Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 711 - Chương 711. Chương 711. Vạn Cổ Tông Các Ngươi Có Người Bình Thường Hay Không!

Chương 711. Chương 711. Vạn Cổ tông các ngươi có người bình thường hay không!


Đệ tử Vạn Cổ tông đứng bên trên đài so đấu, tựa như ác ma đến từ địa ngục, ánh mắt vô cùng âm u!



Đệ tử Kim Hoàng Thánh Tông nhất thời bị dọa, bị loại ánh mắt kinh khủng này nhìn chăm chú đúng là quá dọa người!



- Phiền phức!



Sắc mặt Đoạn Tự Thủ vô cùng khó coi. Dựa theo biểu cảm của đệ tử Vạn Cổ tông, hắn đoán rằng một khi đã đánh thì chắc chắn sẽ mạnh mẽ hế hơn so với hôm qua!



Vị trưởng lão này, mới vừa rồi còn lấy hết dũng khí nói Quân Thường Tiếu hung ác, bây giờ lại sợ, chỉ cầu sau khi bắt đầu, các đệ tử bị ngược nhẹ một chút.



Ngược nhẹ à? Quá coi thường Quân Thường Tiếu rồi đó!



Xoát! Xoát!



Đệ tử Kim Hoàng Thánh Tông gian nan đứng trên đài so đấu. Khi thế của bọn họ so với đệ tử Vạn Cổ tông tựa như ma quỷ thì thấp hơn mấy lần.



- Bầu không khí không ổn lắm!



- Hình như đệ tử Vạn Cổ tông rất ghét Kim Hoàng Thánh Tông.



Mọi người cũng nhìn ra chỗ không đúng.



Nhưng vào lúc này, trọng tài leo lên đài, dò hỏi.



- Đại biểu song phương, chọn đơn đấu, hay là loạn đấu?



- Một chọi một.



Lý Thanh Dương nói.



Nếu như Tông chủ đã hạ mệnh lệnh, vậy hẳn muốn ngược từng người mới đã nghiền!



Thanh Dương, ngươi thay đổi rồi.



Trọng tài hỏi thăm đại biểu Kim Hoàng Thánh Tông, sau đó cao giọng tuyên bố.



- Long hổ tranh bá vòng thứ hai, trận chiến đầu tiên, người dự thi song phương lựa chọn đơn đấu!



- Người thứ nhất xuất chiến, mời tiến lên!



- Ta tới trước!



Dạ Tinh Thần nhanh chóng đi ra, đứng tại vị trí trung tâm đài so đấu, ánh mắt lấp lóe lãnh ý.



- Tôn sư đệ.



Một tên đệ tử Kim Hoàng Thánh Tông nói.



- Ngươi xuất chiến đi.



Tôn sư đệ bị điểm danh, khóe miệng hơi co rút, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đi lên.



- Trận đấu bắt đầu!



Trọng tài cao giọng tuyên bố.



Nhưng, vừa dứt lời, Dạ Tinh Thần lập tức giẫm Túng Vân Bộ xuất hiện trước mặt đệ tử Kim Hoàng Thánh Tông, tay phải mang theo kình phong gào thét qua.



Bốp!



Một chưởng này trực tiếp đánh trên mặt đối phương, cả người hắn ngã xuống đất, răng nanh rơi đầy đất!



Xoát!



Dạ Tinh Thần bước nhanh đến phía trước, kéo lấy đùi phải tên kia, đột nhiên kéo một cái quăng qua một bên khác.



Oanh! Oanh! Oanh!



Đài giao đấu truyền đến chấn động, khóe miệng khán giả co giật, thậm chí cũng không dám nhìn tên đệ tử Kim Hoàng Thánh Tông bị vung qua vung lại kia.



Quá tàn nhẫn, quá tàn bạo!



Hôm qua Ngạo Vô Song biểu hiện phách lối như vậy đã khiến Dạ Đế vô cùng tức giận. Cho nên, ngày hôm nay cho dù không có mệnh lệnh tông chủ, hắn cũng sẽ ngược đối thủ một trận!



Đoạn Tự Thủ nhắm mắt lại. Tuy hắn dự cảm rằng đệ tử có thể sẽ gặp nạn, nhưng không nghĩ sẽ bị ngược thê thảm như thế!



- Ngừng ngừng ngừng!



Trọng tài vội vàng lên đài ngăn lại nói.



- Vị tuyển thủ dự thi này, long hổ tranh bá chỉ đơn giản là luận bàn, không phải trận chiến sinh tử, xin hãy khống chế tâm trạng của mình, không được tàn nhẫn như vậy!



Làm kinh động trọng tài, có thể thấy được Dạ Đế ngược người đáng sợ bao nhiêu!



- Hừ.



Dạ Tinh Thần dừng lại, tiện tay ném tên đệ tử Kim Hoàng Thánh Tông kia ra đài giao đấu. Hình ảnh trên trận pháp rất nhân tính hóa, còn cho tên kia một ống kính đặc tả, thậm chí rất nhiều đứa bé bị dọa, vội vàng nhắm mắt lại.



- Quá thảm!



- Đây rốt cuộc có thù lớn bao nhiêu, oán niệm bao lớn đây hả!



- Dạ sư đệ.



Khóe miệng Lý Thanh Dương co rút, truyền âm nói.



- Ra tay có hơi nặng đấy.



- Tông chủ nói, ngược đến chết.



- Dạ Tinh Thần cũng không lui về, mà nhìn về phía những đệ tử Kim Hoàng Thánh Tông giận dữ kia, thản nhiên nói.



- Phái người tiếp tục xuất chiến đi.



Đánh một người chưa đủ nghiền, hắn muốn đánh thêm nhiều người nữa!



- Ta lên!



Một tên đệ tử Kim Hoàng Thánh Tông chủ động đi lên, ánh mắt lấp lóe tức giận ngập trời. Tuy hắn rất kiêng kị tên này, nhưng người đồng môn của mình bị ngược người không ra người, quỷ không ra quỷ, phàm là đàn ông thì không nhẫn được!



- Bắt đầu!



Trọng tài hô.



Oanh! Oanh! Oanh!



- Ngừng ngừng ngừng!



Lúc mới vừa bắt đầu, trọng tài đã nhìn không được, lên sân khấu tiếp tục ngăn cản Dạ Tinh Thần. Không có cách nào, nếu không mau lên khuyên can thì loại đấu pháp này rất dễ chết người!



Hôm nay, vị này đã định phải trở thành trọng tài bận rộn nhất. Sau khi đánh bại đối thủ thứ hai, Dạ Đế vẫn lựa chọn tiếp tục xuất chiến, mỗi lần giao đấu bắt đầu đều không lưu tình chút nào mà bạo hành người ta!



- Bắt đầu!



- Ngừng ngừng ngừng!



- Bắt đầu!



- Ngừng ngừng ngừng



Lại chiến mấy trận, trọng tài vừa đi vừa về khuyên can, mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi.



- Ta nói nè, các ngươi có thể thay thế bạo cuồng kia hay không, để cho bộ xương già ta an ổn chủ trì xong một trận chiến tông môn đi!



Thành trì nào đó.



Dạ Tinh Thần lần lượt bạo hành đệ tử Kim Hoàng Thánh Tông, hắc bào nam tử tựa ở trong góc tường nắm thật chặt tay. Những hình ảnh này hắn hết sức quen thuộc, còn từng là người trong cuộc, cho nên vô cùng hiểu sự đau đớn khi bị bạo hành. Có vài vết thương có thể khỏi hẳn, nhưng có vài vết thương sẽ hóa thành vết sẹo khảm sâu trên da, khắc sâu trong lòng!



Răng rắc!



Hắc bào nam tử nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.



- Dạ Tinh Thần, Đái Luật ta không giẫm ngươi dưới chân thì ta thề không làm người!



Hóa ra hắn là Lục Cân Ca đáng yêu của chúng ta! Khó trách sẽ căm hận Dạ Tinh Thần như thế, dù sao bị ngược không phải lần một lần hai. Đương nhiên. Đái Luật cũng ý thức được mặc dù mình nắm giữ năng lực thôn phệ, có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, nhưng bàn về thực lực thì hình như còn kém tên kia một chút.



Không quan trọng, con đường võ đạo của hắn mới vừa xuất phát mà thôi!



Chờ ta vận dụng năng lực tự nhiên, đột phá tầng thứ càng cao, tuyệt đối có thể giẫm tên kia dưới chân, đòi lại khuất nhục đã từng chịu đựng!



Lục Cân Ca tới chiến lại bại, tinh thần từ trước tới giờ không nhụt chí, có giá trị cho chúng ta học tập! Nhưng mà, dù nắm giữ năng lực thôn phệ thì sao có thể chống lại Dạ Tinh Thần Vũ Đế trọng sinh, lại còn tu luyện ở Vạn Cổ tông đây. Ngươi chỉ thêm tầng một buff, tên kia thêm hai tầng buff. Cái này đấu không thắng, mà chính là lên chịu đánh.



Không quan hệ, không quan hệ.



Tay Đái Luật lấy địa đồ ố vàng ra, ánh mắt lấp lóe ánh sáng nói.



- Chỉ cần tìm được bảo tàng bên trong, tất nhiên ta có thể đề thăng tầng thứ càng cao!



Đây là hắn thu hoạch được phía trên sạp hàng, trực giác nói với hắn, chắc chắn trong đây che dấu đại cơ duyên!



- Lão bản.



Một sạp hàng trong thành trì nào đó, một tên thiếu niên cầm địa đồ ố vàng giống Đái Luật, nói.



- Cái này mua như thế nào?



- Người trẻ tuổi.



Lão bản hàng vỉa hè sâu xa nói.



- Ánh mắt ngươi rất độc đáo, cái địa đồ này là báo vật gia truyền của lão phu, nghe nói bên trong che dấu bí mật rất lớn, chỉ có người có duyên mới có thể thấy rõ, nhìn trúng thì đó đã là hữu duyên, mười lượng bạc, ngươi lấy đi!



- Được, thành giao!



Thiếu niên kinh nghiệm sống chưa nhiều, bèn giao mười lượng bạc, đắc ý cầm lấy địa đồ rời đi. Lão giả nhận lấy tiền, thầm nghĩ.



- Lại lừa được một người.



Hô!



Đái Luật thu hồi ánh mắt từ màn sáng, sau đó dọc theo lộ tuyến địa đồ ố vàng bước đi. Hắn có thể dự cảm, mình tìm được bảo tàng, thu hoạch được cơ duyên, chân đạp Dạ Tinh Thần, quyền đánh Vạn Cổ tông.



Lại trở lại đấu trường long hổ tranh bá.



Sau khi Dạ Tinh Thần đánh bại mười đệ tử, Lý Thanh Dương ngăn hắn lại, để Tô Tiểu Mạt xuất chiến. Chủ yếu là đánh quá hung, sợ lại làm chết người.



Hô —— —— -



Nhìn thấy tên cuồng bạo kia bị thay thế, trọng tài thở dài một hơi nhẹ nhõm, hô.



- Bắt đầu!



Oanh! Oanh! Oanh!



- Ngừng ngừng ngừng!



Lúc này Tô Tiểu Mạt mới vừa bắt đầu ngược người ta, trọng tài lập tức nhảy lên ngăn lại, mặt mũi suy sụp nói.



- Vạn Cổ tông các ngươi có người bình thường hay không!



Phù phù!



Phù phù!



Hai mươi lăm ván giao đấu kết thúc. Đệ tử Kim Hoàng Thánh Tông bị đệ tử Vạn Cổ tông ngược từng người như bùn nhão, nằm co quắp trên mặt đất.



- Lão ca.



Quân Thường Tiếu nói.



- Đa tạ!



Đoạn Tự Thủ bất lực co quắp trên ghế ngồi. Mang đệ tử tham gia long hổ tranh bá, ráng tìm thứ tự tốt một ít, kết quả vòng thứ hai thì bị đào thải, còn bị đánh thê thảm như vậy!



Nhóm mười tên Vũ Hoàng vây quanh Quân tông chủ khẩn trương, bởi vì theo tính xấu tên kia, có lẽ sẽ thình lình xông lên hình ảnh trận pháp quảng cáo.



- Xem chừng hắn! Phải xem chừng hắn thật kỹ!















Bình Luận (0)
Comment