Chương 644. Chương 644: Phó ước
Năm đó đến Thánh Tuyền Tông, người Quân Thường Tiếu dẫn đến không ít, hôm nay thách đấu với Bách Hợp Thánh Tông thì lại càng toàn diện hơn, bởi vì không chỉ có đệ tử, mà còn có Trưởng lão và Đường chủ.
Trưởng lão Giang Từ, huynh đệ Ninh Thị và Cát Lão, Đường chủ là Chấn Đức Tuấn.
Ngũ Tuyệt Tà Thánh và Thái Trưởng lão Cực Hàn Cung cũng đi cùng.
Mặc dù cả hai chưa gia nhập môn tông nhưng vì bị Quân Thường Tiếu khống chế linh hồn nên hắn hoàn toàn có thể tùy ý thao túng bọn họ như đầy tớ.
Lê Lạc Thu và Ngụy Lão thì không đi mà ở lại tông môn lo việc hằng ngày.
Quân Thường Tiếu rất coi trọng việc khiêu chiến với Bách Hợp Thánh Tông,.
Bởi vì chỉ cần thắng được thì Vạn Cổ Tông có thể chứng minh cho thiên hạ thấy mình có thực lực tuyệt đối ở đại lục!
Tuy nhiên, vừa bước xuống Thiết Cốt Sơn đã thấy những bóng người đen nhẻm, nặng nề hiện ra từ núi rừng phía xa.
Đứng đầu là Tạ Quảng Côn, đứng sau lưng hắn là các đại gia chủ đứng đầu thành Thanh Dương cùng với rất đông võ giả và dân chúng, thậm chí có cả mấy hài đồng bi bô tập nói.
Đường đến Bách Hợp Thánh Tông quá xa xôi, Tạ Quảng Côn thân là thành chủ nên không có thời gian đi. Huống hồ chi, loại tông môn nhị lưu này chưa chắc có thể để hắn tiến vào, vì vậy hắn chỉ đến để tiễn Quân Thường Tiếu.
Ngải gia chủ của thành Hồ Dương cùng với gia chủ của bảy thành trì khác cũng dẫn theo người đến.
“Quân tông chủ!”
Tạ Quảng Côn dừng lại, chắp tay nói: “Đám người Tạ mỗ không thể đi cùng, mong Vạn Cổ Tông bất khả chiến bại!”
“Bất khả chiến bại.”
“Bất khả chiến bại.”
Bách tính thành Thanh Dương đồng thanh hô to.
Tạ Quảng Côn không báo trước với họ mà tất cả đều tự phát đến, họ đến để tiễn tông môn từng bảo vệ thành trì này khỏi việc trở thành nô lệ!
Hàng trăm ngàn người tụ tập dưới chân Thiết Cốt Sơn, họ đồng thanh hò hét, âm thanh rung chuyển cả bầu trời!
Ở bên ngoài, rất nhiều thế lực võ thuật vẫn chưa công nhận Vạn Cổ Tông.
Nhưng ở quận Thanh Dương, tông môn này đã được coi là Thánh địa võ đạo.
“Nhi tử!”
Lý gia chủ nói: “Không được để cho Vạn Cổ Tông mất mặt!”
Nhìn phụ thân một đầu tóc bạc, Lý Thanh Dương thề trong lòng: "Phụ thân, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ dùng tất cả để bảo vệ tông môn!"
Tống lão gia cũng đang động viên Tống Huyền Chu.
Một khắc đó, chỉ cần nhi nữ của họ ở trong Vạn Cổ Tông thì họ đều tự hào về điều đó!
Vì vậy, rất nhiều người từ quận Thanh Dương đã đến ủng hộ bản thân mình và Vạn Cổ Tông, điều này khiến trong lòng Quân Thường Tiếu dần dần ấm áp.
Chỉ cần có người ủng hộ là đủ rồi.
"Chư vị!"
Quân Thương Tiếu nói to: "Yên tĩnh mà đợi Vạn Cổ Tông đắc thắng đi!"
Dưới ánh mắt của mọi người, Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử đi về phía đông, cho đến khi đi được một đoạn đường thì mơ hồ nghe thấy phía sau có tiếng hét lớn: "Vạn Cổ Tông bất khả chiến bại, bất khả chiến bại!"
Những lời này dường như ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó kích thích khí huyết của các đệ tử, khiến ánh mắt của bọn họ càng thêm phấn khích!
Bách Hợp Thánh Tông, chiến đấu một phen đi!
……..
Đông Hạo Châu, Bách Hợp Thánh Tông.
Vào lúc này, trên đường tới Chủ Phong, trong số các võ giả đang hành quân, có Cửu Đại Tông Môn tứ lưu ở Đông Bắc Lô Châu.
Những thế lực quận châu khác nhìn thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên.
Võ giả chủ tu băng hệ của Đông Bắc Lô Châu thường hiếm khi đặt chân đến mấy châu có đủ bốn mùa như thế này. Vậy sao lại có nhiều người đến như vậy?
"Một thời gian trước, Quân Thường Tiếu và đệ tử của hắn suýt chút nữa đã phá hủy Cực Hàn Cung, cũng kết oán với Đông Bắc Lô Châu, e là Cửu môn nhất mạch cùng đến Bách Hợp Thánh Tông để xem trò cười của tên kia đấy."
"Có lý!"
Mọi người đều công nhận.
"Tông môn đột nhiên nổi lên này thật là lớn mật, không chỉ dám dẫn người tới Đông Bắc Lô Châu, mà còn dám khiêu chiến nhị lưu Bách Hợp Thánh Tông."
"Nghe nói, Quân Thường Tiếu tuổi tác cũng không cao, hình như chỉ mới hai mươi. Tuổi trẻ khó tránh khỏi quá mức nhiệt huyết, làm chuyện không hợp lý là chuyện bình thường."
"Nếu chúng không lỗ mãng như vậy, sao chúng ta có thể có chứng kiến nhiều thế lực tông môn lớn đến thế?"
Trên đường đến Bách Hợp Thánh Tông, trong lời tán gẫu của các võ tu không khó để nghe ra, lần này họ từ xa đến chủ yếu là để mở rộng tầm mắt.
Vạn Cổ Tông khiêu chiến à?
Cho xin, hoàn toàn là bọ ngựa đá xe, không biết lượng sức.
Đúng lúc này, dưới chân núi vang lên từng đợt tiếng sói tru khiến mọi người đều phải ngoái nhìn!
Một đám dã lang uy phong lẫm liệt, trên lưng mang theo võ tu với tư thế oai hùng phi ngang dọc đường núi.
"Tật Phong Lang?"
Các võ giả chớp mắt kinh ngạc.
“Không phải Tật Phong Lang.”
Một võ giả có am hiểu đối với hung thú nhướng mày nói: “Đây là Cụ Phong Lang.”
“Cụ Phong Lang.”
Sự ngạc nhiên trong ánh mắt các võ giả càng thêm mãnh liệt.
Đây là lang thú cấp cao, nếu có thể thu phục được một con lang làm kỵ thú cũng không tệ, nhưng nhiều người kỵ như hiện tại lại khiến họ không nói lên lời.
“Đây là người của Vạn Cổ Tông à?”
“Chính họ, năm đó bọn họ cưỡi lang thú sát tiến Đông Bắc Lô Châu.”
"Chậc chậc, có thể thu phục nhiều Cụ Phong Lang như vậy, tông môn mới xuất hiện này đúng là có bản lĩnh."
Bỗng trên không trung truyền lại tiếng hạc kêu.
Hơi thở băng giá mạnh mẽ tràn ra, ngay lập tức khiến mọi người bất giác rùng mình.
Tất cả mọi người đồng loạt ngẫng đầu thì thấy một con hạc huy động đôi cánh bay tới.
“Băng Mãng Tiên Hạc.”
“Đó không phải phi cầm cực hiếm thấy của Đông Bắc Lô Châu hay sao!”
Mọi người há hốc mồm.
Thực lực của Băng Mãng Tiên Hạc cũng chả ra sao, nhưng nó có thể chở người phi hành, đây đích thực là vật cần thiết cần để xuất hành nên khiến rất nhiều cường giả thèm muốn.
Chỉ tiếc là, bởi quá quý hiếm nên từ xưa đến nay rất ít người có thể hàng phục.
"Bên trên có người!"
Rất nhiều võ giả thấy được Lục Thiên Thiên đứng trên lưng Tiên Hạc, nhất thời trừng to mắt.
Nữ tử đó mặc xiêm y màu trắng, dung mạo tuyệt mỹ như tiên nữ hạ phàm!
“Thật đẹp.”
“Chẳng lẽ là đệ tử của Bách Hợp Thánh Tông?”
"Xung quanh nàng toát ra hơi thở băng giá, có lẽ là võ tu Băng hệ ở Đông Bắc Lô Châu!"
Mọi người bắt đầu suy nghĩ.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì bọn họ cũng không nghĩ ra lại có một nữ nhân trẻ đẹp như vậy ở Đông Bắc Lô Châu.
Đúng lúc này, rất nhiều võ giả kinh ngạc phát hiện thế lực võ giả của Cực Hàn Cung đang đi phía trước, cho nên họ suy đoán nữ nhân này có thể là người có địa vị lớn ở Đông Bắc Lô Châu!
Đột nhiên, một con chim ưng hét vang lên.
Chỉ thấy Quân Thường Tiếu đứng trên lưng Ma Lĩnh Hắc Ưng, hắn đang sà xuống từ trên không trung.
Một trắng một đen, một trước một sau làm kinh bạo ánh mắt của các võ tu!
“Quân Thường Tiếu!”
Có người nhận ra hắn, kinh hô.
“Không phải chứ!” Khóe miệng của một vị cường giả giật giật nói: “Tên này vậy mà hàng phục được một hung thú phi cầm?”
Đám người Lý Thanh Dương cưỡi Cụ Phong Lang từ bên người bay qua, đột nhiên cuốn theo một trận cuồng phong thổi cho tóc tai của các cường giả tán loạn.
Chưa bao lâu, hàng trăm đệ tử tập hợp chỉnh tề trước sơn môn Bách Hợp Thánh Tông,.
“Ôi trời, tưởng có Cụ Phong Lang là ngon lắm sao?”
“Đợi sau khi tiến vào thì nhất định sẽ bị tông môn nhị lưu ngược thảm không nỡ nhìn cho xem.”
Các võ giả khinh bỉ.
Không phải chỉ là đệ tử Vạn Cổ Tông có Cụ Phong Lang thôi sao, bọn họ không phải đang ghen tị đâu.
Ma Lĩnh Hắc Ưng từ từ đáp xuống, lơ lửng trước cửa sơn môn.
Quân Thường Tiếu cười lớn nói: “Bổn tọa mang theo chúng đệ tử đến theo ước hẹn ba năm đây.”