Chương 712. Chương 712. Điên cuồng thăm dò tại đường ranh sinh tử.
Kim Hoàng Thánh Tông không chỉ thua, mà đệ tử cũng bị đánh một trận. Nhìn bọn họ bị khiêng xuống không khó nhìn ra, thân thể và tâm hồn đã trải qua thương tổn.
- Thật đáng thương!
- Đệ tử Vạn Cổ tông cũng quá hung ác!
Khán giả nghị luận, đồng thời cũng hiểu một mặt tàn nhẫn của Vạn Cổ tông. Những đệ tử tông môn dự thi cũng không khỏi khẩn trương, lo lắng nếu như tiếp tục đi tới đích, có khi nào vòng sau cũng bị ngược cực kỳ khốc liệt hay không?
Không cần lo lắng, chỉ cần không bị nhớ thương, các ngươi sẽ an toàn. Ngoại trừ nhị lưu Ngạo Thế Thánh Tông, bởi vì lúc trước Ngạo Vô Song biểu hiện phách lối, dù Quân Thường Tiếu không thèm để ý thì cũng sớm đã bị Dạ Tinh Thần lòng dạ hẹp hòi khác ghi ở trong lòng.
- Rác rưởi.
Dạ Đế nhìn t6en phách lối phía đối diện, thầm nghĩ.
- Tuyệt đối đừng bị loại đấy.
- Hả?
Ngạo Vô Song nhìn qua, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh thường. Mặc dù những đệ tử Vạn Cổ tông này vừa rồi biểu hiện rất không tệ, nhưng trong mắt hắn đều là một đám thô bỉ rác rưởi.
- Kim Hoàng Thánh Tông bị loại. Người thắng —— Vạn Cổ tông!
Tiếng trọng tài có vẻ yếu ớt vang lên tại hội trường, cũng thông qua màn sáng truyền đến tai tất cả mọi người trong thành trì đại lục. Tại sao suy yếu? Còn không phải do nhiều lần lên ngăn cản gây nên sao.
- Lại thắng! Vạn Cổ tông lại thắng!
Khi tiếng trọng tài vang lên ởThanh Dương quận, tất cả thành trì lần nữa cuồng hoan. Dịch Thiên Hành ngồi trên ghế, biểu hiện trên mặt từ ngốc trệ chuyển thành cuồng hỉ, sau cùng dùng hai tay che mặt lại, thân thể run rẩy dữ dội, không biết là cười hay là khóc!
Phá lời nguyền, đánh vào vòng thứ hai, bây giờ lại đánh vào vòng thứ ba. Tông môn ngũ lưu mới lên này đang sáng tạo kỷ lục mới thuộc về tông môn tây nam Dương Châu!
Kiêu ngạo, tự hào!
Mộc Trường Hồng thân ở Phủ thành chủ cũng đầy ý cười. Vạn Cổ tông biểu hiện sức mạnh đã vượt xa mong muốn của hắn. Lúc này quả thật là cơ hội quảng cáo tuyệt hảo. Nhưng Quân Thường Tiếu lại trung thực ngồi tại chỗ, bởi vì mười tên Vũ Hoàng bên người cứ nhìn chằm chằm nên hắn hoàn toàn không đường lên trời, không cửa xuống đất!
- Ôi chao!
Hắn ôm bụng nói.
- Đau bụng quá.
- Cho ngươi!
Một tên Vũ Hoàng quăng thùng gỗ ra, thản nhiên nói.
- Đi ở bên trong!
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co rút, sau đó chỉ lên bầu trời, hoảng sợ nói.
- Mau nhìn, cái gì kìa.
Mười tên vũ hoàng thờ ơ, tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm hắn.
Được rồi.
Quân Thường Tiếu từ bỏ, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, cùng lúc đó, phóng thích linh niệm tiếp tục thẩm thấu hình ảnh trận pháp, nhưng nhiều lần vấp phải trắc trở mà về. Ban tổ chức đã phòng cháy phòng trộm phòng tất cả mọi thứ, làm vô cùng hoàn mỹ. Vòng giao đấu thứ hai vẫn tiếp tục, các tông môn lần lượt lên đài, Thập Bát Bàn Vũ Nghệ đều lấy ra, vô cùng phấn khích.
Sau khi đệ tử Vạn Cổ tông quy vị, cũng chọn quan chiến. Ví như Tiêu Tội Kỷ, tâm tư đặt bên trên Triệu Đại Tráng, chờ sau khi hắn ra sân thì sẽ nghiêm túc lưu ý.
Xoát! Xoát!
Trên đài giao đấu, kiếm quang lấp lóe.
Bang —— -
Tên đệ tử linh kiếm tông kia tiêu sái thu kiếm vào vỏ, mấy người dự thi đứng bên người, áo mặc bị lưỡi kiếm vạch phá từng đường, nhưng không có tổn thương tới da thịt.
- Kiếm thật nhanh!
- Không hổ là thiên tài kiếm đạo lĩnh ngộ Khoái Tự Cực Cảnh.
- Linh kiếm tông này cũng rất có tiềm lực đấy!
Nghe được lão đại tông môn phụ cận nghị luận, Quân Thường Tiếu sờ cằm, nói.
- Tên kia là Kiếm Phi Vân.
Từ bên trong tư liệu Đường Nhân cho, người này được ghi chép rất nhiều. Chủ yếu là kiếm tu, còn lĩnh ngộ một loại kiếm cảnh, thực lực khó xác định.
Chắc là Chu Hồng rất để ý nhỉ?
Quả nhiên, khi Quân Thường Tiếu nhìn đệ tử này, chỉ thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm Kiếm Phi Vân, ánh mắt lấp lóe chiến ý mãnh liệt. Có người sẽ hỏi, long hổ tranh bá có thể dùng binh khí không? Có thể, chỉ cần song phương dự thi đồng ý thì sẽ từ sáp lá cà đổi thành dùng binh khí đánh nhau.
Tiếp tục tiến hành tranh tài.
Ra sân là Ngạo Thế Thánh Tông. Ngạo Vô Song lần nữa lấy một người đánh ngã toàn bộ đối thủ, biểu hiện ra lực chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ!
- Người ta có thể lớn lối như thế là do có thực lực đấy.
Xoát!
Sau khi Ngạo Vô Song xuống đài, hắn đứng ở khu chờ đợi Vạn Cổ tông, làm thủ thế khiêu khích, một ngón tay cái hạ thấp xuống trước mặt Dạ Tinh Thần.
Khóe miệng bọn người Lý Thanh Dương hơi co rút. Trong tông môn cũng chỉ Dạ Tinh Thần tính khí táo bạo nhất, tên này một hai lần khiêu khích, tương đương với đang điên cuồng thăm dò trên con đường tử vong!
- Sư huynh.
Lý Phi thấp giọng nói.
- Ta cược Dạ sư đệ gặp được tên kia, có thể ngược đối phương nửa năm không xuống giường được.
- Nửa năm quá ít.
Điền Thất nói.
- Theo ta thấy, tối thiểu nằm hai ba năm.
- Không.
Tô Tiểu Mạt chân thành nói.
- Lấy tính cách Dạ sư đệ, sợ rằng tên kia sẽ chết trên đài giao đấu.
- A?
Lý Phi và Điền Thất khẽ giật mình. Làm chết ngườ thì sẽ lớn chuyện đấy!
Lý Thanh Dương cũng lo lắng điểm ấy, cho nên vội vàng truyền âm nói.
- Dạ sư đệ, nếu quả thật gặp người này thì phải khống chế tâm trạng của mình, không được làm ra sự việc cực đoan đấy.
Ánh mắt Dạ Tinh Thần lạnh lẽo, âm u nói.
- Ta giống loại người sẽ làm loạn sao?
Vù vù!
Tràn ngập sát cơ!
Khóe miệng bọn người Lý Thanh Dương giật một cái, trong lòng cùng nói.
- Giống!
Qua hơn nửa ngày chiến đấu, vòng thứ hai kết thúc. Bốn tông môn nhất lưu vẫn cường thế như cũ, thuận lợi tấn cấp vòng thứ ba.
Tông môn tứ lưu đến từ châu khác thì toàn quân bị diệt, còn lại phía trên vũ đài long hổ tranh bá thấp nhất cũng là tông môn tam lưu.
Đương nhiên, ngoại trừ Vạn Cổ tông.
Cái tông môn ngũ lưu này có thể tấn cấp vòng thứ ba, cũng không gây nên chấn kinh mãnh liệt như hôm qua. Dù sao ở vòng loại bọn họ giẫm lên tông môn nhất lưu tấn cấp, sau đó lại chiến thắng tông môn nhị lưu, tựa như một chuyện rất bình thường.
Còn thừa lại năm mươi tông môn, cũng không biết sáng mai Vạn Cổ tông sẽ rút trúng đối thủ tầng thứ gì. Hai trận đấu trước kia đều biểu hiện trâu bò như thế, trừ khi lại rút trúng một tông môn nhất lưu, nếu không chỉ dựa vào nhị, tam lưu thì rất khó ngăn cản tốc độ tiến lên của thớt đại hắc mã này!
Thiết Quyền Môn và Linh Kiếm Tông có thực lực không tệ, thực lực của Triệu Đại Tráng và Kiếm Phi Vân cũng rất mạnh, chưa hẳn không có tư cách chiến đấu với Vạn Cổ tông. Mặc dù long hổ tranh bá có rất nhiều đệ tử tham chiến, nhưng nếu có thực lực mạnh mẽ tồn tại thì hoàn toàn có thể dựa vào sức mình thay đổi càn khôn.
Ví như trận chung kết năm ngoái, một tông môn nhị lưu đối chiến tông môn nhất lưu, thực lực chỉnh thể tuy không bằng, thậm chí dưới hình thức đơn đấu đã liên tiếp thất bại rất nhiều ván, nhưng khi đệ tử hạch tâm xuất chiến thì liên tục thắng được 13 ván, thế là chiến thắng đoạt được vô địch. Đây là chủ nghĩa anh hùng điển hình.
Mặc dù đi ngược lại tôn chỉ long hổ tranh bá, nhưng mỗi kỳ sẽ xuất hiện một người dẫn một tông môn tiến lên.
Thiết Quyền Môn - Triệu Đại Tráng và Linh Kiếm Tông - Kiếm Phi Vân, trong mắt vô số cường giả, không thể nghi ngờ là họ có năng lực nắm giữ chiến thắng này, chỉ dựa vào một người có thể thay đổi càn khôn!
Cho nên rất nhiều tông môn nhất, nhị lưu không dám khinh thường hai người tông môn tam lưu. Nếu như vòng sau gặp được, tất sẽ dốc toàn lực ứng phó!
Đương nhiên, bọn họ càng kiêng kị Vạn Cổ tông. Bởi vì sau hai trận giao đấu, hình như tông môn này không chỉ có một đệ tử bằng sức một người thay đổi càn khôn!