Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 578 - Chương 578. Làm Võ Hoàng Khiếp Sợ!

Chương 578. Làm Võ Hoàng khiếp sợ!
Ngàn vạn thân kiếm hội tụ lại, tựa như đỉnh núi đâm thẳng vào trời mây, phát ra kiếm uy cao thượng!

Tất cả mọi người ở đây đồng loạt nín thở, trong mắt hiện lên sự kinh hãi.

Một khắc này.

Cảnh tượng này.

Sẽ vĩnh viễn khắc ở trong lòng, khiến cả đời bọn hắn cũng khó có thể quên được!

Vù vù —— —— ——

Cự kiếm chém xuống, kiếm uy bạo phát!

Võ Hoàng Cát Đồ Hồng bị kiếm thế trói buộc, không cách nào tránh né, chỉ có thể cứng rắn đón đỡ!

“A!”

Lão phẫn nộ hét lớn một tiếng, đồng thời bộc phát ra toàn bộ tu vi, trong nháy mắt không gian trước người dập dờn gợn sóng, từng đạo kết giới thực chất hóa ngưng tụ thành!

Triển khai toàn bộ phòng ngự!

Chỉ để đón đỡ Vạn Kiếm Quy Nhất!

Có thể bức Võ Hoàng đến mức độ này, mặc cho một kiếm này của Quân Thường Tiếu không thể chiến thắng đối thủ, cũng đã đủ để chứng minh bản thân!

Vù —— ——

Kiếm thế dao động, thiên địa mất màu.

Ngay dưới ánh nhìn khiếp sợ của tất cả người ở đây, cự kiếm trầm trọng chém xuống, ầm ầm va chạm với tầng kết giới thứ nhất được ngưng tụ ra bởi Cát Đồ Hồng.

Uỳnh!

Phá nát!

Uỳnh!

Tầng thứ hai tiếp tục bị phá nát!

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Trong khoảnh khắc, ba tầng kết giới phòng ngự liên tiếp trước sau đều bị phá nát.

Uy thế cự kiếm, thế như chẻ tre!

“Phụt!”

Cát Đồ Hồng phun ra một ngụm máu.

Giờ phút này, kết giới dày đặc trước người lão chỉ còn lại vỏn vẹn một tầng, nhưng dưới uy lực của kiếm thế tựa như nến tàn trước gió, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị dập tắt.

Không cho phép!

Quyết không cho phép!

Cát Đồ Hồng mở to hai mắt, hai bàn tay đột ngột vung ra!

Vù vù —— —— —— ——

Linh lực còn sót lại trong đan điền toàn bộ bị đào móc ra, gia cố cường độ kết giới, chỉ để bảo vệ tôn nghiêm của một Võ Hoàng!

Uỳnh!

Cự kiếm thế như núi đổ đánh xuống tới.

Vù vù —— ——

Kiếm ý cuồn cuộn, điên cuồng chấn loạn không gian, phảng phất như hóa thành lưỡi liềm vô hình, khẽ quét qua bãi cỏ một cái.

Cỏ dại trong vòng ngàn trượng xung quanh bị chém đứt, đá bị san bằng, trên từng cây đại thụ hiện ra vết kiếm, sau đó liền bị đứt ngang eo.

Võ giả xem chiến may mà đứng đủ xa, nếu không thì kết cục chắc chắn là bị kiếm ý chém chết!

“Trời ạ..!”

“Quá đáng sợ!”

Đám người hốt hoảng không thôi, vô ý thức lùi lại một khoảng xa.

Sắc mặt một Võ Hoàng khác của Tây Vận Châu nghiêm túc dị thường.

Lão ta thực sự không tưởng tượng được tông chủ Vạn Cổ Tông này, sẽ có kiếm chiêu mạnh mẽ như vậy, nếu như là mình trực tiếp đỡ đòn khẳng định cũng sẽ vô cùng chật vật!

Răng rắc —— —— ——

Tiếng nứt vỡ đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh.

Mọi người mặc dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán ra, tầng kết giới cuối cùng của Cát Đồ Hồng, khẳng định đã bị phá vỡ!

Vút!

Vút!

Vút!

Đúng lúc này, từng cái thân kiếm kéo theo luồng sáng bay vút lên, lần nữa treo trên không trung bên cạnh Quân Thường Tiếu, phát ra ánh sáng chói mắt!

Phía đối diện.

Cát Đồ Hồng đứng ở chỗ cũ.

Lão tuy vẫn đứng nhưng hai tay đã buông xuống, sắc mặt tái nhợt khó coi, cả người như đã mất hết sức lực.

Trực tiếp đón đỡ Vạn Kiếm Quy Nhất chỉ để lại vết thương nhẹ, nhưng năng lượng trong cơ thể đã tiêu hao hết tám chín phần.

Quân Thường Tiếu nhếch miệng, cười nói:

“Lão thua rồi.”

Vù ——

Cát Đồ Hồng thở phào một hơi, khó khăn chắp tay nói:

“Đa tạ Quân tông chủ hạ thủ lưu tình.”

Sau khi đạo kết giới phòng ngự cuối cùng bị phá vỡ, uy lực của kiếm thế vẫn cực kỳ cương mãnh, vốn có thể thuận thế chém xuống.

Nhưng kiếm thế đang hạ xuống lại đột ngột tản ra trong nháy mắt, sau đó hóa thành ánh sáng bay trở về.

Cát Đồ Hồng không thể không biết đây là đối phương chủ động làm, bằng không bản thân đang sức cùng lực kiệt mà phải đón đỡ một kiếm kia, kết quả khẳng định không chết cũng trọng thương.

Quân Thường Tiếu nói:

“Chỉ là học hỏi luận bàn, cũng không phải trận chiến sinh tử.”

Hệ thống: “...”

Tên này thi triển xong Vạn Kiếm Quy Nhất, linh lực trong hai viên Linh hạch cũng tiêu hao gần hết, không chém xuống kiếm cuối cùng là vì tận lực tạo ra một cái bộ dáng thu tay thật phóng khoáng!

Không nghĩ tới.

Người kia lại tin thật!

“Lăng công tử.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Có thể để một Võ Hoàng khác tiếp tục xuất chiến, bổn tọa sẽ chơi tới cùng.”

Còn muốn tái chiến với Võ Hoàng?

Quá trâu bò!

Võ giả Tây Nam Dương Châu lần lượt nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái và kính sợ.

Trong địa phận nhà mình, đánh cho Võ Hoàng Tây Vận Châu tâm phục khẩu phục, thoải mái sảng khoái đến cỡ nào!

“Lưu trưởng lão.”

Lăng Vũ Phòng nói:

“Xuất chiến đi.”

“...”

Võ Hoàng tên Lưu Thương Tình kia có hơi run rẩy khóe miệng.

Tông chủ Vạn Cổ Tông nhìn tựa như không việc gì, cả ngàn cả vạn thân kiếm kia vẫn còn lơ lửng trên không trung, nếu lại đánh một chiêu, bản thân lão ta khẳng định cũng tiếp không nổi a!

“Thiếu thành chủ.”

Lưu Thương Tình nói:

“Quân tông chủ chung quy vẫn chỉ là Võ Vương, nếu như lão phu lại đánh một trận với hắn, chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị người trong giang hồ chê cười.”

Sự cường hãn của Vạn Kiếm Quy Nhất khiến vị Võ Hoàng này khiếp sợ, khiến lão ta không có dũng khí tiếp chiến!

Đương nhiên.

Điều Lưu Thương Tình lo lắng không phải là việc hai Võ Hoàng đánh một Võ Vương truyền ra sẽ bị người khác chê cười, mà chính là hai Võ Hoàng đánh không lại một tên Võ Vương sẽ bị người khác phỉ nhổ.

Người đạt tới cảnh giới nhất định, đồng thời đã đến một cái tuổi hẳn hoi, khẳng định sẽ cực kỳ để ý đến thanh danh của mình.

Mà điều này.

Cũng vừa hay đưa cho Quân Thường Tiếu một cái bậc thang bước xuống.

Hắn nói:

“Nếu đã như vậy, thôi thì tiếp tục khiêu chiến đệ tử Vạn Cổ Tông ta đi.”

Vút!

Vút!

Kiếm thế bao trùm khắp nơi tiêu tán, ngàn vạn thân kiếm treo giữa không trung tới tấp bay về với chủ nhân của mình.

“Đậu má!”

Trong lòng Lăng Vũ Phòng tức giận không thôi.

Hắn ta vốn cho rằng lần này nhận lệnh phụ thân đến Tây Nam Dương Châu chỉ là chuyện bé xé ra to, không nghĩ tới Vạn Cổ Tông lại khó giải quyết như thế, ngay cả Võ Hoàng cũng không làm gì được!

“Tông chủ!”

Tô Tiểu Mạt xung phong ra trận giết giặc, nói:

“Đệ tử muốn đấu một trận với Vương thành Lăng công tử!”

Hắn đã sớm nhìn không vừa mắt Lăng Vũ Phòng.

Quân Thường Tiếu nói:

“Chuyện này còn phải hỏi Lăng công tử có hứng thú hay không nữa.”

“Lăng công tử.”

Tô Tiểu Mạt cười nói:

“Có thể lên đài đánh với ta một trận hay chăng?”

Lăng Vũ Phòng còn chưa lên tiếng, hắn lại nói tiếp:

“Nếu như không nguyện ý cũng xin đừng miễn cưỡng, dù sao thì có lên bao nhiêu cũng thua bấy nhiêu, thua nhiều trận như vậy rồi, thiếu một trận của ngươi cũng không có gì to tát.”

Lời này có hơi chọc xoáy.

Lăng Vũ Phòng vốn kiêu ngạo phách lối, trong mắt hắn ta lập tức hiện lên sự phẫn nộ.

“Tô sư huynh.”

Lý Phi cười nói:

“Ngươi đừng xem nhẹ Lăng công tử, nếu hắn ta không có thực lực gì cả, há có thể làm Thiếu thành chủ của Vương thành kia chứ.”

“Cũng rất khó nói.”

Tô Tiểu Mạt nói:

“Có mấy người đầu thai rất tốt, có lão cha tốt, dù bản lĩnh không ra gì thì vẫn có thể ăn sung mặc sướng đó thôi.”

“Rắc rắc —— —— “

Lăng Vũ Phòng siết thật chặt hai nắm đấm, lửa giận bùng bùng.

Chuyện hắn ta không thể chịu được nhất, chính là bị người khác cho rằng mình dựa lưng phụ thân.

Sự thật thì sao?

Chính xác là vậy!

Quân Thường Tiếu chắp tay nói:

“Hai tên đệ tử này của ta ăn nói không ra gì, Lăng công tử đừng so đo với bọn họ, hơn nữa dựa lưng lão cha có gì không tốt, người khác có muốn dựa cũng chẳng dựa được đây này.”

Đám người co giật khóe miệng.

Quân tông chủ, ngươi rõ ràng đang cố ý chọc xoáy Lăng công tử!

“Còn không mau xin lỗi Lăng công tử.”

Quân Thường Tiếu trầm giọng nói.

Tô Tiểu Mạt và Lý Phi chắp tay nói:

“Lăng công tử chúng ta sai rồi, ngươi có một người cha thật tốt, thật sự rất lợi hại.”

Hai người kẻ hát người đệm khiến Lăng Vũ Phòng tức đến mũi sắp thở ra khói, sau cùng không kiềm chế được cảm xúc nữa, phẫn nộ quát to:

“Được, ta đấu một trận với đệ tử Vạn Cổ Tông!”

Không chịu nổi nữa rồi!

Nhất định phải xuất chiến!

Nhất định phải để người khác biết, hắn ta tự dựa vào bản thân, chứ không dựa lưng phụ thân!

“Thiếu thành chủ...”

Lưu Thương Tình muốn can ngăn, Lăng Vũ Phòng trầm giọng nói:

“Ý ta đã quyết!”


Bình Luận (0)
Comment