Chương 579. Quân tông chủ uy vũ, Vạn Cổ tông uy vũ!
Ý ta đã quyết.
Bốn chữ vô cùng chắc nịch, cho thấy rõ Lăng Vũ Phòng thật sự đang rất điên tiết, phải dùng thực lực chứng minh rằng hắn ta không dựa lưng phụ thân!
Lưu Thương Tình muốn quỳ lạy.
Rõ ràng người ta đang cố ý khiêu khích, còn ngốc nghếch đưa đầu ra chịu trận, còn không phải đang tự ngược bản thân?
Thành chủ đại nhân anh minh thần võ như vậy, vì cái gì lại sinh ra một nhi tử đần độn thế này chứ?
Đương nhiên.
Lão ta chỉ dám gào thét trong lòng thế thôi, đâu dám nói ra thẳng mặt.
"Cũng được.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Tiểu Mạt, lên đánh một ván với Lăng công tử đi.”
"Vâng!”
Tô Tiểu Mạt nhảy lên lôi đài.
Hắn còn chưa kịp làm nóng người, đệ tử Vạn Cổ Tông đã lần lượt truyền âm đến.
"Tô sư huynh, ngươi phải ngược thật hung ác cái tên đó một trận!”
"Vừa rồi tên này hếch mũi lên tận trời, khiến người khác thấy khó ưa cực kỳ, phải đánh cho hắn ta thừa sống thiếu chết!
"Đánh cho hắn vãi ra quần càng tốt!”
Mọi người căm hận hắn ta như vậy, chính là vì Lăng Vũ Phòng dám cố ý gọi Vạn Cổ Tông thành Quá Cố Tông.
Không thể không nói.
Xét về kỹ năng kéo thù hận, tên này có thể liều mạng một trận với Quân Thường Tiếu.
"Xoát!”
Lăng Vũ Phòng nhảy lên lôi đài, ánh mắt lóe lên lửa giận, nếu như có thế giết người bằng ánh mắt, sợ rằng Tô Tiểu Mạt đã bị chém thành tám mảnh từ lâu.
"Người lên võ đài là đệ tử nội môn Vạn Cổ Tông, chắc chắn thực lực của hắn không hề yếu, Lăng công tử có thể thắng được không?”
"Ta nghe nói tư chất của Lăng thiếu thành chủ không cao, phụ thân hắn ta từng dùng không ít thiên tài địa bảo để giúp cải tạo kinh mạch đấy.”
"Hầy, đúng là số tốt thật, đầu thai tốt cũng là một nghệ thuật đấy.”
Võ giả Tây Nam Dương Châu nói nhỏ với nhau nhưng Lăng Vũ Phòng lại nghe được rành mạch, điều này khiến cho hắn ta càng điên tiết hơn!
Vì sao lúc nào bọn hắn cũng chỉ để ý đến chuyện hắn ta có một người phụ thân tốt, vì sao không ai nghĩ đến hắn ta đã nỗ lực thế nào?
Chẳng lẽ.
Cũng bởi vì hắn ta được sinh ra trong gia môn này sao?
Bởi vậy tất cả mọi cố gắng của hắn đều bị bỏ qua, mọi thứ đều là nhờ công lao của một người cha tốt!
Chuyện này.
Không hề công bằng với ta!
"Vù vù…”
Trong sự tức giận điên cuồng, Lăng Vũ Phòng bộc phát tu vi Võ Tông của mình, âm trầm nói:
"Ta phải cho các ngươi biết, có thể trở thành thiếu thành chủ Vương Thành, cũng như một thân tu vi này, tất cả đều là bằng vào sự nỗ lực của ta.”
"Đấu thế nào đây?”
Tô Tiểu Mạt cười nói.
Lăng Vũ Phòng đã bộc phát toàn bộ tu vi, ngạo nghễ nói:
"So binh khí!”
Xoát!
Vừa nói chuyện, hắn ta nhẹ nhàng giơ tay phải lên, một thanh bảo kiếm có khắc hình long uốn lượn, mặc dù còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng khí thế sắc bén đã tràn ra bốn phía.
"Tam xích Du Long Kiếm!”
"Trời ơi, đó chính là một trong những bội kiếm bên người Lăng thành chủ, phẩm chất đã đạt đến cực phẩm cao giai, không ngờ hắn lại cho nhi tử dùng.”
Mọi người quăng đến ánh mắt hâm mộ.
Ánh mắt của Lưu Thương Tình và Cát Đồ Hồng cũng hiện lên sự khác lạ, bọn họ thân là Võ Hoàng cũng không có sở hữu vũ khí gần với thánh phẩm thế này!
Quả nhiên.
Có một người cha tốt, đúng là lợi hại thật!
Lăng Vũ Phong muốn chứng minh bản thân, lại lấy ra kiếm mà phụ thân tặng, đúng là đưa đầu trước họng pháo.
"Đến đây!”
Tô Tiểu Mạt nói:
"Chúng ta bắt đầu đi.”
"Binh khí của ngươi đâu?”
"Đối phó với dạng gà mờ như ngươi, ta dùng tay không là đủ rồi.”
"Ngông cuồng!”
Ánh mắt Lăng Vũ Phòng dần lạnh lẽo, hắn ta nắm lấy chuôi kiếm, một tiếng “soạt”, Du Long Kiếm lóe sáng ra khỏi vỏ.
Kiếm này dài ba thước, thân kiếm sáng chói, ngay lúc vừa ra khỏi vỏ, người ta dường như nghe được tiếng long ngâm vang vọng, đúng là một binh khí không tệ.
Mà một cường giả có thực lực không yếu, dù có nhiều tiền cũng chưa chắc đã mua được nó.
"Xoát!”
Lăng Vũ Phòng rót linh lực vào trong kiếm, hắn ta chém ra một nhát kiếm vào hư không, kéo theo kiếm khí lạnh lẽo tột cùng.
Tô Tiểu Mạt khẽ nhón mũi chân, hắn dùng tốc độ ảo diệu lách qua một bên, sau đó hiện ra trước mặt đối phương, tung ra một cước trực diện!
Uỳnh!
Lăng Vũ Phòng hoàn toàn không thể tránh né, trực tiếp bị đạp vào vai, cầm lấy thanh kiếm lùi về phía sau.
Xoát!
Tô Tiểu Mạt nhanh chân đuổi theo, hắn truyền linh lực vào chân phải, bắt đầu tung cước hoa cả mắt.
Bành!
Bành!
Bành!
Trong khoảnh khắc, Lăng Vũ Phòng bị đá liên tục vào ngực, hắn ta đã lảo đảo lùi lại gần mép võ đài.
Thực lực Lăng Vũ Phòng chỉ có Võ Tông tứ phẩm, cho dù có kiếm khí cao phẩm, nhưng gặp phải Võ Tông đỉnh phong Tô Tiểu Mạt, hắn ta cũng chỉ có thể làm bao cát!
"Đậu má!”
Lăng Vũ Phòng cố nén cơn đau lại, hung tợn thi triển ra kiếm pháp, lập tức có nhiều kiếm ảnh phần phật bay ra.
Đât cũng là một loại kiếm pháp cao siêu, được Lăng thành chủ chuẩn bị cho nhi tử.
Đáng tiếc.
Tư chất của Lăng Vũ Phòng không được xem là xuất chúng.
Cho dù học được kiếm kỹ, còn có thêm kiếm khí cao phẩm tăng phúc, cũng khó lòng phát huy được uy lực chân chính của nó.
Xoát!
Xoát!
Tô Tiểu Mạt dùng tốc độ nhanh như tia chớp, luồn lách né trái tránh phải trên lôi đài, hắn hoàn hảo tránh được tất cả kiếm khí lạnh lẽo được đánh ra, sau đó đến trước mặt đối phương, đá một chân vào cổ tay Lăng Vũ Phòng.
Véo!
Tam xích Du Long Kiếm tuột khỏi tay bay ra ngoài, thanh kiếm xoay một vòng rồi cắm xuống mặt đất.
Lưu Thương Tình lắc đầu.
Kết quả này, lão ta cảm thấy không có gì ngoài ý muốn.
Nói trắng ra, Lăng thiếu thành chủ nhờ có một phụ thân lợi hại, cho nên mọi người mới tôn trọng hắn ta, ngược lại nếu không có mối quan hệ đó, một khi ném hắn ta vào đám đông thì cũng không ai nhận ra sự tồn tại.
"Chó má.”
Lăng Vũ Phòng tức giận trừng mắt muốn rách mí mắt.
Hắn ta có vũ khí và kiếm kỹ mạnh đến vậy, vì cái gì lại không đánh lại đệ tử Vạn Cổ Tông cơ chứ?
Vấn đề này, câu trả lời rất đơn giản.
Hắn ta có một người cha tốt.
Còn đám người Tô Tiểu Mạt có một người—— tông chủ tốt!
Ngươi có vô số tài nguyên, vũ kỹ phong phú thì sao? Thật xin lỗi, đệ tử Vạn Cổ Tông ta cũng có những thứ này!
Nếu như muốn tìm được một cái ưu thế, vậy thì cái thân phận thiếu thành chủ của Lăng Vũ Phóng kia mới có thể đưa ra khoe khoang một chút.
Đương nhiên.
Nếu như để cho đám người Tô Tiểu Mạt chọn giữa thiếu thành chủ và đệ tử Vạn Cổ Tông, bọn họ chắc chắn sẽ chọn cái sau, bởi vì trong lòng bọn họ thì đệ tử Vạn Cổ Tông chính là bảo vật vô giá!
Như vậy là đã kết thúc sao?
Không có.
Tô Tiểu Mạt đá văng vũ khí của Lăng Vũ Phòng, hắn không cho đối thủ cơ hội nói lời đầu hàng hay rời khỏi võ đài gì hết, trước tiên tung ra một quyền chặn họng, sau đó khai triển hình thức bạo ngược kinh hoàng.
Bành!
Bành!
Bành!
Những võ giả nhìn cuộc chiến đều co giật khóe miệng, sau cùng đều nghiêng đầu không đành lòng nhìn nữa.
"Quân tông chủ."
Hồng Liên quận chúa nói nhỏ:
"Dù sao hắn ta cũng là thiếu chủ Vương thành Lăng Đằng, chúng ta dạy dỗ một chút là được rồi, đừng nên làm quá tay.
Quân Thường Tiếu nói”
"Cũng vì hắn ta là thiếu thành chủ nên phải đánh hung ác như vậy, phải làm cho tên này hiểu rằng, Vạn Cổ Tông ta không phải là nơi có thể dễ dàng chọc vào!”
"...”
Hồng Liên quận chúa trầm mặc.
Uỳnh!
Lại một quyền đánh ra khiến cho Lăng Vũ Phòng méo mặt ngất đi, cả khuôn mặt hắn ta sưng lên như đầu heo, cho dù cha mẹ hắn ta đến cũng chưa chắc đã nhận ra được.
"Ba!”
Tô Tiểu Mạt vỗ vỗ tay, nói”
"Đã nhường.”
Sắc mặt Lưu Thương Tình và Cát Đồ Hồng cực kỳ khó coi, nhưng từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói chuyện, dù sao đây là đấu võ đài, nếu đã đi lên thì dù có bị đánh, chung quy là do tài nghệ không bằng người ta.
"Hai vị.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Nếu như chư vị còn muốn lĩnh giáo võ học, vậy thì cứ tiếp tục lên võ đài, Vạn Cổ Tông chúng ta không hề từ chối ai cả.”
Các cao thủ thuộc năm tông môn tứ lưu đều im lặng.
Ngay cả Võ Hoàng cũng bị đánh bại, thực lực Vạn Cổ Tông này quá mạnh, nếu như tiếp tục lên lôi đài thì chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.
"Quân tông chủ.”
Lưu Thương Tình chắp tay nói:
"Không hổ danh là tông môn tam giáp, hôm nay chúng ta đã lĩnh giáo được, vì thế không tiện quấy rầy tiếp, chúng ta xin cáo từ trước!”
Thua nhiều trận như vậy, ngay cả Võ Hoàng cũng không làm gì được, còn mặt mũi nào để ở lại nữa.
Vậy nên chạy là thượng sách!
"Xin thứ lỗi không tiễn xa được.”
Quân Thường Tiếu chắp tay nói.
Lưu Thương Tình ra lệnh cho đệ tử đỡ Lăng Vũ Phòng lên, dưới ánh mắt của các võ tu Tây Nam Dương Châu, ai nấy cũng mặt mũi xám xịt rời đi.
Lúc đến rất hung hăng, lúc đi thảm bại cúi mặt.
Ngày hôm nay.
Năm tông môn tứ lưu của Tây Vận Châu bị Vạn Cổ Tông đánh cho thua thảm chạy về!
Ngày hôm nay.
Một võ giả Tây Nam Dương Châu hét lên lời từ tận đáy lòng.
"Quân tông chủ uy vũ, Vạn Cổ Tông uy vũ!”
Quân tông chủ uy vũ!
Vạn Cổ Tông uy vũ!
Mọi người cùng hét to, tiếng kêu vang vọng khắp trời xanh.
Trên đại điện treo tấm bảng hiệu, viết bốn chữ “xương cốt cứng rắn” tỏa ra chói mắt dưới ánh mặt trời!
"Quân tông chủ.”
Hồng Liên quận chúa cười nói:
"Nếu như phụ phân ta biết được chuyện này, chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Quân Thường Tiếu không nghe được lời nàng nói, cũng không nghe được tiếng hét của mọi người, bởi vì bên tai hắn vang lên tiếng thông báo nhiệm vụ hoàn thành.