Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 616 - Chương 616. Các Ngươi Xui Xẻo Rồi!

Chương 616. Các ngươi xui xẻo rồi!
Cùng là đệ tử với nhau, cùng gặp phải phiền phức, kết quả Quân Thường Tiếu biểu hiện hoàn toàn khác biệt.

Thiên vị?

Không hề.

Quân tông chủ đạt tới cảnh giới Kiếm Võ Song Vương đỉnh phong, lại có thể chất Thánh Viêm Thể và Cơ Giới Vũ Trang Dực, so với trước kia đã trở nên thành thục chững chạc hơn.

Đắc tội với đệ tử của ta, tất nhiên không thể tha thứ.

Nhưng nếu trực tiếp mang đệ tử liều lĩnh giết tới như lúc cứu Lục Thiên Thiên, chuyện này quả thực rất thiếu lý trí.

Huống hồ.

Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ đều đã bước vào cảnh giới Võ Vương, coi như đánh không lại Võ Hoàng, muốn tự vệ cũng không phải quá khó.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, không tồn tại cái gì nam nữ khác biệt.

Quân Thường Tiếu đã đoán đúng.

Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ tuy bị vây ở Âm Lĩnh Sơn, nhưng mấy tên Võ Hoàng cũng nhất thời khó lòng tìm ra.

“Quái lạ!”

Một tên cường giả mặc áo bào đen trên người, đeo mặt nạ quỷ dị, không ngừng phóng xuất linh niệm bao phủ toàn bộ rừng núi, giọng nói âm trầm vang lên:

“Rõ ràng đã thấy bọn hắn tiến vào đây, vì cái gì lại không một bóng người vậy chứ!”

Đuổi theo Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ tổng cộng có bốn người.

Tất cả đều mặc áo bào đen trên người, trên mặt đều đeo mặt nạ hung tợn, tỏa vẻ thần thần bí bí.

“Lần này chủ thượng (người đứng đầu thế lực) đã hạ tử lệnh, bất luận làm cách nào cũng phải bắt về một tên đệ tử Vạn Cổ Tông, nếu như làm không xong thì trở về sẽ bị trừng phạt!”

Một tên Võ Hoàng nói.

“Vốn cho rằng là chuyện ngon ăn, không nghĩ tới hai thằng ranh này lắm trò như thế, vừa mới sơ xuất đã không tìm thấy người.”

“Đừng phân tâm.”

Võ Hoàng đi ở trước nhất trầm giọng nói:

“Hai thằng ranh ấy khẳng định vẫn ở Âm Lĩnh Sơn, chắc hẳn đã dùng một loại chí bảo nào đó, che giấu hơi thở của bản thân, tránh thoát sự thăm dò của linh niệm chúng ta.”

...

Trong chỗ tối.

Tiêu Tội Kỷ nhẹ nhàng đẩy lá cây ra, để lộ một đôi mắt đen nhánh, rất có cảm giác lính đặc chủng đang chấp hành nhiệm vụ trong rừng.

“Dạ sư đệ, bọn chúng thật sự không tìm thấy chúng ta!”

Dạ Tinh Thần trốn bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường.

So về thực lực, hắn ta tạm thời đánh không lại Võ Hoàng.

Bất quá, dưới sự vận chuyển của Thái Huyền Chân Kinh, có thể phong tỏa hơi thở bản thân và Tiêu Tội Kỷ, đối phương muốn tìm cũng là chuyện không thể.

Người thì không tìm được.

Nhưng thân ở trong một cái cốc, bốn phía đều là vách núi cao vút trong mây, cửa vào đã bị phong tỏa, chỉ có thể ngồi xổm ở chỗ tối chơi mèo đuổi chuột với mấy tên Võ Hoàng.

“Ta đã thông báo cho thành viên Tế Vũ Đường gần nhất.”

Tiêu Tội Kỷ nói:

“Tông chủ nhận được tin tức, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ tới cứu viện.”

“Phiền phức.”

Dạ Tinh Thần đứng dậy rời đi bụi cỏ.

Dựa vào tính cách của hắn ta, tuyệt đối sẽ không chờ sự cứu viện của tông chủ, ngược lại suy nghĩ làm cách nào xông khỏi vòng vây của mấy tên Võ Hoàng.

“Dạ sư đệ!”

Tiêu Tội Kỷ nói:

“Đừng làm chuyện lỗ mãng!”

Dạ Tinh Thần thản nhiên nói:

“Muốn sống sót tại tàn khốc thế giới này, không thể dựa vào người khác, mà phải dựa vào chính mình.”

Lời này... nghe vô lý nhưng rất thuyết phục!

Tiêu Tội Kỷ không nói nữa, vội vàng theo sau.

Hai người không dám không chút kiêng kỵ phóng xuất linh niệm, để tránh bị bắt thì chỉ có thể lặng lẽ, bí mật di chuyển trong rừng.

“Đằng đó!”

Kết quả vẫn là bị phát hiện!

Vù vù —— —— —— ——

Linh lực cuồng bạo gào thét lao đến, trong nháy mắt đánh cây cối quanh mình tan tác.

Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ trước hết đạp Túng Vân Bộ chui vào lùm cây gần nhất, trong nháy mắt biến mất vô hình vô ảnh.

Ùuu!

Trong khoảnh khắc, khí vực mở ra.

Vị Võ Hoàng đuổi theo kia phong tỏa toàn bộ khu vực này lại, sau đó rà soát tỉ mỉ, kết quả vẫn chưa tìm ra họ.

Khí vực có thể tác động lên Võ Vương khác, nhưng mà chẳng có tác dụng với Tiêu Tội Kỷ và Dạ Tinh Thần.

Bởi vì hai người tu luyện trong Tháp Rèn Luyện lâu ngày, chỉ cần không phải loại uy áp cấp độ nghiền ép, trong thời gian ngắn sẽ không bị ảnh hưởng.

“Đáng chết!”

Vị Võ Hoàng kia tức giận nói:

“Hai thằng ranh này chẳng lẽ lại còn có chí bảo kháng cự khí vực trên người?”

Người vừa chạy tới, nói:

“Nếu như Vạn Cổ Tông không có chút tài lực, căn bản khó có khả năng quật khởi trong khoảng thời gian ngắn.”

“Còn không bằng đi quận Thanh Dương, núp lùm chờ đệ tử Vạn Cổ Tông bước ra ngoài, tùy tiện chộp một tên trở về nộp cho chủ thượng.”

“Mộc Trường Hồng đã đột phá đến Bán Bộ Võ Thánh, Quân Thường Tiếu đã từng ngược Thái trưởng lão Cực Hàn Cung, chúng ta đi qua nhất định sẽ bị bọn họ phát hiện.”

Tên Võ Hoàng kia trầm mặc.

Tông chủ Vạn Cổ Tông có thể bạo ngược một gã Bán Thánh, hắn đương nhiên không có dũng khí tiến vào địa bàn người ta.

...

“Dạ sư đệ.”

Tiêu Tội Kỷ đang giấu mình, truyền âm nói:

“Những người này đeo mặt nạ, nhìn có vẻ rất thần bí, chưa chắc là cường giả Vương thành.”

Dạ Tinh Thần không nói gì.

Thật tế hắn ta đã sớm ý thức được.

“Đám người này mặc trang phục rất quỷ dị, không cách nào nhận ra là người của thế lực nào.”

Dạ Tinh Thần thầm đáp.

“Đi.”

Quan sát một hồi, hắn ta một lần nữa đứng dậy đi.

Tiêu Tội Kỷ theo sát phía sau, hai người cứ như vậy lén lút lướt đi trong núi rừng, rất nhanh chạy ra tới lối vào.

“Sư đệ, bọn hắn hình như rời đi rồi.”

“Không dễ dàng như vậy.”

Dạ Tinh Thần không cho rằng bốn tên Võ Hoàng đã rời đi, có lẽ là cố ý để lộ sơ hở.

Hai người núp trong bóng tối, cứ như vậy chờ đợi.

Nửa canh giờ sau, lối vào vẫn trống rỗng, ngẫu nhiên còn có vài con hung thú đi ngang qua, cho thấy phụ cận hoàn toàn không có người nào.

Dạ Tinh Thần vẫn không yên lòng, tiếp tục ẩn núp ở chỗ tối chờ đợi.

Quả nhiên.

Lại qua nửa canh giờ, hai tên Võ Hoàng mang mặt nạ bay đến, sau đó phóng xuất linh niệm vào trong cốc, sau khi không thu được bất cứ gì, không khỏi thiếu kiên nhẫn ra mặt.

“Có thể chạy rồi hay không?”

“Âm Lĩnh Sơn chỉ có một cửa ra, không thể nào chạy được.”

“Đệ tử Vạn Cổ Tông này có chút tà môn, lẽ nào sử dụng bí pháp gì đó bỏ chạy rồi.”

“Bọn hắn hẳn muốn về quận Thanh Dương, chúng ta có thể chặn sẵn ở các ngả đường phải đi qua.”

“Không tệ!”

Hai vị Võ Hoàng đạp trời bay đi, rời khỏi Âm Lĩnh Sơn.

Hai tên Võ Vương biến mất ngay dưới mắt bốn người mình, đây là chuyện tức cười đến mức nào.

“Sư đệ.”

Tiêu Tội Kỷ truyền âm nói:

“Chúng ta có thể đi ra rồi.”

“Đi thôi.”

Dạ Tinh Thần cất bước đi.

Hai người rất thuận lợi đi ra từ Âm Lĩnh Sơn, nhưng mà vẫn không có dự định trở về tông môn.

Đoạt được hạng nhất bảng chữ “Nhân” vẫn không đủ thỏa mãn Dạ Đế, tiếp đó hắn ta cần phải khiêu chiến với thiên tài bảng chữ “Địa”.

“Vù vù —— —— —— —— “

Nhưng mà, khi hai người vừa mới đi được vài dặm, dường như va chạm một cái cấm chế nào đó khiến không gian xung quanh đột ngột biến dạng, cấm chế như có như không xuất hiện giữa không trung.

“Không ổn.”

Dạ Tinh Thần cau mày nói:

“Là trận pháp!”

“Ha ha ha!”

Một vị Võ Hoàng mang mặt nạ tiến đến, cười quái dị nói:

“Thật sự cho rằng trốn ở bên trong, lợi dụng một loại chí bảo nào đó che giấu hơi thở, là có thể bình yên vô sự rời đi sao?”

Trong Âm Lĩnh Sơn tìm không thấy người, cho nên hắn đã bố trí trận pháp ngay bên ngoài, đợi chờ đối phương tự chui đầu vào lưới!

“Hai thằng ranh.”

Người kia thản nhiên nói:

“Đừng có phản kháng vô ích, đi theo chúng ta một chuyến.”

“Đi đâu?”

“Đừng hỏi nhiều, đi rồi sẽ biết.”

“Nếu như không đi thì sao?”

“Điều này không phải do các ngươi quyết định.”

Dạ Tinh Thần nói:

“Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể đi theo ngươi một chuyến.”

“Sư đệ...”

Tiêu Tội Kỷ vừa mở miệng, Dạ Tinh Thần lập tức truyền âm nói:

“Ra trận pháp rồi hẵng tính sau.”

Tình huống bây giờ, đánh khẳng định đánh không lại, người cũng bị vây bên trong trận pháp, chỉ có thể giả bộ thỏa hiệp rồi lại tìm biện pháp chạy trốn.

Mặc dù Dạ Đế phách lối ngang ngược, nhưng không có nghĩa hắn ta là người lỗ mãng, dưới tình huống cực kỳ bất lợi cho bản thân, chắc chắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Đương nhiên.

Nếu như sự lỗ mãng có thể biến nguy thành an, hẳn là có thể thử một chút, quan trọng là có cục súc cũng cục không thoát.

“Bất quá.”

Dạ Tinh Thần nhắc nhở nói:

“Tông chủ chúng ta là người cực kỳ coi trọng đệ tử, các ngươi tốt nhất phải cân nhắc hậu quả một chút, miễn cho được không bằng mất.”

“Tiểu tử, đừng cố ý câu thêm thời gian.”

Vị Võ Hoàng kia bình thản nói:

“Tự mình ra tay phong tỏa khí mạch, hay là lão phu làm đây?”

Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ nhìn nhau, phối hợp tự phong tỏa khí mạch.

Vút!

Ánh sáng tiêu tán, trận pháp triệt tiêu.

Gã thủ lĩnh đứng ở bên ngoài, nói:

“Chậm trễ không ít thời gian, mau chóng trở về thôi.”

Hai vị đi lại gần Dạ Tinh Thần và Tiêu Tội Kỷ, chuẩn bị mang người đi, bỗng nhìn thấy một luồng sáng từ xa cấp tốc phóng đến, sau đó dừng giữa không trung, âm thanh lạnh lẽo vang lên:

“Ai cũng không đi được.”

“Tông chủ!”

Tiêu Tội Kỷ vui mừng hô to.

Dạ Tinh Thần nói:

“Các ngươi đi đời nhà ma rồi.”


Bình Luận (0)
Comment