Chương 626. Chương 626
Chương 626: Nam Hoang châu, vùng đất hoang vu!
Bỏ lại toàn bộ trưởng lão Diệu Hoa Cung sang một bên, bay trong trời xanh vô tận cùng với Hề Tinh Tuyền, đây là cảnh tượng tình thơ ý họa đẹp đến nhường nào!
Nhưng mà!
Quân tông chủ lại khai triển Cơ Giới Vũ Trang Dực, tự mình bay đi trước!
Ở một mình với nữ nhân quả thật là cơ hội bồi dưỡng tình cảm tuyệt hảo, cứ như vậy đã bị hắn lãng phí.
Thật muốn đâm hắn một dao chết cho rồi, ta thay vào làm nhân vật chính.
Hề Tinh Tuyền còn đang khẩn trương, thấp thỏm, không nghĩ rằng Quân tông chủ sẽ bay trước như thế, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hoang mang, còn có chút mất mát.
Hắn chán ghét ta sao?
Cho nên không muốn ở với ta dù chỉ thêm một chút?
“Soạt!”
Đúng lúc này, Quân Thường Tiếu lại bay trở về.
Nghĩ thông rồi?
Quả nhiên, vẫn còn cơ hội cứu vãn!
Hề Tinh Tuyền nhận ra được hắn quay lại, trên gương mặt hiện lên nụ cười xán lạn.
“Hề cung chủ.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Có phải cứ bay hướng nam là sẽ đến Nam Hoang châu?”
“Ừm.”
Hề Tinh Tuyền đáp.
Soạt —— —— —— —— —— ——
Quân Thường Tiếu lại tăng tốc bay mất.
Lúc sắp đi còn không quên căn dặn Ma Lĩnh Hắc Ưng:
“Nha đầu, Hề cung chủ ở đây, cẩn thận một chút, đừng bay quá nhanh đấy.”
Mình thì nhanh chút.
Ngược lại bảo khế ước thú bay chậm chút.
Dao đâu!
Con dao đâu rồi!
...
Ở đại lục Tinh Vẫn, hai châu được xưng là thần bí nhất theo thứ tự là Nam Hoang châu và Bắc Mạc châu, bởi vì đại bộ phận khu vực đều bị đất hoang và sa mạc bao phủ.
Nguyên do thiên nhiên khắc nghiệt, số người sinh sống ở hai châu này vô cùng ít.
Lúc này ở vành đai biên cảnh Nam Hoang châu, rất nhiều võ giả đang vội vã tiến vào.
Có hành động đơn độc, có kết thành đội ngũ, ngẫu nhiên có thể thấy cường giả cảnh giới Võ Vương xuất hiện!
Bọn họ đến từ bốn phương tám hướng, đều hướng thẳng đến vùng đất hoang vu.
Vùng đất hoang vu là một mảnh dải đất hoang kéo dài mấy vạn dặm, quanh năm không một bóng người.
Nửa tháng trước.
Đột nhiên có luồng sáng dâng lên từ vùng đất hoang vu, nối liền trời đất, duy trì mấy ngày liên tiếp mới từ từ tan đi.
Dị tượng xuất hiện, chí bảo xuất thế.
Điều này không chỉ có đại lục Tinh Vẫn, mà ở bất cứ thiết lập bối cảnh huyền huyễn nào cũng là quy luật vĩnh viễn bất biến!
Và thế là gần như thế lực khắp nơi trên đại lục Tinh Vẫn đều tới tấp cho cường giả chạy đến.
Từ xưa đến nay, chí bảo xuất thế nhiều không kể xiết, mỗi lần xuất hiện chắc chắn sẽ dấy lên một hồi tranh đoạt gió tanh mưa máu.
Vút —— ——
Một luồng sáng bay vút giữa bầu trời từ từ tiến đến.
“Võ Hoàng!”
Mọi người kinh hô.
“Không nghĩ tới, dị bảo xuất thế Nam Hoang Châu sẽ kinh động đến cường giả cảnh giới Võ Hoàng!”
“Năm trăm năm trước ở Bắc Mạc Châu có một thanh lợi kiếm tuyệt thế xuất hiện, lập tức kinh động đến không ít Võ Hoàng, sau cùng chém giết suốt bảy ngày ở vực Mạc Bắc mới đến hồi kết.”
“Ta có nghe nói qua việc này, rốt cuộc là ai đoạt được bảo vật?”
“Nghe nói là bị Phiêu Linh Kiếm Hoàng đoạt mất.”
“Ngay cả Hoàng giả Kiếm đạo cũng bị kinh động à, thanh lợi kiếm tuyệt thế này khẳng định không phải vật tầm thường.”
Đám người vừa đi đường vừa bàn tán.
Cơ mà, có một tên Võ Vương hơi hơi khó hiểu hỏi:
“Quái lạ, Võ Hoàng này có thể dùng năng lực phi hành, cớ sao không cảm nhận được hơi thở cảnh giới Võ Hoàng từ hắn?”
“Đúng vậy nhỉ!”
Những võ giả khác cũng thắc mắc.
Lẽ ra, Võ Hoàng muốn dùng năng lực phi hành phải triển khai toàn bộ tu vi, hẳn là có thể cảm nhận được uy năng dao động trong không khí.
Đúng vào lúc này, luồng sáng đang bay tới đột ngột dừng lại, một thanh niên tướng mạo anh vũ từ từ xuất hiện, sau lưng vươn một đôi cánh nhìn như làm từ kim loại!
Rất nhiều võ giả lập tức trợn tròn mắt.
Tên kia có... cánh? Hắn rốt cuộc là người, hay là Linh thú phi cầm?
“Bay nhanh quá.”
Quân Thường Tiếu đứng ở giữa trời, lẩm nhẩm:
“Vẫn nên đợi Hề cung chủ chút đã.”
“Chậc chậc.”
Hắn cúi đầu nhìn đám người đang trợn mắt há mồm phía dưới, nói:
“Lần này dị bảo xuất thế đã kinh động đến không ít người.”
Vút!
Đúng lúc này, giữa bầu trời xuất hiện một luồng sáng khác, sau đó dừng lại bên cạnh hắn.
“Lại là một vị Võ Hoàng!”
Đám người kinh ngạc nói.
Ánh sáng dần dần tan đi, một lão giả tóc bạc xuất hiện.
Lão chắp tay nói:
“Tiểu... các hạ có hơi lạ mắt, không biết là người môn phái nào?”
Lúc đầu muốn gọi tiểu hữu, nhưng ngẫm lại người này có thể bay, sau lưng còn có đôi cánh cổ quái, tuổi tác có lẽ không nhỏ hơn mình.
Trên thế giới này có cao nhân tính tình cổ quái, thích giả bộ người trẻ tuổi lừa gạt những cô nương chưa hiểu sự đời.
“Vạn Cổ Tông.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Quân Thường Tiếu.”
“Ồ?”
Lão giả có chút kinh ngạc nói:
“Các hạ là tông chủ Vạn Cổ Tông?”
Tiếng tăm thật là lớn.
Chỉ cần báo tên, Võ Hoàng lập tức nhận biết thân phận.
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu nói.
Lão giả cười nói:
“Quân tông chủ đến đây cũng là vì dị bảo sao?”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu đáp một tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn hướng về phía sau, thầm nghĩ:
“Sao người vẫn còn chưa tới vậy?”
Ta nhổ.
Ngươi còn có mặt mũi nói thế à.
Lão giả hạ giọng nói:
“Quân tông chủ, lần này Nam Hoang Châu có dị bảo xuất thế, kinh động đến không ít đại tông môn, có hứng thú liên thủ hay không?”
Lão không môn không phái, là một tán tu vẫn thường du đãng trên khắp đại lục.
Thực lực cá nhân mặc dù không tệ nhưng so với đại tông môn, đương nhiên song quyền khó địch chúng quyền.
“Không có hứng thú.”
Quân Thường Tiếu quả quyết cự tuyệt.
Loại chủ động tìm mình liên thủ này thường thường đều ôm tâm tư riêng, hắn không hứng thú tính kế hoặc đấu trí với đối phương, không bằng mình làm việc mình cho an tâm.
“Được.”
Lão giả chắp tay nói:
“Lão hủ xin cáo từ trước.”
Quân Thường Tiếu tiếp tục đứng ở giữa trời, đợi nửa canh giờ sau, Ma Lĩnh Hắc Ưng mới chậm rãi ung dung chở Hề Tinh Tuyền bay tới.
“Trời ạ…!”
Võ giả dưới mặt đất kinh hô
“Ưng thú lớn như vậy!”
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu hạ xuống lưng ưng thú, hỏi:
“Hề cung chủ, có muốn chờ trưởng lão Diệu Hoa Cung của ngươi hay không?”
“Không cần.”
Hề Tinh Tuyền nói:
“Các nàng hẳn là phải rất lâu mới đến được, chúng ta cứ đi đến vùng đất hoang vu trước.”
“Cũng được.”
Quân Thường Tiếu không có tiếp tục bay đi trước, đứng trên lưng Ma Lĩnh Hắc Ưng, dùng tốc độ nhanh nhất bay về hướng vùng đất hoang vu.
...
Vùng đất hoang vu, không có một ngọn cỏ.
Xa xa nhìn lại giống như một sa mạc cát vàng không có một chút dấu hiệu sống nào.
Thuộc tính trời đất ở nơi này cực kỳ thưa thớt, trong không khí không những biểu lộ sự cạn kiệt, mà còn tràn ngập một cỗ sát ý.
“Phật, phật!”
Ma Lĩnh Hắc Ưng vẫy hai cánh, chầm chậm bay ở trên không.
Quân Thường Tiếu và Hề Tinh Tuyền tuy khó có được cơ hội ở chung với nhau, nhưng hai bên ai cũng không nói gì, bầu không khí hơi có vẻ ngượng ngùng.
Nếu như đổi thành cao thủ tình trường như Ngụy Lão, khẳng định đã sớm cùng cô nương trò chuyện đến nhân sinh bốn bề rồi.
Cho nên nói, có vài người làm cái gì cũng tốt, chỉ có chuyện tình cảm lại tệ hại đến mức không nỡ nhìn thẳng, ví dụ như Quân độc thân cẩu của chúng ta.
“Quân tông chủ.”
Hề Tinh Tuyền nhỏ nhẹ nói:
“Nghe nói vạn năm trước, ở Nam Hoang châu có một con Thôn Thổ Thánh thú, chuyên hút thuộc tính thiên địa mà sống.”
“Thánh thú?”
Quân Thường Tiếu kinh ngạc không thôi.
Cái cấp Thánh này, có thể so với Võ Đế!
Hề Tinh Tuyền lại nói:
“Về sau một cường giả đi ngang qua nơi này, ra tay chém chết con thú này, máu tươi nóng hổi vảy khắp mấy vạn dặm, khiến đại địa một ngọn cỏ cũng không mọc nổi, trở thành vùng đất hoang vu như ngày nay.”
“Hóa ra là vậy.”
Quân Thường Tiếu chống cằm, nói:
“Có thể chém chết một con Thánh thú, thực lực cường giả kia khẳng định cực kỳ khủng bố!”
Ầm ầm —— ——
Đúng lúc này, Ma Lĩnh Hắc Ưng đang bay bỗng nhiên đâm vào kết giới vô hình, lập tức bị bắn ngược về đến, sau đó thân thể không thể khống chế mà nhanh chóng rơi xuống.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Hề Tinh Tuyền bất ngờ, lập tức bị hất bay ra ngoài!
“Không được!”
Quân Thường Tiếu vội vàng chân phải đạp không, dưới tình huống mất thăng bằng bay đến, thuận tay kéo Hề Tinh Tuyền đang rơi xuống vào lòng, sau đó vững vàng hạ xuống đất.
“Uỳnh!”
Ma Lĩnh Hắc Ưng rơi xuống đất, bụi đất cuồn cuộn bốc lên!
“Khụ khụ!”
Tiểu Ma Tiên huyễn hóa thành dạng người, vừa xoa trán vừa phồng má nói:
“Chủ nhân, nơi này có cấm chế, hạn chế ta bay!”
Quân Thường Tiếu đỡ Hề Tinh Tuyền xuống, quay sang hỏi:
“Nha đầu, ngươi không sao chứ? ”
“Ta không sao nha.”
Tiểu Ma Tiên nói.
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu nhìn kết giới như ẩn như hiện giữa bầu trời, có hơi bực bội nói:
“Là kẻ nào rảnh rỗi sinh nông nổi, lại đi bố trí trận pháp kết giới ở vùng đất hoang vu!”