Chương 622. Ở Vạn Cổ Tông ta, sẽ không ai nuông chiều các nàng
Trình Tuệ Tâm là trưởng lão thứ mười một của Bách Hợp Thánh Tông, tu vi cũng không tệ lắm, đã đạt đến Võ Hoàng cửu phẩm, hơn nữa rất có thành tựu về trận pháp.
Muốn chúng ta trải qua bài kiểm tra nhập môn?
Được!
Vậy thân già sẽ phá tan trận pháp của các ngươi, mang đến nỗi nhục nhã cho các ngươi!
Nói được thì làm được!
Trình Tuệ Tâm vừa tiến vào trận pháp thì phóng xuất toàn bộ linh niệm, tiến hành phá giải từ đầu nguồn.
Cơ mà, chuyện khiến bà ta không ngờ tới chính là vừa tiếp xúc với rào chắn, cả trận pháp lập tức nổ lớn như thể chạm phải cấm chế!
“Khách khành khạch!”
Chân Đức Tú(*) đang ở tông môn che mặt cười quái dị.
(*) Để theo raw, có thể tác giả quên, hoặc cố ý?
Hắn ra trận pháp sương sương, đồng thời đưa lôi trận nhập vào trong đó, chỉ cần có lực lượng có ý đồ phá giải từ bên ngoài, kết quả sẽ tạo thành một vụ nổ to.
Đúng với cái tên, kẻ cuồng bom!
Vù vù —— —— —— —— ——
Cuồng phong gào thét, bụi đất mù mịt.
Đợi tất cả bụi đất đã lắng xuống, bỗng thấy cầu thang đi lên sơn môn đã bị nổ một cái hố lớn.
Quân Thường Tiếu giật giật khóe miệng.
Nếu vụ nổ lớn hơn một chút, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cả tông môn luôn rồi!
Chắc chắn là không.
Sau khi Chân Đức Tuấn cải tiến nhiều lần, phạm vi nổ của trận pháp chỉ giới hạn quanh khu vực cầu thang.
Bởi vì phạm vi nổ đã được thu nhỏ, uy lực cũng nhỏ theo.
Nhưng thế đã đủ khiến Trình Tuệ Tâm cực kỳ chật vật.
Bà ta đứng ở trong hố sâu, tường khí bảo hộ được ngưng tụ quanh người hiện rõ vết rạn nứt, sau đó “khụ” một tiếng phun ra một ngụm máu.
Bị thương rồi!
“Sư tôn!”
“Sư tôn!”
Chúng đệ tử đứng sau lưng kinh hô.
Các nàng không có việc gì, bởi vì trận pháp bạo nổ trong nháy mắt, Trình Tuệ Tâm đã dùng khí tường bao quanh bảo vệ tất cả họ, nếu không cũng sẽ chẳng bị thương đến phun máu tại chỗ.
“Vị trưởng lão này.”
Thanh âm Giang Tà truyền đến:
“Quên nói cho ngươi biết, tự tiện tác động vào trận pháp sẽ gây nổ, nơi này là Vạn Cổ Tông chứ không phải Bách Hợp Thánh Tông, nếu đã tới thì hãy tuân thủ luật lệ, xin đừng tùy tiện làm gì.”
Trong mắt Trình Tuệ Tâm dáy lên lửa giận.
Bà ta biết đối phương nhất định là cố ý.
Nhưng cũng chẳng thể nói gì hơn, dù sao mình đã đồng ý trải qua bài kiểm tra, kết quả lại tự tiện phá trận, vốn là nằm bên đuối lý.
Điển hình của trộm gà không thành còn mất nắm gạo!
Giang Tà nói:
“Trận pháp không còn, cũng không cần phải kiểm tra nữa, các ngươi có thể lên, đồng thời xin nhớ rõ, trận pháp trải kín bên trong Vạn Cổ Tông ta, xin hãy khống chế tốt bản thân, nếu không tự gánh chịu trách nhiệm về tất cả hậu quả!”
“Đi!”
Trình Tuệ Tâm gằn giọng:
“Đi lên!”
Soạt! Soạt!
Chúng đệ tử phi thân bay lên, hạ xuống cửa sơn môn, ngoại trừ Mộ Dung Hân ra, ánh mắt ai nấy cũng tràn đầy sự phẫn nộ.
Vừa tới Vạn Cổ Tông đã ăn một vố thiệt thòi, điều này khiến các nàng luôn đầy cảm giác hơn người khó có thể tiếp nhận.
...
“Két!”
Sơn môn đóng chặt từ từ mở ra.
Tô Tiểu Mạt đi ra, chắp tay nói:
“Tông chủ đang chờ ở đại điện, mời theo ta vào trong.”
Trình Tuệ Tâm lạnh lùng nói:
“Lão thân không màng vạn dặm đến, tông chủ các ngươi không tự mình ra nghênh đón sao?”
“Nếu như là tông chủ quý tông, tông chủ đương nhiên sẽ tự mình ra nghênh đón, nhưng trưởng lão thì...”
Tô Tiểu Mạt ngừng một chút, thản nhiên nói:
“Chưa có đủ tư cách đâu nha.”
“Ngang ngược!”
Mấy đệ tử Bách Hợp Thánh Tông đứng sau lưng tức giận nói.
“Sao nào?”
Tô Tiểu Mạt khoanh tay, thản nhiên nói:
“Không thích nghe à?”
Mặt mũi tên này càng ngày càng ngứa đòn.
Đệ tử Bách Hợp Thánh Tông nhịn không được, một người khá có tuổi đang muốn lên tiếng, nhưng đã bị Trình Tuệ Tâm ngăn lại, thản nhiên nói:
“Chỉ là một tên đứng đầu tông môn ngũ lưu, thế mà mặt mũi cũng hếch lên tận trời rồi.”
Nói xong, cất bước đi vào tông môn.
Chúng đệ tử theo sát phía sau, bất quá khi lướt qua Tô Tiểu Mạt, không ai không trừng mắt to nhìn hắn với vẻ đầy tức giận.
Tên nam nhân đáng khinh này quá vô lễ, thật không có giáo dục gì cả!
Thân là danh môn đại phái đi từ hôn với Tiêu gia, đã không nể mặt ai mà còn cười nhạo, nhục nhã người khác, các ngươi thì có lễ phép, có giáo dưỡng gì sao?
Thật đúng là cái loại dễ mình nghiêm người… (khó khăn với người khác nhưng dễ dãi với bản thân)
“Đừng nhìn nữa.”
Tô Tiểu Mạt nhàn nhạt nói:
“Ca sợ các ngươi sẽ yêu ca.”
“Thật ngại quá.”
Hắn lại nói:
“Dù có ý với ca, ca cũng sẽ không đáp lại các ngươi, bởi vì mặt mũi quá tầm thường.”
Nếu như không phải sư tôn đã đi vào, nhóm đệ tử Bách Hợp Thánh Tông như hoa như ngọc này sợ sẽ ngay lập tức rút kiếm, đâm Tô Tiểu Mạt thành tổ ong.
...
Trước đây, người của tông môn nhị lưu ra ngoài, vô luận đi đâu cũng được coi như khách quý, được hết lòng chăm chút chiêu đãi và nịnh bợ, sợ không cẩn thận sẽ đắc tội.
Quyền lợi đặc thù này, ở Vạn Cổ Tông không hề có một tí.
Bởi vì từ lúc mấy người Trình Tuệ Tâm đi vào, trên đường đến đại điện gặp qua các đệ tử, không ai thèm để mắt liếc nhìn.
“Ta còn tưởng rằng tông môn nhị lưu ghê gớm lắm, hóa ra cũng chỉ là tướng mạo thường thường.”
“So với sư tỷ muội chúng ta còn kém quá xa.”
“Nói thật, may là các nàng đi từ hôn trước, nếu không thì mặt mũi thế kia há có thể xứng với Tiêu sư huynh oai phong lẫm liệt của chúng ta.”
Đệ tử Vạn Cổ Tông chụm đầu ghé tai bàn tán.
Những lời này khiến nữ đệ tử Bách Hợp Thánh Tông càng tức giận hơn.
Đại tông môn như các nàng khi ra ngoài đều cực kỳ tự tin với tư chất và nhan sắc của bản thân, nào có như bây giờ bị đánh giá là tướng mạo thường thường, thực sự không thể nào chịu nổi.
“Chư vị.”
Lê Lạc Thu bước ra từ đại điện, cười nói:
“Vào đại điện, xin đừng mang theo binh khí.”
Người này một thân trang phục thống nhất của Đường chủ, cực kỳ thời thượng, dáng người hoàn mỹ triển lộ không giấu thứ gì.
Nữ đệ tử Bách Hợp Thánh Tông có nhan sắc không tệ, nhưng so với Lê đường chủ thành thục yêu kiều của chúng ta, thật sự chênh lệch quá dã man!
Có người sẽ nói.
Ta thích hồn nhiên trong sáng!
Có nha!
Thiếu nữ như Lăng Uyên Tuyết văn nhã dịu dàng có nội hàm, muốn trong sáng bao nhiêu liền có bấy nhiêu, đệ tử Bách Hợp Thánh Tông vẫn không sánh nổi.
Về phần đáng yêu, thì càng không thể so sánh.
Liễu Uyển Thi và Diêu Mộng Oánh, ngay cả Tiểu Ma Tiên hình người, đều có thể nháy mắt đánh các nàng ra bã.
Còn muốn so tài một chút?
Được thôi!
Gọi Lục Thiên Thiên đến đây.
Vị đại sư tỷ cao lãnh này thì dù có đứng ở đâu, vô luận hơi thở hay là khí chất, đều có thể nhẹ nhàng quăng những nữ đệ tử tự nhận là tư chất nhan sắc không tệ này, ném xa mấy vạn dặm.
Khó trách đệ tử Vạn Cổ Tông sẽ nhỏ giọng bàn tán, hoàn toàn không phải cố ý làm khó dễ, ngược lại chính là sư tỷ muội người người đều quốc sắc thiên hương, đệ tử của Bách Hợp Thánh Tông hoàn toàn nhìn không vừa mắt!
Đương nhiên.
Nhan sắc Mộ Dung Hân cũng không tệ.
Ngoại trừ nàng ra, nhan sắc của những nữ đệ tử khác hoàn toàn không phải là đối thủ.
Trình Tuệ Tâm nghiêm mặt nói:
“Từ trước đến nay vũ khí của võ tu không rời tay.”
Cái quy định không cho mang binh khí vào đại điện này, dù có là Bách Hợp Thánh Tông của các nàng cũng không có.
“Thật có lỗi.”
Lê Lạc Thu cười nói:
“Đây là quy tắc của Vạn Cổ Tông ta, các ngươi đã tới thăm hỏi thì nên tuân thủ.”
“Nếu như không tuân thủ thì sao?”
Trình Tuệ Tâm nói.
Lê Lạc Thu đáp:
“Có thể rời đi.”
“...”
Sắc mặt Trình Tuệ Tâm càng thêm khó coi.
Nàng đã nhìn ra, Vạn Cổ Tông đang cố ý làm khó dễ!
Một cái tông môn ngũ lưu vừa mới tấn thăng này, dám đối đãi như vậy với người của tông môn nhị lưu, rốt cuộc là ai cho dũng khí làm vậy!
“Quân tông chủ!”
Trình Tuệ Tâm lạnh giọng quát:
“Đây chính là đạo đãi khách của Vạn Cổ Tông?”
“Trình trưởng lão.”
Giọng nói của Quân Thường Tiếu truyền ra từ đại điện:
“Nhập gia tùy tục, đạo lý này còn cần bổn tọa nói cho ngươi biết sao?”
Trình Tuệ Tâm nghe vậy, tức đến hai tay đều run bần bật.
“Còn nữa.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Yêu cầu những đệ tử này của ngươi thu lại cơn giận, bởi vì ở Vạn Cổ Tông của ta, sẽ không ai nuông chiều các nàng.”