ngại bẩn tay, bây giờ cả đầu đều dán trên mặt đất cũng không ngại mặt bẩn.
Cho nên mới nói.
Mọi người ai cũng lớn cả rồi, không cần phải làm màu.
“Tông chủ.”
Ninh Độc Túy đứng ở trên lôi đài, hai tay dính đầy máu tươi nhưng không có ý định đi xuống, nói:
“Ta vẫn có thể đánh!”
Quân Thường Tiếu xoa xoa cái mũi, cười nói:
“Lăng công tử, tiếp tục cho người xuất chiến đi.”
“Đậu má!”
Ánh mắt Lăng Vũ Phòng lấp lóe sự phẫn nộ.
Võ Vương ra sân bị đánh bại thì vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng, nhưng hắn ta không thể chấp nhận chuyện bị chà đạp dễ dàng như thế!
“Để ta!”
Hồ trưởng lão Hành Vân Tông chủ động xin ra trận.
Thực lực của gã cao hơn hai bậc so với Tôn trưởng lão, đã đạt tới Võ Vương thất phẩm.
“Đi đi.”
Lăng Vũ Phòng nói.
“Soạt!”
Hồ trưởng lão bay vút lên, nhàn nhã hạ xuống lôi đài, lạnh giọng nói:
“Trưởng lão Hành Vân Tông, Hồ Kiêu.”
“Đừng nói lời thừa.”
Ninh Độc Túy nói:
“Bắt đầu đi.”
“Vù vù —— —— “
Hồ Kiêu mở rộng hai tay, linh lực bàng bạc trong nháy mắt giống như tấm lưới lớn ào ra.
Gã đã thấy Tôn trưởng lão bị đánh đến mức không có sức phản kháng, lập tức ý thức được thực lực đối phương mạnh phi thường, cho nên ra tay trước một bước chiếm thế chủ động!
“Linh Bạo Ấn!”
Hồ Kiêu hét lớn một tiếng, linh lực lan tràn ra khắp nơi, dường như hóa thành những cái tay khổng lồ, áp tới hướng Ninh Độc Túy.
Trong linh lực hội tụ lực lượng như bom nổ, sinh ra ma sát với không khí, âm thanh ‘tách tách xẹt xẹt’ lập tức truyền đến khiến người ta khiếp sợ.
Ninh Độc Túy cười lạnh một tiếng, lui về sau hai bước, hai tay duỗi ra trước.
Vù vù!
Lực lượng đỏ hồng ẩn trong trời đất cấp tốc hội tụ trong song chưởng, hình thành luồng sáng chói mắt mắt!
Đây là —— Thất Huyền Hà Quang Phá!
Sau khi huynh đệ họ Ninh gia nhập Vạn Cổ Tông, ngoại trừ võ kỹ có tính đặc thù như Dịch Cân Kinh ra, các võ kỹ có thể học trên cơ bản đều đã học hết.
“Thật mạnh!”
“Không hổ là trưởng lão chúng ta!”
Ánh mắt đệ tử Vạn Cổ Tông lập tức sáng rực lên.
Loại võ học cao thâm này, bọn họ tuy cũng có tu luyện nhưng về mặt uy lực, không cách nào có thể đánh đồng với Ninh Độc Túy.
“Hửm?”
Hồ Kiêu cảm thấy hai luồng năng lượng đỏ hồng, gã nhíu mày rồi hai tay lại một lần nữa kết ấn, cỗ bạo tạc đột ngột tăng tốc lao qua!
Ninh Độc Túy mặt không cảm xúc, mười ngón đột nhiên duỗi thẳng tắp, hai luồng năng lượng đỏ hồng lập tức hóa thành chùm sáng bắn tới.
Vút!
Vút!
Hai chùm sáng đỏ hồng kéo theo đuôi sáng đâm vào cỗ bạo tạc trong nháy mắt, lấy tốc độ cực nhanh đâm xuyên qua, cực kỳ chuẩn xác đánh vào hai bên vai Hồ Kiêu.
Quá trình này quá nhanh!
Nhanh đến mức Hồ Kiêu căn bản không kịp có bất cứ hành động né tránh nào.
Đến khi hai vai gã bị xuyên thủng, đến khi cơn đau kịch liệt bộc phát, sắc mặt gã mới dần dần gằn lại đầy hung tợn!
Võ kỹ phóng ra, cũng bởi vì tinh thần sụp đổ mà dừng bặt.
Soạt!
Ninh Độc Túy tiến đến trước mặt Hồ Kiêu, lạnh lẽo nói:
“Cút xuống.”
Uỳnh —— ——
Một quyền đánh trên mặt, cả người như diều đứt dây xinh xinh đẹp đẹp bay ngược, sau đó nện cái rầm xuống mặt đất.
Toàn bộ võ giả xem chiến trợn tròn mắt!
Trưởng lão Hành Vân Tông thứ hai xuất chiến, kết quả cũng bị đánh xuống nhanh như vậy!
“Lăng công tử.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
“Tới khiêu chiến Vạn Cổ Tông ta cũng nên có thành ý một chút, chứ không phải cho mấy tên binh tôm tướng tép này lên đài làm mất mặt xấu hổ.”
Mọi người kịch liệt co giật khóe miệng.
Cao tầng Võ Vương bị hình dung là binh tôm tướng tép.
Quân tông chủ, ngươi thật điêu!
“Răng rắc!”
Lăng Vũ Phòng siết chặt hai nắm đấm, cơn tức xông lên não.
Lần này nhận lệnh phụ thân đến đây thăm dò Vạn Cổ Tông mới quật khởi này, vốn cho rằng mọi chuyện sẽ rất nhẹ nhàng, không nghĩ tới lại khó giải quyết như thế!
“Chư vị.”
Hắn ta nén lửa giận, nói:
“Ai muốn lên đài đấu với nghề trộm cướp này một trận?”
“Thiếu thành chủ.”
Võ Hoàng Hành Vân Tông bước ra, trầm giọng nói:
“Lão phu lên một trận.”
Soạt!
Vừa dứt lời, người đã hạ xuống lôi đài.
Đương nhiên.
Lão cũng không đánh với Ninh Độc Túy, mà chắp tay hướng về phía Quân Thường Tiếu, nói:
“Nghe nói Quân tông chủ là Kiếm Võ Song Vương hiếm có khó gặp, lão phu rất muốn lĩnh giáo một lần!”
Quân Thường Tiếu cười nói:
“Khiêu chiến với bổn tọa?”
“Không sai.”
Võ Hoàng nói.
Lần này đến đây, lão cũng không định đánh từng trận từng trận sau đó dùng chiến thắng cuối cùng để định thắng thua, thay vào đó chỉ cần giáo huấn tên tông chủ này một lần, chẳng khác nào hoàn thành sứ mệnh.
Tiểu Long Long nằm nép dưới lôi đài tỉnh táo trở lại, bắt đầu làm nóng người chuẩn bị.
“Được.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn tọa sẽ trao đổi luận bàn với Võ Hoàng.”
Ớ?
Tiểu Long Long ngây ngẩn.
Chủ nhân muốn đích thân đánh một trận với Võ Hoàng?
Đúng thế.
Sau khi Quân Thường Tiếu đột phá đến Kiếm Võ Song Vương tứ phẩm, hắn muốn thử một chút xem mình và cường giả cảnh giới Võ Hoàng đến cùng có bao nhiêu cách biệt!
“Quân tông chủ.”
Hồng Liên quận chúa nhắc nhở hắn:
“Người này tên Cát Đồ Hồng, một trong hai Thái trưởng lão lâu đời nhất của Hành Vân Tông, thực lực không thể khinh thường, tốt nhất người vẫn nên cho Võ Hoàng của quý tông xuất chiến đi.”
Nữ nhân này cho rằng mình đánh không lại?
Đâu chỉ Mộc Hồng Liên, ngay lúc Quân Thường Tiếu chủ động muốn xuất chiến, võ giả ở đây đều không cho rằng hắn có thể chiến thắng, dù sao người kia cũng là cường giả cảnh giới Võ Hoàng.
“Kẻ như thế này không cần đến Võ Hoàng Vạn Cổ Tông ta xuất chiến.”
Quân tông chủ tung người nhảy lên, nhẹ nhàng hạ xuống lôi đài, trong lòng gào thét:
“Ngụy Lão mặc dù là Võ Hoàng, nhưng căn bản không có sức chiến đấu!”
Tiềm lực của đệ tử Vạn Cổ Tông là vô hạn.
Nhưng xét về lực chiến đấu cao nhất có thể đạt đến, không tính khế ước thú, kể ra cực kỳ xấu hổ.
...
Tại một mảnh đất trống dưới chân núi.
Quân Thường Tiếu và Cát Đồ Hồng đứng cách nhau mấy chục mét.
Một người là Kiếm Võ Song Vương, một người là cường giả Võ Hoàng, cho nên không giao đấu trên lôi đài mà lựa chọn một khu vực tương đối rộng rãi, có như vậy mới thẳng tay đánh.
Tông chủ Vạn Cổ Tông nghênh chiến Võ Hoàng, không thể nghi ngờ cực kỳ hấp dẫn.
Rất nhiều võ giả đứng từ đằng xa nhìn chằm chằm không rời mắt, số lần chớp mắt cũng giảm mạnh, sợ vừa mới sơ ý thì bỏ lỡ chi tiết!
“Quân tông chủ.”
Cát Đồ Hồng chắp tay sau lưng nói:
“Chúng ta dùng phương thức nào để giao đấu?”
“Trước hết dùng quyền chưởng đi.”
Quân Thường Tiếu nói.
“Cũng được.”
Cát Đồ Hồng vừa nắm song quyền, linh lực thâm hậu lập tức tụ lại, dần dần trở nên thực chất hóa, phảng phất như đeo một đôi găng tay sắt!
Hệ thống nói:
“Cường giả đạt tới cảnh giới Võ Hoàng, sức mạnh đều đạt ngàn vạn cân trở lên, chủ nhân vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu không dám khinh thường, ngay lập tức thi triển Linh Khải, trong nháy mắt bộ chiến giáp thực chất hóa màu trắng bạc bao bọc quanh người.
Ánh mặt trời chiếu xuống, rực rỡ tráng lệ.
Tên này tuyệt không phải vì muốn hù người, thay vào đó là hy vọng có thể dùng áo giáp phản chiếu ánh mặt trời, sinh ra tia sáng chói mắt, chói mù mắt chó sắc bén của đối phương, chiếm lợi lúc giao đấu.
“Có thể bắt đầu chưa?”
“Tới đi.”
Quân Thường Tiếu nói.
Uỳnh!
Vừa dứt lời, không gian phía trước bỗng chấn động, chỉ thấy nắm đấm khổng lồ từ hư không xuất hiện, mang theo sức lực vạn quân ầm ầm đánh tới!
Ầm ầm —— —— —— ——
Mặt đất chấn động, sóng khí cuồng bạo gào thét, tựa như điểm nước tạo gợn sóng khí lan tỏa mấy chục trượng!
Võ tu đứng cách khá xa xem chiến cảm nhận được cỗ khí thế kia, kinh ngạc đến vội vàng thoái lui về sau, nét mặt hiện lên sự rúng động!
Vừa rồi.
Đã xảy ra chuyện gì?!
Đợi đến khi dư uy tiêu tán, đám người cố gắng nhìn sang, chỉ thấy Quân Thường Tiếu đã lui nhanh về sau mấy chục bước, hai chân lún xuống đất vài tấc, hai tay nâng cao tạo thế đỡ đòn.
Khu vực giao chiến.
Không gian vẫn vặn vẹo gãy gập, trong thời gian ngắn khó mà khép lại được.
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu, nhếch miệng cười nói:
“Không hổ danh là cường giả Võ Hoàng, một quyền này rất mạnh!”
Trong mắt Cát Đồ Hồng hiện lên sự kinh ngạc, mình cách không đấm ra một quyền, vậy mà hắn vẫn có thể chống đỡ, thực sự là không ngờ tới!