Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 621 - Chương 621. Bách Hợp Thánh Tông Đến Thăm!

Chương 621. Bách Hợp Thánh Tông đến thăm!
Quân Thường Tiếu không thể giúp được gì cho những điều Tiêu Tội Kỷ đã trải qua, bởi vì mọi chuyện đã là quá khứ, hiện tại điều hắn có thể làm chính là không để bất cứ đệ tử phải chịu sự nhục nhã nào khác!

Lục Thiên Thiên gặp phiền phức ở Đông Bắc Lô Châu, hắn sôi máu chó dẫn người giết sang, chính là minh chứng tốt nhất.

Đệ tử Vạn Cổ Tông ta, bất kỳ người nào cũng không thể, không được, càng không dám bắt nạt.

Quân Thường Tiếu vô cùng bao che.

Nếu như miễn cưỡng cho một lời giải thích, vậy chính là thương.

Hắn thương Tiêu Tội Kỷ, thương Lý Thanh Dương, thương từng đệ tử của Vạn Cổ Tông.

Loại yêu thương này giống như trưởng bối trong một gia đình, lặng lẽ nhìn hậu bối trưởng thành, vì sự tiến bộ của bọn chúng mà vui vẻ, vì sự lớn mạnh của bọn chúng mà tự hào.

Đương nhiên.

Không thể khoan dung với người khác bắt nạt.

“Tông chủ..”

Tiêu Tội Kỷ cảm động đến khóe mắt đã ẩm ướt.

Loại tông chủ và tông môn cung cấp tất cả tài nguyên, ra mặt thay cho những đệ tử bị bắt nạt, còn vì cái gì mình không dùng tính mạng để bảo vệ đâu chứ!

“Tội Kỷ, nhớ cho kỹ.”

Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói:

“Tôn chỉ đầu tiên của Vạn Cổ Tông, dưới đầu gối nam nhân là vàng, nam nhân rơi máu không rơi lệ.”

Tiểu Tội Kỷ ngẩng mặt ưỡn ngực kiềm nước mắt lại.

“Nghỉ ngơi cho tốt.”

Quân Thường Tiếu vỗ vai hắn, nói:

“Điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, khiến cho đám người từng cười nhạo ngươi biết, thế nào gọi là giả làm chủ tịch và cái kết… đừng bao giờ khinh người nghèo yếu!”

“Vâng.”

Tiêu Tội Kỷ lớn giọng nói, trong ánh mắt hiện rõ sự kiêu ngạo.

Sau khi về đến đại điện, Quân Thường Tiếu gọi Lê Lạc Thu đến, trầm mặt nói:

“Dùng tốc độ nhanh nhất điều tra cho bổn tọa, Tiêu gia bị từ hôn mấy năm trước gồm có những ai tham dự?”

Tiêu Tội Kỷ vô thức siết chặt nắm đấm, trên khuôn mặt biểu lộ sự căm tức, chuyện này tuyệt đối không phải là cố tình giả vờ, khẳng định hắn đã từng trải qua nhục nhã vô cùng lớn.

Điều tra.

Nhất định phải điều tra.

Cho dù chuyện đã xảy ra, lão tử cũng phải tính toán từng chút một.

Hắn không hỏi Tiêu Tội Kỷ bởi vì có những việc giống như vết sẹo, cho dù nhẹ nhàng động vào cũng sẽ thấy rất đau.

“Ừm.”

Lê Lạc Thu lui xuống.

Sau khi mở rộng tình báo, tốc độ thu thập thông tin vô cùng nhanh.

Trong thời gian nửa ngày, Lê Lạc Thu đã thu được tin tức, nói:

“Người đến Tiêu gia từ hôn là trưởng lão thứ mười một của Bách Hợp Thánh Tông, tên là Trình Tuệ Tâm, Mộ Dung Hân là đệ tử chân truyền của bà ta, còn có sáu người khác đi cùng, mặc dù không thể xác thực thân phận nhưng đều là dòng chính của cùng thế hệ trẻ.”

Nhưng tin tức này là nghe ngóng được ở thành Thanh Dương, lúc đó từng gây ra chấn động không nhỏ, cho dù sáu bảy năm trôi qua, ký ức vẫn còn như mới.

Thế nhưng.

Hiện tại điều thành Thanh Dương bàn tán nhiều hơn là.

Tiêu Tội Kỷ từ việc bị từ hôn rồi đến bị Tiêu gia đuổi đi nên cuộc đời mới quật khởi, lại còn là đệ tử nội môn của Vạn Cổ Tông, sau này sẽ có thành tích khủng bố thế nào nữa đây?

“Trình Tuệ Tâm?”

Quân Thường Tiếu ghi nhớ cái tên này.

Lê Lạc Thu nói:

“Trưởng lão của Bách Hợp Thánh Tông đến thăm lần này, cũng chính là người này.”

“Vậy sao?”

Ngón tay Quân thường Tiếu gõ xuống mặt bàn theo quy luật, sau đó cười lạnh nói:

“Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.”

Trong rừng núi.

Một đám nữ võ tu tướng mạo không tồi đang nghỉ chân, trong đó có vị hôn thê năm đó của Tiêu Tội Kỷ - Mộ Dung Hân.

Lúc này, nàng ngồi trên phiến đá lớn, trên mặt hiện rõ sự buồn phiền.

“Sư muội.”

Một nữ đệ tử đi đến, nói:

“Từ lúc ra khỏi tông môn muội chưa từng cười, có phải có tâm sự gì không?”

“Không...”

Mộ Dung Hân thuận miệng nói.

Đệ tử bên cạnh nói:

“Sư muội nhất định là không muốn gặp tên Tiêu Tội Kỷ đó, dẫu sao mấy năm trôi qua, hai người sớm đã có khoảng cách rất lớn.”

“Đúng vậy.”

Một người khác nói:

“Sư muội có tư chất bất phàm, tu vi hiện giờ đã đột phá thành Võ Vương, tên phế vật quận Thanh Dương đó dù vẫn còn linh căn và tu vi, lúc này đến tư cách xách dép cũng chẳng có.”

“Sư tỷ, đừng nói nữa.”

Mộ Dung Hân chau mày nói.

“Hầy.”

Một người khác nói:

“Sư muội, muội và hắn đã không còn hôn ước, vì sao bao nhiêu năm trôi qua, mỗi lần nhắc đến đều có cảm giác đang bảo vệ hắn như vậy.”

“Không phải vẫn còn cảm tình với hắn đó chứ?”

Có người suy đoán nói.

“Kiều nữ trời sinh như sư muội đây, bao nhiêu thiên thiên tài ưu tú của đại tông môn muốn trèo cao, một tên phế vật không đáng để nhớ đến.”

Mộ Dung Hân càng chau mày chặt hơn.

Lúc còn thuở nhỏ, các sư tỷ luôn miệng nói như vậy, lúc đó nàng cảm thấy đây là đang khen bản thân.

Nhưng khi lớn lên, Mộ Dung Hân mới dần dần ý thức được, lời khen người khác giành cho mình, lại vô tình chà đạp lên tôn nghiêm của người đó.

Ta không muốn thương hại hắn.

Ta chỉ muốn tĩnh tâm tu luyện, theo đuổi võ đạo tinh thâm.

Nhưng mà, có những việc thật sự không phải bản thân có thể làm chủ.

Ví dụ...

Trình Tuệ Tâm đi đến, rất không hài lòng nói:

“Hẹn ước ba năm của các ngươi nên sớm nói với vi sư.”

“Sư tôn, con...”

“Đừng nói nữa, lần này đi Vạn Cổ Tông, vi sư sẽ bắt bọn chúng từ bỏ ước định này, dẫu sao ngươi còn phải tham gia Long Hổ Tranh Bá sắp tổ chức, không có thời gian rảnh tranh đấu cùng một tên phế vật.”

Từ lời nói không khó để nghe ra, bà ta không phải vô duyên vô có đến Vạn Cổ Tông, ngược lại chính là có mục đích.

Nhìn từ thái độ có thể thấy, vẫn như năm đó dẫn đệ tử đến từ hôn với Tiêu gia.

Đáng tiếc.

Vạn Cổ Tông không phải Tiêu gia.

Tiêu Tội Kỷ cũng không phải Tiêu Tội Kỷ ngày đó.

Mọi người nghỉ chân một chút, sau đó tiếp tục lên đường, sau hai ngày đến chân núi Vạn Cổ Tông.

“Đây chính là tông môn gần đây danh tiếng vang xa trên giang hồ đó sao?”

“Dường như chẳng có chỗ nào đặc biệt.”

“Không có cái gì có thể so sánh với tông môn chúng ta.”

Ánh mắt các đệ tử hiện lên sự khinh bỉ.

Chuyện Quân Thường Tiếu đánh Bán Thánh, họ đã nghe qua nhưng không hề đặt trong lòng.

Cường giả Bán Thánh như vậy, Bách Hợp Thánh Tông ta không chỉ không có mà còn có Võ Thánh, tên đó chẳng qua dựa vào phép thần thông nào đó, không hề dựa vào thực lực thật sự của bản thân, chẳng có gì đáng kính sợ.

Đệ tử của một tông môn lớn như vậy, thật sự chỉ càng tự cho mình là hơn người.

“Người đến là ai?”

Giọng nói của Giang Tà từ trên núi truyền đến.

Trình Tuệ Tâm kiêu ngạo nói:

“Trưởng lão thứ mười một Bách Hợp Thánh Tông, dẫn theo đệ tử đến thăm hỏi Vạn Cổ Tông.”

Chính là bà ta.

Tiêu Tội Kỷ đang tu luyện, nghe thấy giọng nói mà cả đời khó quên kia, ánh mắt hắn hiện rõ sự căm tức vô tận, từng cảnh tượng đau khổ trước đây tại hiện ở trong đầu, khiến cho sắc mặt hắn càng thêm hung tợn, ngay cả gân xanh cũng nổi lên.

Mấy năm trôi qua.

Lão bà này vẫn cao cao tại thượng như thế.

Linh niệm của Quân Thường Tiếu luôn chú ý Tiêu Tội Kỷ, nhìn thấy hắn tỏ ra căm tức như vậy, mười ngón tay đan vào nhau, chống cằm thầm nói:

“Ngươi từng chịu những nhục nhã kia, hôm nay bổn tọa giúp ngươi thanh lý trước.”

“Vị trưởng lão này của Bách Hợp Thánh Tông.”

Giọng nói của Giang Tà vang lên:

“Theo quy định của Vạn Cổ Tông, nếu như tông môn đến thăm cần phải thông qua thử thách lên núi.”

Thử thách lên núi?

Trình Tuệ Tâm chau mày.

Đây không phải là cách dùng để chiêu mộ đệ tử sao?

Hiện giờ bản thân mang người đến, sự tiếp đãi lại giống như đám người kia, rõ ràng không để Bách Hợp Thánh Tông vào trong mắt.

“Đương nhiên.”

Giang Tà bổ sung nói:

“Nếu như cho rằng làm không được, ngược lại có thể dẫn đệ tử rơi đi, Vạn Cổ Tông sẽ không làm khó.”

Câu nói này có hơi mang tính khiêu khích.

Đệ tử Bách Hợp Thánh Tông đi cùng không thể không tức giận.

Một tông môn ngũ lưu, dù có bày ra thiên la địa võng, chúng ta há lại không thể vượt qua hay sao!

“Được.”

Trình Tuệ Tâm lạnh giọng nói:

“Thân già này lại muốn xem thử, thử thách lên núi của Vạn Cổ Tông ngươi có gì khác thường.”

Nói xong, bà ta dẫn đệ tử bước lên.

Rầm.

Người của Bách Hợp Thánh Tông lần lượt tiến vào trận pháp, thân thể giẫm lên bậc thang đầu tiên.

Trình Tuệ Tâm khinh bỉ nói thầm:

“Trận pháp cấp bậc như này, thật sự chẳng đáng để tâm, hay nhìn thân già này phá bỏ nó như thế nào.”

Véo….

Trong lúc nói, linh niệm phóng xuất dày đặc.

Thế nhưng tiếp xúc với trận pháp trong nháy mắt, không gian bên trong đột nhiên phản chấn tia sét, sau đó trở lên rực rỡ vô cùng.

“Không hay.”

Sắc mặt Trình Tuệ Tâm đại biến.

Rầm!

Đúng lúc này, Thiết Cốt Sơn đột nhiên truyền đến âm thanh nổ tung đinh tai nhức óc, chấn động đến cả mặt đất rung chuyển.

Đây là… nổ trận rồi!


Bình Luận (0)
Comment