Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 624 - Chương 624. Số Mệnh!

Chương 624. Số mệnh!
Chẳng trách Quân tông chủ tích cực cho đệ tử giao đấu như vậy, hóa ra là ngay lúc Trình Tuệ Tâm tiến vào Vạn Cổ tông thì nhiệm vụ phụ được khởi động.

Nhiệm vụ rất đơn giản, đánh bại chín đệ tử của Bách Hợp Thánh Tông.

Ngay từ đầu, Quân Thường Tiếu tính chọn chín nữ đệ tử ra luận bàn một trận, không ngờ một mình Lăng Uyển Tuyết quét sạch toàn bộ chín người.

Nói thật, bây giờ Vạn Cổ Tông không có nhiều nữ đệ tử có thực lực mạnh và danh tiếng cho lắm.

Nếu muốn tìm chín người xuất trận, chẳng khác nào đang làm khó tác giả.

"Trình trưởng lão.”

Quân Thường Tiếu chắp tay một cái, nói:

"Ngươi dẫn theo những đệ tử này, xem ra không được tốt cho lắm.”

Lập tức nói móc, lập tức châm chọc nhà người ta.

Cho dù hành động này ấu trĩ não tàn như thiểu năng trí tuệ, miễn sao mình vui là được rồi.

Trình Tuệ Tâm tức giận đến mặt mày đỏ bừng.

Ngay cả Lãm Nguyệt Trận cũng thi triển ra, kết quả vẫn bị đối phương phá mất, cô nương kia tuyệt đối không phải là Võ Vương cấp thấp.

Thật xin lỗi.

Lăng Uyên Tuyết chính là Võ Vương cấp thấp đấy, bây giờ chỉ vừa mới đột phá đến nhất phẩm mà thôi.

"Hân nhi.”

Trình Tuệ Tâm lạnh lùng nói:

"Ngươi đi chăm sóc các nàng.”

Chín đệ tử đều thua trận, bà ta không cách nào nuốt trôi cục tức này.

"Không cần.”

Quân Thường Tiếu nhún nhún vai, nói:

"Bổn tọa đợi đến ngày ước định, dẫn theo Tiêu Tội Kỷ đi về Bách Hợp Thánh Tông đánh một trận với nàng.”

Những lời này là muốn cho đối phương biết, ước hẹn ba năm không hề mất hiệu lực.

Thật ra bây giờ cũng có thể để cho Tiêu Tội Kỷ đánh một trận với Mộ Dung Hân, nhưng mà chỉ như vậy thì tác giả không đủ câu chương.

Phải đến Bách Hợp Thánh Tông, ở trước mắt bao người, đánh bại nàng mới là thích đáng!

"Đương nhiên.”

Quân Thường Tiếu bổ sung.

"Nếu như quý tông cho rằng không có phần thắng, có thể tuyên bố với bên ngoài, không nhận ước chiến của Vạn Cổ Tông ta.”

Không có khả năng.

Bách Hợp Thánh Tông là tông môn đỉnh cao trên đại lục Tinh Vẫn, há lại sợ người ta ước chiến được chứ?

Làm như vậy thì người khác sẽ cho rằng họ sợ một cái tông môn ngũ lưu mới xuất hiện.

"Được!”

Trình Tuệ Tâm lãnh đạm nói:

"Lão thân và Bách Hợp Thánh Tông yên tĩnh chờ Quân tông chủ dẫn đệ tử đến chiến!”

"Cáo từ!”

Nói xong, bà ta đưa một ánh mắt cho những đệ tử bị thương, sau đó vung tay áo rời đi.

Lần này đến đây, vốn còn muốn hủy bỏ ước định, thuận tiện khiến tiểu tử kia thấy rõ hiện thực, đừng dây dưa với đồ nhi của mình nữa, không nghĩ tới kết quả là bị mất hết mặt mũi.

"Không tiễn.”

Quân Thường Tiếu nói.

Nhiệm vụ hoàn thành, cũng nhục nhã đủ rồi, hắn không có hứng thú ra tay với một lão thái bà.

"Mộ Dung Hân.”

Đám người đi đến cửa ra vào nội viện, Tiêu Tội Kỷ bước đến, nói:

"Ở đại sảnh Tiêu Gia, ngươi đứng trước sư tôn và đồng môn khiến ta mất đi tôn nghiêm cuối cùng của nam nhân, ước hẹn ba năm ngày xưa, ta sẽ đến Bách Hợp Thánh Thông đường đường chính chính lấy lại tôn nghiêm đã mất.”

Không có phẫn nộ, không có oán hận.

Giọng nói bình bình đạm đạm.

Không phải là lấy lại tôn nghiêm mà Mộ Dung Hân cướp đoạt, mà là đến Bách Hợp Thánh Tông lấy lại tôn nghiêm đã mất.

Mộ Dung Hân dừng bước.

Thật lâu sau, nàng mới mở miệng nói:

"Ta chờ.”

Nói xong, Mộ Dung Hân đi theo sư tôn và đồng môn, trong lòng nàng vô cùng phức tạp và xoắn xuýt.

Trên dưới Vạn Cổ Tông toát ra khí thế hung hăng càn quấy như vậy, Mộ Dung Hân là một thành viên của Bách Hợp Thánh Tông, chắc chắn là không nhìn nổi.

Nhưng đổi vị trí nghĩ một chút, năm xưa nàng đến từ hôn với Tiêu Gia, đồng môn của nàng đã vũ nhục hắn còn nghiêm trọng hơn bây giờ.

Đến lúc này, Mộ Dung Hân dùng thân phận người xem, rốt cuộc cũng cảm nhận được sự vô tri năm xưa của mình, từ đó đã làm cho hắn đau khổ lớn nhường nào.

Lương tâm của cô nương này cũng không xấu.

Chính sai chọn sai thời gian, nên sự việc đúc thành sai lầm.

Nếu như hai người còn có thể nối lại đường xưa, nam tài nữ sắc, trai gái xứng đôi vừa lứa, không chừng có thể trở thành một giai thoại trong giang hồ rồi.

Tiếc là bây giờ đã không còn chút hy vọng nào nữa.

Bởi vì Tiêu Tội Kỷ sẽ đi Bách Hợp Thánh Tông, nàng thân là đệ tử của tông môn, ắt phải chiến đấu vì tông môn.

Đây chính là số mệnh.

Ông trời (tác giả) đã sắp đặt sẵn, không có cách nào sửa đổi.

Oanh!

Oanh!

Trong phòng huấn luyện, Tiêu Tội Kỷ đổ mồ hôi như mưa, không ngừng đánh vào đá khảo nghiệm.

"Tiêu sư đệ điên mất rồi, mấy ngày nay luôn trong đó tu luyện, hoàn toàn không nghỉ ngơi chút nào!”

Lý Phi đứng bên ngoài nói.

Tô Tiểu Mạt nói:

"Nếu tiếp tục như vậy thì không hay, nhị sư huynh, chi bằng ngươi vào khuyên một chút được không?”

Bọn họ đều là đồng môn thân như huynh đệ trong nhà, tất nhiên không muốn nhìn thấy Tiêu Tội Kỷ điên cuồng tra tấn chính mình như vậy.

"Không cần.”

Quân Thường Tiếu đi đến, nói:

"Hắn biết chừng mực.”

"Tông chủ!”

Tô Tiểu Mạt nắm quyền, nói:

"Ước hẹn ba năm, xin cho đệ tử xuất chiến, rửa sạch nhục nhã cho Tiêu sư đệ!”

"Tông chủ, ta cũng muốn xuất chiến!”

Lý Phi nói.

Quân Thường Tiếu nói:

"Vậy còn không mau tu luyện đi, đứng ngây ngốc ra đó làm gì?”

"Vâng!”

Tô Tiểu Mạt và Lý Phi vội vàng đi tu luyện.

Mặc dù bây giờ bọn họ đã đến cấp độ Vương giả, nhưng bọn họ biết đệ tử của tông môn nhị lưu không phải là hàng binh tôm tướng tép, bọn họ phải cố gắng tăng tu vi trước ngày ước chiến, sau đó hung hăng chà đạp đám người đó!

Không được.

Người ta đều là nữ nhân, nếu nói vậy thì quá mất vô sỉ.

Vậy thì điên cuồng bắt nạt, còn hành xác thì hình như không dùng được rồi!

"Vù vù…”

Tiêu Tội Kỷ ngừng lại thở dốc, mồ hôi tuôn rơi như mưa, nói:

"Tông chủ, Lăng sư muội có thể đánh bại bọn họ, Bách Hợp Thánh Tông không có chỗ gì hơn người, đệ tử có lòng tin.”

"Tội Kỷ.”

Quân Thường Tiếu nói:

"Bổn tọa hy vọng ngươi có thể hiểu được, mục đích ước hẹn ba năm không phải để chiến thắng Mộ Dung Hân, mà là tìm về tôn nghiêm và tự tin đã từng mất, sau đó trèo lên đỉnh cao mới!”

Lúc trước đưa ra ước định, chính là muốn khích lệ Tiêu Tội Kỷ.

Hai năm trôi qua, hắn đã có thành tựu Võ Vương, càng nhanh hơn so với mong đợi, vì vậy Quân tông chủ không mong rằng Tiêu Tội Kỷ chìm đắm vào việc báo thù.

Là con người.

Cấp độ ngày càng cao hơn, dã tâm cũng theo đó lớn hơn!

Mãi mang theo loại suy nghĩ muốn báo thù, vậy thì chỉ có thể bị xem thường mà thôi.

Hệ thống im lặng nói:

"Chủ nhân nói như kiểu mình không có dã tâm lớn vậy, thật tình biết rõ người ta sẽ đến, thế mà còn giật dây đệ tử đi tổn thương người ta, một chút phong phạm tông chủ cũng không có.”

"Cút đi, cút đi.”

Quân Thường Tiếu nói.

Tiêu Tội Kỷ nói:

"Tông chủ, đệ tử hiểu được, sau này sẽ càng thêm phấn đấu chăm chỉ.”

"Cố lên.”

Quân Thường Tiếu vỗ vỗ bả vai hắn.

Nói thật, con hàng này nên đi khuyên bảo Dạ Tinh Thần mới đúng, bởi vì tên kia mới thật sự là vì cừu hận mà sống.

Người Bách Hợp Thánh Tông đến chơi giống như khúc nhạc dạo ngắn, chỉ dùng ba bốn chương thì kết thúc.

Quân Thường Tiếu vẫn phát triển tông môn như trước, không có đắc ý vì Lăng Uyên Tuyết chiến thắng chín đệ tử của đối phương.

Dù sao, chỉ tùy tiện dẫn người đến đều có tu vi Võ Tông, tông môn nhị lưu không thể khinh thường được.

Hơn nữa cô nương Mộ Dung Hân kia, cảnh giới đã đột phá đến Võ Vương, tốc độ tăng tiến có hơi nhanh!

Hệ thống nói:

"Tông môn nhị lưu huấn luyện đệ tử càng chuyên nghiệp hơn tông môn của chủ nhân, nhất là những hạt giống không tệ, chắc chắn sẽ được chú tâm bồi dưỡng.”

"Nghe vô phục nhưng rất hợp lý.”

Quân Thường Tiếu xoa xoa mi tâm, nói:

"Ước hẹn ba năm mà đã qua hai năm rồi, phải nghĩ biện pháp thu hoạch tài nguyên mới được.”

Càng nhiều đệ tử, một cái khoáng mạch linh thạch khó lòng cung cấp đủ được.

Bây giờ tiền chẳng có giá trị gì với hắn nữa, quan trọng nhất là linh thạch, càng nhiều càng tốt!

"Đồng thời cần phải tìm tài liệu luyện chế Võ Vương Đan.“

Bời vì nhu cầu quá nhiều, Ngụy Lão chỉ trồng trọt được một phần mà thôi, Quân Thường Tiếu đã từng cho Mua Sắm Đường tích cực mua sắm dược liệu, kết quả chỉ mua được chút vụn vặt lẻ tẻ, ngược lại giá cả lại vô cùng đắt.

"Đã đến lúc ra ngoài đi dạo.“

Con hàng này lại muốn đi thám hiểm ở nơi hung hiểm, dù sao nơi đó cũng là nơi thu hoạch tài nguyên nhanh chóng nhất.

Hơn nữa, cảnh giới bị kẹt cộng với tông môn vận hành bình thường, hắn đã chẳng có việc gì làm, chi bằng đi ra ngoài ngao du một chuyến.

Cái thứ được gọi là cơ duyên, không phải ngồi trong nhà thì nó sẽ tìm đến cửa, thay vào đó mình phải đi tranh thủ, ví như nhảy xuống núi thẳm, lao xuống biển sâu, từ đó gặp được động phủ thần bí, có được truyền thừa của đại năng cũng là tình tiết hợp lý.

"Tông chủ.”

Lê Lạc Thu đi đến, nói:

"Diệu Hoa Cung gửi thư đến.”

"Ồ?”

Quân Thường Tiếu nhận và mở thư ra.

Trong thư có chữ viết nhỏ nhắn xinh đẹp, nội dung là——

Không lâu trước đây, trời sinh dị tượng ở Nam Hoang Châu, nếu như Quân tông chủ có hứng thú, có thể đến Diệu Hoa Cung cùng nhau thăm dò một chuyến.

Người gửi - Hề Tịnh Tuyền.

Chữ viết vẫn xinh đẹp như cũ, trong nháy mắt khiến hắn nhớ đến khuôn mặt quốc sắc thiên hương kia.

Cũng trong nháy mắt đó, Quân độc thân cẩu đã đặt sự chú ý lên điểm cần quan tâm nhất, hắn nâng cằm lên nói:

"Dị bảo xuất thế? Đến đúng lúc lắm.”


Bình Luận (0)
Comment