Chương 620. Không thể, không được, càng không dám!
Khi toàn bộ phân đà bắt đầu hoạt động, rất nhiều thành trì ở các châu quận đều bùng nổ, bởi vì phân đà của Vạn Cổ Tông thống nhất tuyên bố rằng, chiêu mộ nhân tài tuấn kiệt, đãi ngộ cực kỳ phong phú!
Chẳng hạn như!
Vị trí nhân viên nghiệp vụ cần tuyển 50 người, lương tháng vạn lượng, làm nhiều hưởng nhiều!
Vị trí hộ pháp phân đà cần tuyển 10 người, Võ Tông đỉnh phong lương tháng 5 viên linh thạch, Võ Vương lương tháng 10 viên linh thạch.
Điều kiện là, chỉ chiêu mộ tán tu bên ngoài, bất luận tán tu của thế lực hay gia tộc nào xin chớ quấy rầy.
Trong thời gian nhậm chức, người nào có biểu hiện tốt sẽ được phân đà tiến cử, trở thành một thành viên của Vạn Cổ Tông.
Cách quảng cáo chiêu mộ như thế này vừa ban ra, ngay lập tức mỗi thành trì trở nên vô cùng náo loạn, vô số tán tu bắt đầu rục rà rục rịch.
"Ở bên ngoài phấn đấu hơn nửa đời người chẳng làm nên trò trống gì, tại sao không đi thử một lần!"
"Đi, đi nào, chúng ta đi báo danh!"
Nhất thời, trước cổng phân đà của Vạn Cổ Tông tại các châu quận gần như chật kín người, trong đó có không ít Võ Tông đỉnh phong, thậm chí có cả các cao thủ Võ Vương!
Thứ khiến họ quan tâm không phải là tiền lương, mà chính là việc có thể trở thành một thành viên của Vạn Cổ Tông.
Kỳ thực có nhiều võ tu đều có ý định gia nhập tông môn, nhưng từng đi nghe ngóng biết được tông môn có tiềm lực tam Giáp này, lúc chiêu mộ đệ tử thường chọn lựa những người trẻ tuổi tư chất tốt.
Làm việc cho Vạn Cổ Tông, không chỉ có tiền lương, mà còn có cơ hội tiến vào tông môn, dại gì mà không làm đâu chứ.
"Tông chủ."
Lê Lạc Thu báo cáo theo thường lệ, nói:
"Các phân đà lần lượt chiêu mộ rất nhiều Võ Tông, trong đó có mười người tu vi Võ Vương."
"Tốt, tốt lắm."
Quân Thường Tiếu nói:
"Quan sát tỉ mỉ một chút, nếu hiệu suất công tác tốt thì có thể đưa vào tông môn."
"Vâng."
Lê Lạc Thu hơi ngừng lại, rồi nói:
"Vừa nhận được tin báo, người của Bách Hợp Thánh Tông đang trên đường tới thăm."
"Hửm?"
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên hỏi:
"Các nàng tới đây làm gì?"
Không bao lâu, thư báo của Bách Hợp Thánh Tông tới thăm đã đến.
Thư còn chưa đưa tới mà người đã biết trước, bởi vậy có thể thấy Vạn Cổ Tông làm việc trên phương diện tình báo vô cùng xuất sắc.
"Ước định ba năm sắp tới."
Quân Thường Tiếu nâng cằm, lẩm bẩm nói:
"Các nàng đến vào lúc này là có ý gì?"
Lê Lạc Thu nói:
"Có lẽ là muốn đến thăm dò nội tình."
Quân Thường Tiếu nhếch miệng cười, nói:
"Nội tình của Vạn Cổ Tông ta, nào dễ dàng thăm dò như vậy sao?"
...
Ầm!
Ầm!
Trong phòng huấn luyện, Tiêu Tội Kỷ đánh từng quyền vào máy khảo nghiệm, giá trị sức mạnh thay đổi liên tục, cả người hắn chảy mồ hôi đầm đìa.
Mỗi ngày tu luyện xong, hắn đều tới đây tiến hành khảo nghiệm, dù chỉ tăng lên 1 cân cũng đủ khiến hắn cảm thấy đáng giá.
Chỉ có người từng trải qua chuyện được mất, mới hiểu làm lại từ đầu là khó khăn đến nhường nào.
Tiêu Tội Kỷ rất biết ơn tông chủ.
Không có hắn, sẽ không có mình của ngày hôm nay.
Không ngừng trở nên mạnh mẽ, dùng tính mạng bảo vệ tông môn này, chính là mục tiêu cả đời của Tiêu Tội Kỷ.
"Tội Kỷ."
Quân Thường Tiếu tựa vào trước cạnh cửa, nói:
"Một trưởng lão của Bách Hợp Thánh Tông, sắp dẫn theo đệ tử đến đây thăm hỏi."
Tiêu Tội Kỷ hơi ngẩn người.
Hắn lau mồ hôi trên trán, thấp giọng hỏi:
"Nàng cũng đi cùng sao?"
"Ừm."
Phân đà đưa tới tình báo mới nhất, Mộ Dung Hân cũng đi theo đến đây.
Tiêu Tội Kỷ thở dài, lắc lắc đầu, nói:
"Lại tới nhục nhã ta sao?"
Hắn sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc vào mấy năm trước, thời điểm tu vi của hắn bị thoái hóa thành một phế nhân, Mộ Dung Hân mang theo người của Bách Hợp Thánh Tông đến từ hôn với Tiêu gia.
"Tiêu gia chủ, lần này lão thân đến dây không vì cái gì khác, chỉ hy vọng đệ tử của ta có thể giải trừ hôn ước với dòng chính nhà các ngươi, nếu cần phải đưa ra một lý do, vậy chính là hai bên không xứng."
"Tiêu gia các ngươi có thể xuất hiện một thiên tài linh căn cực phẩm, đây cũng là một cơ duyên to lớn nhưng chỉ có điều, cấp bậc như thế ở Bách Hợp Thánh Tông ta như lá rụng đầy đất, cho nên hôm nay hôn ước này cần phải hủy bỏ."
Mỗi một câu mỗi một chữ của trưởng lão Bách Hợp Thánh Tông nói ở Tiêu gia, chẳng khác nào từng vết dao đâm xuyên qua trái tim Tiêu Tội Kỷ, khiến hắn mỗi khi nằm mơ chuyện cũ, đều vô thức siết chặt nắm tay.
Không có tình cảm với Mộ Dung Hân thì việc từ hôn cũng chẳng sao.
Các ngươi cao cao tại thượng, ta chỉ là con kiến hôi nhỏ bé, như thế cũng chẳng hề gì!
Nhưng, vì cái gì phải tàn nhẫn nhục nhã!
"Vì cái gì?"
"Người này không có linh căn, tu vi còn bị thoái hóa?"
Khi trưởng lão Bách Hợp Thánh Tông biết được tình trạng của Tiêu Tội Kỷ trong thời gian qua, vẻ kiêu căng ấy càng thêm rõ ràng.
"Không có linh căn và tu vi, chuẩn xác là một phế vật chân chính, dĩ nhiên không cách nào xứng với Mộ Dung sư muội rồi."
"Lần đầu tiên ta được biết linh căn cũng sẽ yếu đi đấy, xem ra Tiêu gia thường làm không ít chuyện thoái hóa đạo đức."
"Sư muội đến từ hôn đúng là hành động sáng suốt, bằng không gả cho một tên cặn bã như thế, cả đời này sẽ bị chôn vui mất."
Mới đầu các đệ tử Bách Hợp Thánh Tông theo tới còn giữ im lặng, có lẽ cho rằng tư chất không bằng Tiêu Tội Kỷ nhưng khi biết hắn không còn tư chất lẫn tu vi, lập tức sôi nổi buông lời cười nhạo, miệng lưỡi sắc bén, khiến những người của Tiêu gia cực kỳ căm tức.
Bọn hắn không giận Bách Hợp Thánh Tông khinh người quá đáng, thay vào đó giận tên dòng chính gia môn này, người từng mang đến vinh quang cho gia tộc, bây giờ lại kéo đến nỗi nhục nhã vô tận!
"Trình trưởng lão."
Tiêu gia chủ cười nói:
"Hôn ước này, chúng ta chấp nhận hủy bỏ."
Tông môn nhị lưu là con quái vật khổng lồ đối với Tiêu gia, to lớn không thể chạm tới, đương nhiên sẽ không dám không thuận theo.
"Đây là một vạn lượng bạc."
Từ đầu tới cuối, trưởng lão Bách Hợp Thánh Tông nói năng một cách ngạo mạn:
"Xem như là phí bồi thường vì đã giải trừ hôn ước."
Chứng kiến gia chủ nhận lấy ngân phiếu vạn lượng có ý nghĩa 'nhục nhã' ấy, Tiêu Tội Kỷ rốt cuộc không chịu đựng nổi dẫn đến hộc máu.
"Xin lỗi."
Trước khi rời đi, Mộ Dung Hân đã nói với hắn như thế.
Đến cả trước khi đi, nàng vẫn còn muốn nhục nhã ta sao?
Tiêu Tội Kỷ siết chặt nắm đấm, móng tay găm sâu vào da thịt, máu tươi chảy ròng ròng nhưng hắn không cảm thấy đau.
Bởi vì chút đau đớn này chẳng là gì so với nỗi đau bị giẫm đạp tôn nghiêm.
Sau khi đám người Bách Hợp Thánh Tông ra về, Tiêu gia tổ chức hội nghị gia tộc, à không phải, là đại hội phê bình gây tổn thương lần thứ hai cho Tiêu Tội Kỷ.
Ngày hôm ấy.
Tiêu Tội Kỷ không biết mình sống sót bằng cách nào.
Đến khi ý thức dần dần khôi phục, hắn đã bị gia tộc đuổi khỏi ga môn.
Xúc phạm đến từ Bách Hợp Thánh Tông, cùng với việc bị Tiêu gia vứt bỏ, mọi chuyện khiến hắn triệt để nản lòng thoái chí, lang thang đầu đường xó chợ năm năm.
Giết người thì có gì to tát.
Hủy hoại tôn nghiêm và tinh thần mới là đòn chí mạng nhất.
Chuyện cũ nhớ lại chỉ thấy đau khổ, Tiêu Tội Kỷ lại vô thức siết chặt nắm tay, vẻ mặt hắn càng thêm dữ tợn.
Từ hôn.
Có thể nhận!
Nhưng giẫm đạp tôn nghiêm, là thứ không thể chấp nhận!
Vì thế, đây chính là nguyên nhân Tiêu Tội Kỷ không thể nào tha thứ cho Mộ Dung Hân, bởi vì mỗi lần hắn nhìn thấy nàng thì sẽ nhớ đến những khuôn mặt tựa như ác quỷ của đám người Bách Hợp Thánh Tông.
Quân Thường Tiếu tựa ở cửa vân luôn im lặng không nói.
Mặc dù hắn không tận mắt chứng kiến cảnh từ hôn nhưng có thể đoán ra được, tông môn nhị lưu dẫn theo Mộ Dung Hân đến từ hôn chắc chắn đã để lại rất nhiều lời nhục nhã, từ đó cho thấy sự ưu việt hơn người của bọn chúng.
Chính vì thế, lúc trước cô gái đó đến thăm Vạn Cổ Tông, Tiêu Tội Kỷ mới định ra ước hẹn ba năm, không phải vì chứng minh ngày sau mình cường đại thế nào, thay vào đó là để dùng thực lực lấy lại tôn nghiêm đã mất!
"Nhục nhã đệ tử Vạn Cổ Tông ta?”
Quân Thường Tiếu lạnh lùng nói:
"Bất luận kẻ nào cũng không thể, không được, càng không dám!"