Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 600 - Chương 600. Gió Êm Sóng Lặng!

Chương 600. Gió êm sóng lặng!
Bỗng nhiên có người xuất hiện ngăn cản đường đi, khiến bốn vị Võ Hoàng đỉnh phong kinh ngạc đến biến sắc.

Hơi thở này, khí thế này.

Ngay lập tức cả bốn người nhận ra, người này tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ!

"Các hạ là người phương nào?"

Một Võ Hoàng của Ma Sát Tông vội chắp tay nói.

"Quân Thường Tiếu."

Quân Thường Tiếu?

Tông chủ Vạn Cổ Tông?

Bốn vị Võ Hoàng hết sức ngạc nhiên.

Lúc đến họ đã nhận được thông tin, người này là Kiếm Võ Song Vương, vì cái gì lại có được năng lực phi hành?

Một vị Võ Hoàng nghi vấn hỏi:

"Ngươi thật sự là Quân Thường Tiếu?"

Vù -----

Quân tông chủ phất một bàn tay đánh tới, thoạt nhìn không ẩn chứa sức lực gì cả nhưng khi cú tát hằn lên má trái của đối phương, lập tức khiến người kia ngã văng xuống đất.

Rầm!

Mặt đất lõm xuống, tạo thành một cái hố to!

Khuôn mặt của vị Võ Hoàng kia không chỉ méo xệch, mà cả người như bị thoát lực, dường như đã hôn mê tại chỗ.

"Shh!"

Ba người còn lại khiếp sợ đến độ tròng mắt sắp rơi cả ra ngoài!

Một chiêu tiện tay đánh gục Võ Hoàng đỉnh phong, lẽ nào người này là Bán Bộ Võ Thánh!

Không đúng!

Vừa rồi không gian chấn động mạnh như vậy, mà hắn lại đi ra từ đó nữa chứ.

"Võ Thánh!"

Ba người hoảng sợ, đồng thanh nói.

Oành!

Oành!

Oành!

Quân Thường Tiếu không dây dưa, thưởng cho mỗi người một bạt tai, ngay tức khắc có ba viên đạn pháo bắn thẳng xuống đất.

Lúc đến, bốn người này vẫn còn đang thảo luận nên đe dọa Vạn Cổ Tông như thế nào, rồi bắt chẹt linh thạch kiểu gì cho phải.

Đặc biệt, hai vị Võ Hoàng đỉnh phong của Thí Thần Điện trên đường gặp cường giả Ma Sát Tông, lập tức tỏ vẻ sẵn lòng giúp đỡ, chỉ cần đưa khoảng một ngàn linh thạch là được.

Kết quả.

Còn chưa đến Thiết Cốt Sơn đã gục ngã.

So ra thì thảm hơn cả Thái trưởng lão Cực Hàn Cung, ít nhất người ta còn đến được Vạn Cổ Tổng gây rối!

"Bịch!"

"Bịch!

Bốn vị Võ Hoàng đỉnh phong nằm trên sân luyênn võ, linh hồn bản nguyên cũng bị Quân Thường Tiếu rút ra.

Tính luôn cả Thái trưởng lão Cực Hàn Cung ban nãy, năm người vừa khéo có thể hợp thành một đội cực mạnh đi Tây Thiên thỉnh kinh.

"Tông chủ."

Ngụy Lão truyền âm nói:

"Để bọn chúng lại quét sân hết à?"

Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói:

"Võ Hoàng đỉnh phong hẳn là rất quý hiếm, nhốt lại để hai tà tông mang tiền đến chuộc về."

Khống chế Thái trưởng lão Cực Hàn Cung, đồng nghĩa với việc Cực Hàn Cung không còn bất kỳ uy hiếp nào.

Tà tông tam lưu thì lại khác.

Giết chết bốn vị Võ Hoàng đỉnh phong, chuyện này chỉ khiến đối phương càng thêm liều chết với tông môn.

Mà cưỡng ép thu làm người hầu, cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.

Biện pháp tốt nhất chính là, vắt kiệt mỗi điểm giá trị của bọn hắn, từ đó mang về càng nhiều tài nguyên cho tông môn.

Tính toán rất rõ ràng.

Tội nghiệp hai tà tông, vốn tưởng xuất động bốn vị Võ Hoàng đỉnh phong là có thể uy hiếp Vạn Cổ Tông, kết quả lại thành Từ Cẩm Giang tặng quà Giáng sinh (*).

(*)Từ Cẩm Giang từng đóng vai Ngao Bái trong Lộc Đỉnh Ký I, có tạo hình ông già mũ đỏ râu trắng giống Ông gia Noel.

Ngụy Lão nói:

"Võ Hoàng đỉnh phong cũng coi như cường giả hàng đầu, Ma Sát Tông và Thí Thần Điện sẽ phải cam tâm tình nguyện chuộc người thôi."

"Giam lại!"

Quân Thường Tiếu cao giọng nói.

Soạt!

Soạt!

Mấy người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi lại chạy tới, kéo bốn người đã bất tỉnh đi thẳng đến ngục giam.

Đầu tiên đưa Bán Bộ Võ Thánh vào ngục giam, tiếp đó đưa thêm bốn vị Võ Hoàng đỉnh phong vào cùng, chuyện này khiến mấy người bọn họ có cảm giác rất thành công!

Đúng vậy.

Cường giả cao cao tại thượng như thế này, võ giả bình thường chỉ có thể ngước nhìn lên, lấy đâu ra năng lực đưa vào ngục giam.

"Soạt!"

Mộc Trường Hồng bay vào sân luyện võ.

(Chú thích: Đại Trận Hộ Tông hiện đang ở trạng thái tê liệt)

"Mộc thành chủ."

Quân Thường Tiếu chắp tay nói:

"Đa tạ sự hỗ trợ, Quân mỗ vô cùng cảm kích."

Rất chân thành.

Thái trưởng lão Cực Hàn Cung bất ngờ tập kích, căn bản không cho hắn thời gian mua vật phẩm trong khu mua sắm, nếu như không có Mộc Trường Hồng ra tay tương trợ, thì lúc này Vạn Cổ Tông đã gặp nạn.

Nông cạn, quá nông cạn.

Từ này về sau tình huống như thế tuyệt đối không thể phát sinh thêm lần nữa!

Mộc Trường Hồng nói:

"Kỳ thực ta cũng không có ra tay ,Vạn Cổ Tông ngươi cũng sẽ không gặp phiền toái."

Không phải nói Quân Thường Tiếu đột phá tu vi, mà chỉ riêng việc Tiểu Long Long xông ra.

Với trạng thái lúc đó của nó, Mộc Trường Hồng suy đoán chắc chắn là triệt tiêu một phần lực lượng của chưởng ấn, sau đó bị Đại Trận Hộ Tông chống đỡ.

Hậu quả chính là, trọng thượng hoặc chết ngay lập tức.

May mắn thay.

Tình huống hung hiểm như vậy đã không xảy ra.

Quân Thường Tiếu lại nói:

"Đa tạ học phủ Thiên Dụ và Chứng Nhận quán âm thầm trợ giúp."

Một cường giả của học phủ Thiên Dụ bay ra, xấu hổ nói:

"Vạn Cổ Tông có thể hóa giải tai họa lần này, đều là dựa vào sức của Mộc thành chủ và Quân tông chủ, bọn ta không giúp được gì, nhắc tới cũng thấy hổ thẹn."

Miễn là tới đây, thế là đã có lòng.

Quân Thường Tiếu sẽ không để ý họ có giúp mình hay không, chắp tay nói:

"Về nói cho Tư Đồ viện trưởng và Dịch đại sư, Quân mỗ nhớ kỹ ân tình này, ngày sau cần đến Vạn Cổ Tông ta, nhất định sẽ bất chấp nguy nan, tuyệt không chối từ."

Rất có mặt mũi đấy!

Xoạt!

Quân Thường Tiếu ôm lấy Tiểu Long Long đã bất tỉnh lên, nói:

"Khế ước thú của ta bị thương khá nặng, thứ cho không tiễn đường xa."

"..."

Mộc Trường Hồng hơi co giật khóe miệng.

Y còn muốn ở lại quan sát cẩn thận chàng rể hiền này.

Thôi vậy.

Về sau vẫn còn nhiều cơ hội.

Mộc Trường Hồng chắp tay nói:

"Quân tông chủ, xin cáo từ trước."

Y và các cường giả của hai tổ chức lớn ẩn nấp trong bóng tối đều bay đi, dường như đang kéo theo mây đen vốn bao phủ Vạn Cổ Tông, bầu không khí nghiêm nghị cũng lập tức khôi phục lại dáng vẻ gió êm sóng lặng.

Sự việc có liên quan đến Bán Bộ Võ Thánh và cường giả hai tà tông đến xâm phạm, cùng ngày hôm đó đã truyền ra khắp Tây Nam Dương Châu, gây ra náo động không thể tưởng tượng!

Trọng điểm thảo luận của mọi người, không phải là Thái trưởng lão Cực Hàn Cung bị đánh đập thảm thiết, thay vào đó là bọn hắn đang bàn tàn, cớ sao Quân Thường Tiếu lại có thực lực mạnh đến vậy!

"Ta nghe nói lúc đó Quân tông chủ thi triển bí thuật thần thông, triệu hoán anh linh tiền bối của Vạn Cổ Tông, thực lực đột ngột tăng vọt lên Võ Thánh!"

"Trời ạ, thế thì quá khủng bố rồi!"

"Năm ấy khi Bách tông chiêu mộ đệ tử diễn ra, Quân tông chủ đã từng nói Vạn Cổ Tông được truyền thừa từ thượng cổ, hiện giờ xem ra lời đồn đúng là không điêu!"

"Chẳng trách thoạt nhìn bất ngờ quật khởi như thế, hóa ra là tông môn truyền thừa từ thượng cổ!"

Mấy lời Quân Thường Tiếu khoác lác chém gió ngày trước, lúc này đã nổi lên khắp nơi.

Việc này cũng có lợi, ít ra khiến nhiều người có thể miễn cưỡng chấp nhận nguyên nhân, vì sao Vạn Cổ Tông có thể nổi lên trong thời gian ngắn ngủi như thế.

Khi tin tức này lan ra ngoài châu, khi các đại tông môn biết được, nhất định cũng sẽ thảo luận nghiêm túc, lẽ nào tông môn này truyền thừa từ thượng cổ thật sao?

Khái niệm về quãng thời gian thượng cổ rất mơ hồ, thường bị thế nhân định nghĩa là vạn năm trước.

Vạn Cổ Tông có truyền thừa từ thượng cổ, chứng tỏ có lịch sử tồn tại ít nhất vạn năm, trong thời đại ấy cường giả xuất hiện lớp lớp, cao thủ đông đảo như mây, thời đại này không thể nào sánh nổi!

Bởi vậy một tông môn từ không có tiếng tăm gì cho đến thanh danh vang dội, dùng cái mác tông môn thượng cổ để giải thích, dường như cũng biến thành hợp tình hợp lý.

Mà hai chữ Vạn Cổ này cũng không có vẻ phách lối như vậy nữa, tốt xấu gì tông môn người ta cũng đã tồn tại vạn năm.

Nhìn đi.

Quân tông chủ chém gió thành bão, lại được người khác thỏa sức tưởng tượng, giúp cho lời bịa đặt ngày càng trở nên chân thực hơn, hoàn toàn trái ngược với Mộc thành chủ, quả thực là một trên trời, một dưới đất.

...

"Chủ nhân."

Trong thư phòng, Tiểu Ma Tiên bưng trà nói:

"Vừa mới pha."

"Ừm."

Quân Thường Tiếu nhận tách trà nhưng hai tay run rẩy mãi, tách và nắp trà va vào nhau không ngừng, vang lên âm thanh lách cách.

Vừa rồi còn trâu bò đến mức bạo ngược Bán Thánh, bây giờ bưng chén cũng cảm thấy lao lực, đây chính là tác dụng phụ của Càn Khôn Phù.

Lúc này Quân tông chủ đích thật là một thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt.

Có điều.

Hắn cũng không có chán nản.

Có thể thăng cấp lên Võ Thánh trực tiếp bằng phù chú, tự tay ngược Thái trưởng lão Cực Hàn Cung, thực sự vô cùng đáng đồng tiền bát gạo.

Huống hồ.

Hắn đang ở cảnh giới Vương giả lại có thể lĩnh ngộ trước cảnh giới Thánh giả, ít nhiều cũng được lợi.

"Chủ nhân."

Tiểu Ma Tiên nhìn chằm chằm Tiểu Long Long nằm trong ổ, hung ác nói:

"Khi nào con thằn lằn xấu xí này tỉnh lại, người phải hung hăng giáo huấn nó một trận!”

Nó tốt bụng giúp con thằn lằn kia chống lại chưởng ấn, thế mà lại bị đánh bay xuống, quả thực là ngu xuẩn!

Quân Thường Tiếu nói:

"Nha đầu, nó chỉ là lo lắng ngươi bị thương nên mới làm thế, tuy cách làm có mang tính cực đoan nhưng chung quy vẫn là ý tốt."

"Hừ."

Tiểu Ma Tiên bĩu môi nói:

"Nhất định là nó mượn cơ hội bắt nạt ta!"


Bình Luận (0)
Comment