Chương 625. Ngươi thật sự không thể cứu!
Diệu Hoa Cung.
Mấy trưởng lão vô cùng sầu não.
Trời sinh hiện tượng dị thường ở Nam Hoang Châu, nhất định là chí bảo xuất thế.
Sau khi tông chủ nhận được tin tức, kết quả viết một bức thư cho Quân Thường Tiếu, chờ đợi hắn đến để đi cùng.
“Cung chủ.”
Lãnh Tinh Nguyệt thực sự không nhịn được, nói:
“Hàng loạt cao thủ các châu lần lượt tiến vào Nam Hoang Châu, chúng ta tiếp tục không khởi hành, sợ rằng sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.”
“Không vội, không vội.”
Hề Tịnh Toàn nói:
“Đợi Quân tông chủ đến.”
Hôm nay nàng mặc một bộ trang phục tông chủ màu sáng nhạt, tóc dài không buộc lại, tùy ý xõa sau vai.
Lãnh Tĩnh Nguyệt bất lực nói:
“Hắn đến cũng phải mất ba năm ngày, đến lúc đó chí bảo cũng đã bị người khác cướp mất rồi.”
“Phải đấy.”
Trường Tôn Phương Hoa nói:
“Chúng ta vẫn là nên nhanh chóng khởi hành thôi.”
Hề Tịnh Toàn lắc đầu nói:
“Lần này trời sinh hiện tượng khác thường, kinh động đến rất nhiều thế lực muốn giành được chí bảo, tất nhiên không thể tránh khỏi một trận tranh cướp mưa máu, dựa vào thực lực của Diệu Hoa Cung chúng ta, chưa hẳn có thể đánh thắng bọn chúng.”
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt trầm mặc.
Trong vùng đất hoang Nam Hoang Châu, xuất hiện hiện tượng khác thường vô cùng rõ ràng.
Thế lực các phương ở Tinh Vẫn đại lục đều biết được tin tức, một khi tranh giành tất nhiên sẽ vô cùng ác liệt.
Diệu Hoa Cung chẳng qua chỉ là tông môn tứ lưu, chung quy có khoảng cách rất lớn với tông môn nhị tam lưu.
Nhưng.
Liên thủ với Vạn Cổ Tông, thì có thể giành được chí bảo sao?
Cung chủ coi trọng Quân Thường Tiếu đến như vậy?
Nói cách khác, nàng đã bị hắn mê hoặc không cách nào cứu vãn, sinh ra sự tin tưởng tuyệt đối không cần lý do?
Các trưởng lão mặc dù phiền muộn nhưng cũng chỉ có thể tuân theo, đồng thời cầu nguyện chí bảo không bị thế lực các phương phát hiện ra quá sớm, bằng không mình đã phí công đi một chuyến.
Véo...
Đúng lúc này, giữa bầu trời xanh đột nhiên cuộn lên trận cuồng phong.
“Hửm?”
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt chau mày, phóng xuất linh niệm thì nhìn thấy phía xa một luồng sáng cấp tốc bay đến.
“Võ hoàng?”
Hai người kinh ngạc nói.
Soạt!
Trong chốc lát, luồng sáng dường như ở tận chân trời đã gần ngay trước mắt.
Quân Thường Tiếu lơ lửng bên ngoài núi Diệu Hoa Cung, sau lưng là Cơ Giới Vũ Trang Dực, cao giọng nói:
“Hề Cung chủ, ta đã đến rồi.”
“Là Quân tông chủ.”
Hề Tịnh Toàn vui vẻ nói.
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt ngạc nhiên.
Tên này ấy vậy mà biết bay, lẽ nào hắn đã đột phá thành Võ Hoàng?
Không đúng.
Nhất định là do thứ giống như đôi cánh sau lưng.
Hoặc là do chí bảo nào đó có thể chống lại trọng lực để bay lên.
Ngược lại, cung chủ đại nhân của ta ơi, hắn đến thì đến thôi, người không đến mức phải biểu hiện vui vẻ như vậy chứ.
Quân Thường Tiếu không hề đến một mình, còn có Tiểu Ma Tiên trong hình dáng người đang ngồi trên vai.
Tiểu Long Long vốn định đi cùng chủ nhân, nhưng nó lại được nhận trách nhiệm quan trọng là bảo vệ tông môn.
Chủ yếu vẫn là lo lắng, tên không hiểu phong tình này sẽ đấu khẩu với Tiểu Ma Tiên.
Trong đại điện.
Quân Thường Tiếu ngồi bên dưới vị trí chủ chốt, chắp tay nói:
“Đã lâu không gặp, Hề cung chủ lại càng đẹp, càng mặn mà.”
“Đúng vậy.”
Tiểu Ma Tiên đúng ở phía sau cũng chớp chớp mắt, nói:
“Đẹp quá luôn.”
Mặt nhỏ của Hề Tịnh Toàn hơi đỏ.
“Hừm.”
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt nhìn với ánh mắt khinh bỉ, trong lòng nói thầm:
“Loại miệng lưỡi trơn tru.”
Hai người mặc dù không thoải mái với Quân Thường Tiếu nhưng trong lòng vẫn có sự kinh ngạc.
Một thời gian không gặp, hơi thơ tên này toát ra vô cùng mạnh, thực lực chắc chắn có sự tăng cao vô cùng rõ ràng.
“Quân tông chủ.”
Hề Tịnh Toàn rất tự trách, nói:
“Tông môn nhiều việc, không thể đến chúc mừng Vạn Cổ Tông thăng cấp thành tông môn, vẫn mong người đừng trách móc.”
“Không sao, không sao.”
Quân Thường Tiếu không hề để ý.
Hề Tịnh Toàn nhìn Tiểu Ma Tiên, thắc mắc hỏi:
“Vị này là?”
Quân Thường Tiếu còn chưa nói, Tiểu Ma Tiên đã mở lòng trước nói:
“Ta là khế ước thú của chủ nhân.”
Khế ước thú?
Trường Tôn Phương Hoa lập tức trợn tròn mắt.
Lẽ nào, tiểu cô nương đáng yêu này không phải là con người?
Trong hiểu biết của lão bà, có thể biến hóa thành hình người, cấp bậc ít nhất phải đạt đến Linh thú.
Xem ra tin tức Đông Bắc Lô Châu truyền đến không phải là giả, tên này thật sự có khế ước thú có cấp bậc sánh với Võ Hoàng.
Một trận náo loạn ở Cực Hàn Cung, bên phía Diệu Hoa Cung đương nhiên đã nghe nói.
“Hóa ra là như vậy.”
Hề Tịnh Toàn lại nói:
“Không lâu trước đây nghe được tin tức, Quân tông chủ đánh bại Thái trưởng lão của Cực Hàn Cung.”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Lão già đó đến Vạn Cổ Tông ta gây rối, bị bổn tọa bắt lại, hiện giờ còn đang quét dọn sân viện cho tông môn.”
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt co giật khóe miệng.
Đó là Bán Bộ Võ Thánh, tông môn mình còn không có cường giả cấp bậc như vậy.
Hề Tịnh Toàn kinh ngạc nói:
“Lẽ nào cảnh giới của Quân tông chủ đã đạt đến Bán Bộ Võ Thánh?”
Há.
Nữ nhân này đang cố ý dò thám ta sao?
“Không phải.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Vạn Cổ Tông ta có truyền thừa từ thượng cổ, có một phép thần thông độc môn, Quân mỗ dựa vào thủ đoạn như vậy mới có thể đánh bại Thái trưởng lão Cực Hàn Cung.”
Hiện tại trên giang hồ đều đang bàn tán như vậy, hắn chỉ là thuận nước đẩy thuyền, đồng thời giải thích lý do vì sao mình lại nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Hề Tịnh Toàn cười nói:
“Quân tông chủ có được truyền thừa thượng cổ, thật khiến người khác không ngờ tới.”
“Hề cung chủ, vẫn là bàn đến chính sự thôi.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Chúng ta khi nào bắt đầu khởi hành đi Nam Hoang Châu?”
Vốn định ra ngoài đi dạo, hiện giờ chí bảo lại đột ngột xuất thế, đương nhiên phải đến xem thử, không chừng có thể tìm được hàng loạt tài nguyên võ đạo.
Nói thật, chí bảo không có sức hấp dẫn quá lớn với Quân tông chủ, dẫu sao vật phẩm trong khu mua sắm cái nào chẳng là chí bảo nghịch thiên.
Chủ yếu là thiếu thốn tài nguyên võ đạo, ví dụ như nguyên liệu của các loại đan dược như Tụ Khí Đan, Tôi Linh Đan, Võ Vương Đan, những thứ này không mua được ở khu mua sắm.
“Quân tông chủ không cần nghỉ ngơi một chút sao?”
“Không cần.”
“Vậy thì tốt, chúng ta lập tức lên đường.”
Trên sân luyện võ của Diệu Hoa Cung, mấy con tuấn mã vô cùng to khỏe được đệ tử dắt đến.
“Quân tông chủ.”
Hề Tịnh Toàn đi ra, nói:
“Ta đặc biệt trả giá cao mua máy con ngựa Thiên Lý Truy Phong, tốc độ không hề thua kém Tật Phong Lang của quý tông.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Hề cung chủ có ý định cưỡi nó đến Nam Hoang Châu?”
“Ừm.”
Hề Tịnh Toàn đáp.
Quân Thường Tiếu nói:
“Tốc độ như vậy thì quá chậm.”
Hắn nhìn về phía Tiểu Ma Tiên, hạ lệnh nói:
“Biến hóa bản thể, đưa Hề cung chủ đến Nam Hoang Châu.”
“Vâng.”
Tiểu Ma Tiên gật đầu, hạ xuống khu vực trung tâm sân luyện võ, quanh người chốc lát được luồng sáng bao phủ, biến thành bản thể Ma Lĩnh Hắc Ưng.
“Phần phật, phần phật.”
Hai cánh chim đen nháy mở rộng, thân thể cực lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Hí hí hí….”
Mấy con ngựa Thiên Lý Truy Phong bị kinh sợ hí lên không dứt.
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt trợn to mắt.
Thiếu nữ đáng yêu như vậy bỗng nhiên biến thành ưng thú có thân hình to lớn, thực sự quá chấn động lòng người.
“Hề cung chủ.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Mời lên.”
“Chuyện này...”
Hề Tịnh Toàn suy nghĩ chốc lát, vẫn là hành động theo cảm tính ngồi trên lưng Ma Lĩnh Hắc Ưng.
Đám người Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt cũng định như thế, kết quả lại bị Quân Thường Tiếu ngăn cản lại nói:
“Xin lỗi, khế ước thú của ta chỉ nhận chở thân phận cao quý như cung chủ, các ngươi cưỡi ngựa Thiên Lý Truy Phong đến Nam Hoang Châu đi.”
“Khởi hành.”
“Phần phật.”
“Phần phật.”
Ma Lĩnh Hắc Ưng đột nhiên vỗ cánh, sau khi nhấc lên bụi đất cuồn cuộn, chớp mắt bay lên không trung, sau đó cấp tốc bay về phía nam.
“Đáng ghét.”
Trường Tôn Phương Hoa nói:
“Tên này có phải cố ý đá chúng ta ra?”
“Cung chủ sao có thể ở một mình cùng hắn.”
“Đi thôi, chúng ta nhanh chóng đuổi theo.”
Các trưởng lão lần lượt cưỡi ngựa Thiên Lý Truy Phong đuổi theo, nhưng mà thật sự vẫn chậm hơn Linh thú phi cầm.
Phần phật.
Phần phật.
Trong chốc lát, Ma Lĩnh Hắc Ưng đã bay đi rất xa.
Hề Tịnh Toàn bị gió thổi tóc bay tán loạn, mặt nhỏ dần dần đỏ lên.
Không có trưởng lão đi cùng, mình và Quân tông chủ ở đơn độc với nhau, chuyện này khiến nàng vô cùng căng thẳng thấp thỏm.
“Làm sao đây, làm sao đây...”
Trái tim của Hề Tịnh Toàn càng đập càng nhanh, không biết cân bằng thế nào nữa rồi.
“Hề cung chủ, người ngồi chắc vào.”
Quân Thường Tiếu nhanh chóng kích hoạt Cơ Giới Vũ Trang Dực, sau đó bay đi, đồng thời nói:
“Ta đi trước một bước.”
Véo...
Trong chớp nhoáng, vô hình vô ảnh.
Nếu như Ngụy Lão có mặt ở hiện trường, chắc chắn sẽ lấy tay che trán, suy sụp nói:
“Tông chủ, người thật sự không cứu được nữa rồi.”