Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 631 - Chương 631. Chương 631

Chương 631. Chương 631
Chương 631: Mộ của vợ chồng Bách Diện Y Thánh!



Quân Thường Tiếu dẫn theo Hề Tịnh Tuyền tiếp tục đi vào một động phủ, trên đỉnh khảm nạm những thứ giống như dạ minh châu, chiếu sáng rực rỡ không gian trong đây.

Nơi này không hề giống như động phủ do con người tạo thành, ngược lại nó giống như cung điện được tu sửa hơn, còn có tám thanh cột nhà chống đỡ, bên trên còn điêu khắc chim bay cá nhảy vô cùng sinh động.

Hình thức thì rất hình thức, bất quá vẫn phát ra sự u ám.

Quân Thường Tiếu cẩn thận đi đến, rất nhanh bước tới khu vực trung tâm.

Nơi đó có một đài dựng bằng đá cao một trượng, bên trên có hai cái quan tài, nhìn sơ có thể thấy đã tồn tại rất lâu, lại còn toát ra hơi thở hoang tàn.

“Không chỉ chôn cất một người thôi sao?”

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.

Hắn vừa muốn đi lên thì bỗng nhiên có tiếng ho truyền đến, khiến cả người vội vàng cảnh giác quay lại, phát hiện một lão già lưng còng đi ra từ nơi tối đen mà ánh sáng không chiếu đến.

Lão có đầu tóc bù xù, gầy gò như que củi, trên mặt không hề có chút huyết sắc, nếu như trong ánh mắt đục ngầu không toát ra hơi thở sinh mệnh, rất dễ bị cho rằng là một xác sống.

“Lão là ai?”

Quân Thường Tiếu cảnh giác nói.

Lão giả cười nhạt nói:

“Tiểu tử, ngươi là người đến nơi ta bảo vệ, câu này lẽ ra phải là ta hỏi ngươi mới đúng.”

Giọng nói lạnh lẽo u ám, giống như cô hồn dã quỷ ẩn núp trong địa phủ.

Quân Thường Tiếu nghe ra, giọng nói này rất giống với giọng nói bên ngoài trước đó, chẳng qua thiếu cảm giác hùng hậu và hoang vắng.

“Lão là người bảo vệ ngôi mộ này sao?”

“Không sai.”

Lão giả nhìn phía Hề Tịnh Tuyền, nói:

“Các ngươi có thể phá hỏng kết giới tình duyên, cũng là có tư cách đến bái tế chủ nhân nhà ta.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Đây là hầm mộ của ai.”

“Vợ chồng Bách Diện Y Thánh.”

Lão giả nói ra có vẻ rất tùy ý, nhưng ánh mắt lại hiện rõ một tia đau khổ.

Hề Tịnh Tuyền đứng ở phía sau hơi run rẩy, mặt mày đầy ủ rũ nói:

“Hóa ra tiền bối Y Thánh thật sự đã thành người quá cố rồi...”

Nàng tìm danh y trên khắp thiên hạ, kết quả vẫn không thể nào chữa khỏi bệnh mắt, Bách Diện Y Thánh chính là niềm hy vọng duy nhất của nàng, hiện giờ người đã chết là một sự đả kích vô cùng lớn không thể nghi ngờ.

Quân Thường Tiếu nói:

“Hề cung chủ, chỉ cần ta và ngươi còn sống thì hy vọng sẽ không biến mất, không nên từ bỏ hy vọng, không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.”

Lúc này, hắn hận không thể quăng hết tất cả sách nuôi dưỡng tâm hồn ra.

Kết quả đã muộn.

Sự qua đời của Bách Diện Y Thánh mang lại đả kích quá lớn cho Hề Tịnh Tuyền, toàn bộ tinh thần hoàn toàn bị nỗi thất vọng bao trùm.

“Vù vù..”

Đúng lúc này, một luồng sức mạnh táo bạo bộc phát.

“Thôi xong cmn rồi.”

Quân Thường Tiếu giật giật khóe miệng.

Hề Tịnh Tuyền đứng sau lưng tóc đen bay loạn xạ, ánh mắt trống rỗng lập tức trở nên nghiêm lạnh.

Soạt!

Quân tông chủ đột ngột quay người, nắm lấy cổ tay nàng để phong tỏa khí mạch.

Bùng!

Nhưng mà, toàn thân Hề Tịnh Tuyền dường như có một sức mạnh nào đấy, khi vừa tiếp xúc đã bị bắn ra ngoài giống như điện giật.

“A?”

Lão giả đó ngạc nhiên nói:

“Cô nương này có bệnh.”

“...”

Quân Thường Tiếu lập tức suy sụp.

Lão già, đây không phải là có bệnh, đây là nhân cách có vấn đề.

“Hề cung chủ...”

“Chết!”

Hề Tịnh Tuyền lạnh giọng hét to, tiếp đó bàn tay vung ra, hội tụ sức mạnh có thể sánh với Võ Vương đỉnh phong đánh đến.

Quân Thường Tiếu dễ như trở bàn tay bắt được một tay, một lần nữa thử phong tỏa khí mạch, rốt cuộc vẫn bị một sức mạnh nào đó bật ra, bất đắc dĩ tay còn lại nắm chắc cổ tay nàng, nói:

“Hề cung chủ, đắc tội rồi.”

Bạch!

Tay vung ra thành đao, phá vỡ linh lực hộ thể của nàng, sau đó đánh xuống vị trí sau đầu, bởi vì dùng sức lực không nhỏ, Hề Tịnh Tuyền thân thể rã rời, trực tiếp hôn mê nằm trong ngực Quân Thường Tiếu.

May mà Quân tông chủ có thực lực cường hãn, bằng không thật sự cúi đầu chào thua rồi.

“Tiểu tử.”

Lão giả nói:

“Cô nương này dường như có bệnh không nhẹ, cũng chả trách các ngươi có thể đi vào trong hầm mộ này, đây có lẽ là trong cõi u minh tự có thiên ý rồi.”

Quân Thường Tiếu không để ý đến lão, thay vào đó bế Hề Tịnh Tuyền lên.

Lão giả tiếp tục nói:

“Chủ nhân ta sinh thời từng trồng một gốc dược liệu, vốn có công hiệu diệt tận gốc tất cả các loại bệnh lạ khó chữa, các ngươi đã có duyên vậy thì lấy nó đi đi.”

“Ở nơi nào?”

Quân Thường Tiếu nói.

“Đi theo ta.”

Lão giả quay người đi, từ từ bước vào nơi tối.

Quân Thường Tiếu suy nghĩ một chốc, lập tức cất bước đi theo, rất nhanh đi theo đối phương đến một động phủ khác.

Nói một cách chính xác.

Đây giống một dốc đứng hơn.

Khu vực trung tâm có một miếng đá trôi nổi, bên trên phủ đầy bùn đất, một gốc dược liệu giống như hoa sen được vầng sáng bao phủ mọc ở giữa.

Quân Thường Tiếu nhìn từ phía xa, cảm nhận được hơi thở sức sống mạnh mẽ từ nó, nói thầm:

“Phẩm chất e rằng không thấp.”

“Đây là Thanh Tâm Thánh Liên, dược liệu thần phẩm hiếm có ở đại lục Tinh Vẫn, thời điểm chủ nhân còn sinh thời trồng nó với mục đích là dùng để cứu chữa cho phu nhân, kết cục...”

Lão giả thở dài một hơi, lắc đầu nói:

“Vẫn là không đợi được đến lúc chín, người đã trút hơi thở cuối cùng.”

“Sau đó thì thế nào?”

Quân Thường Tiếu nói.

Lão giả đáp:

“Chủ nhân vốn là Y Thánh mà không thể chữa được bệnh của vợ mình, ngày ngày rơi vào tự trách, sau cùng lựa chọn tự kết liễu cuộc đời, xuống suối vàng bồi bạn với phu nhân.”

Bởi vì người yêu thương ra đi, bản thân lựa chọn cái chết bồi bạn, đoạn tình cảm này xúc động lòng người nhường nào!

Lão giả nhìn gốc dược liệu đó, nói:

“Thanh Tâm Thánh Liên chín vào năm thứ hai sau khi chủ nhân từ trần.”

“Nếu như...”

Lão siết chặt nắm đấm, giọng nghẹn ngào nói:

“Phu nhân có thể gắng gượng thêm một năm, chủ nhân đã không phải làm chuyện cực đoan như thế.”

Từ đầu đến cuối, Quân Thường Tiếu không nói một lời.

Thánh giả của dược đạo, ngay cả thê tử của mình cũng không thể chữa khỏi bệnh, sau cùng từ từ chết trong ngực mình, cảm giác đau khổ tuyệt vọng đó, chỉ cần nghĩ thôi đã khó tránh khỏi cảm xúc xót xa.

Sau một lúc.

Quân Thường Tiếu dường như rơi vào viễn cảnh lạ kỳ, dựa vào thân phận người quan sát, chứng kiến cảnh tượng Bách Diện Y Thánh gieo hạt Thanh Tâm Tịnh Liên đó, sau đó chứng kiến cảnh tượng cuối cùng, bản thân tự kết liễu đi theo người yêu thương.

Hỏi thế gian tình ái là gì, mà con người thề nguyện sống chết, thiên nam địa bắc hai người đi, đôi cánh già qua mấy lần đông hạ.

Vui vẻ gặp nhau, đau khổ biệt ly, trong đó có đôi nam nữ si mê, quân tử có đôi lời, bùi ngùi vạn dặm áng mây, núi cao mộ tuyết, một hình bóng bước theo ai.

“Ngươi có thể lấy gốc Thanh Tâm Thánh Liên này trị bệnh cho cô nương kia, đồng thời coi như hoàn thành tiếc nuối lúc chủ nhân còn sống.”

Lão giả nói.

“Đa tạ.”

Quân Thường Tiếu nói.

“Nhưng mà.”

Lão giả nhắc nhở nói:

“Xung quanh dược liệu bố trí kết giới tình duyên, trừ phi là một đôi nam nữ có duyên cùng đi vào mới có thể phá vỡ, bằng không chỉ có thể trắng tay trở về.”

“Ngươi và cô nương này trước đó có thể phá hỏng kết giới của hang ngầm, tình cảm rõ ràng sâu đậm, hẳn là không thành vấn đề.”

Quân Thường Tiếu lập tức ngạc nhiên.

Mình và Hề cung chủ chỉ là quan hệ bằng hữu, lấy đâu ra tình cảm sâu đậm, lão già này lại nói lung tung nữa rồi, ta muốn buộc tội lão vu khống!

Không quản nữa, thử xem trước đã.

Quân Thường Tiếu ôm Hề Tịnh Tuyền nhảy xuống, bay về phía phiến đá treo lơ lửng, sau đó dễ dàng đi vào trong kết giới rơi xuống trước mặt Thanh Tâm Thánh Liên.

“Quả nhiên, tình cảm chắc hơn vàng.”

Lão giả nói:

“Tiểu tử, dược liệu này vô cùng thần thánh, cần phải cẩn thận đào lấy, nhất định không thể cho vào trong không gian giới chỉ, tránh việc hao tổn linh tính.”

Quân Thường Tiếu một tay ôm Hề Tịnh Tuyền, sau đó từ từ đào lớp đất, chậm rãi đào lên Thanh Tâm Thánh Liên.”

Tiếp xúc khoảng cách gần, hắn mới cảm nhận được một luồng sức sống thuần khiết, cho dù ngửi mùi hương thoáng qua, tinh thần cũng sẽ kích thích.”

Dược liệu thần phẩm, quả nhiên lợi hại!

“Soạt!”

Từ từ hái Thanh Tâm Thánh Tâm, sau đó ôm Hề Tịnh Tuyền bay trở về chỗ cũ.

Phù...

Thế nhưng, hắn vừa ổn định thân thể, bên cạnh nổi lên luồng khí thế nghiêm lạnh, bỗng có năm ngón tay gầy gò của lão giả mang theo sức mạnh, bỗng nhiên chộp tới.

Đùng!

Âm thanh lớn truyền đến, chấn động đến mức cả núi đều dao động.

Bịch! Bịch! Bịch!

Lão giả điên cuồng lùi lại vài bước, ánh mắt biểu lộ sự kinh ngạc.

Quân Thường Tiếu không chút di chuyển đứng ở chỗ cũ, tầng tầng ngọn lửa bao trùm dày đặc quanh người, giống như một bức tường lửa thực chất hóa.

Hắn một tay ôm Hề Tịnh Tuyền, một tay cầm Thanh Tâm Thánh Liên, nhàn nhạt nói:

“Lão già ngươi thật quá xấu tính.”


Bình Luận (0)
Comment