Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 710 - Chương 710. Chương 710. Rốt Cục Như Ngươi Mong Muốn.

Chương 710. Chương 710. Rốt cục như ngươi mong muốn.


Giao đấu tiếp tục tiến hành. Không có gì bất ngờ xảy ra, tông môn đẳng cấp cao và bốn tông môn nhất lưu đều chiến thắng đối thủ dễ như trở bàn tay, tấn cấp vòng thứ hai.



Đương nhiên, bên trong cũng không thiếu tông môn đẳng cấp thấp nghịch tập đẳng cấp cao. Ví dụ như Thiết Quyền môn. Cái tông môn tam lưu này đã đánh bại tông môn tam lưu Trung Tôn châu, thuận lợi tấn cấp.



Tuy Triệu Đại Tráng chỉ đánh một trận, nhưng loại tu vi áp đảo này cũng khiến khán giả nhận định, thực lực kẻ này tuyệt đối phi phàm!



Long hổ tranh bá lần này, xác thực có rất nhiều thiên tài không tệ, cũng có rất nhiều cường giả xoi mói. Thế nhưng, khi bọn hắn vô ý nhìn về phía đệ tử Vạn Cổ tông, nghĩ đến hình ảnh oanh tạc cuồng loạn nhất lưu tông môn vừa rồi, thầm nghĩ.



- Đệ tử mà Vạn Cổ tông phái tới toàn là yêu nghiệt!



- Ngươi là Tiêu Tội Kỷ à?



Vừa đi xuống, Triệu Đại Tráng đứng bên ngoài khu chờ đợi của Vạn Cổ tông.



- Không sai.



Tiêu Tội Kỷ nói.



Triệu Đại Tráng nhếch miệng cười một tiếng, nói.



- Hi vọng chúng ta có thể gặp trong trận đấu sau này.



Vừa rồi, lực dời núi sức lấp biển đánh ngã Linh Huyễn Tôn khiến hắn vô cùng phấn khởi, cũng ý thức được phương diện thân thể của đối phương vô cùng mạnh! Quả nhiên sư tôn nói đúng, đệ tử Vạn Cổ tông này là một đối thủ rất không tệ, nếu như có thể đánh một trận thì chuyến đi này không uống phí!



- Ta cũng cho rằng như vậy.



Tiêu Tội Kỷ nói.



Lúc gặp ở dã ngoại, hắn ta cõng linh thú nhanh chân rời đi đã khiến hắn có xúc động muốn so tài.



Oanh!



Sau khi hai tông môn sau cùng ra sân phân thắng bại, vòng loại long hổ tranh bá tuyên bố kết thúc.



Hai trăm tông môn, đánh trăm trận đấu, cho nên đánh xong toàn bộ thì trời đã tối.



- Chư vị.



Hàn thành chủ cất cao giọng nói.



- Vòng loại long hổ tranh bá kết thúc, kính thỉnh chư vị ngày mai trời sáng đến với vòng giao đấu thứ hai!



- Xem đã mắt thật!



- Riêng Vạn Cổ tông, không ngờ đầu tiên xuất chiến, ít được chú ý thì bùng nổ lớn nhất, đánh bại Đại Diễn Thánh Tông nhất lưu!



Người xem ở hiện trường rời khỏi hội trường, nhưng trên đường vẫn đang nghị luận quyết đấu tông môn lúc nãy.



Quân Thường Tiếu cũng đứng lên. Có điều vừa đi hai bước, hai tên Vũ Hoàng đằng sau nhanh chóngtiến đến. Này là sợ không để ý thì hắn bay lên, vô liêm sỉ quảng cáo cho tông môn, cho nên phải thiếp thân đi theo.



Ông!



Đột nhiên, hình ảnh trận pháp trở nên u ám. Xác định trận pháp đã đóng lại, hai tên Vũ Hoàng mới yên tâm rời đi. Hai anh em này nhìn chằm chằm Quân tông chủ hơn nửa ngày cũng rất mệt mỏi, cho nên tìm một tửu lâu ngồi xuống, cũng gọi vài món thức ăn và hai bầu rượu để thả lỏng.



- Đi, đi.



Võ giả các Châu thành trì khi nhìn thấy trận pháp màn sáng ảm đạm đều đứng dậy rời đi, cũng âm thầm quyết định sáng sớm ngày mai phải đến sớm để chiếm vị trí thuận lợi quan chiến.



Ông!



Nhưng, không đợi người rút lui, trận pháp vốn ảm đạm lại sáng lên lần nữa. Gương mặt đẹp trai của Quân Thường Tiếu kia lần nữa hiện ra, sau đó hắn vuốt tóc, cười nói.



- Chư vị, Hồ Hán Tam ta đây lại trở về!



Toàn thể Võ giả đại lục hoá đá.



Phốc!



Hai tên Vũ Hoàng ban tổ chức nhìn thấy hình ảnh trận pháp đột nhiên mở ra, đồ vô sỉ kia lại xuất hiện bên trong ống kính thì lập tức phun rượu tại chỗ, đũa cầm trong tay cũng rơi xuống.



- Không phải trận pháp đã đóng lại sao! Tại sao lại mở ra!



Hai người không để ý, vội vàng từ cửa sổ bay ra ngoài, sau đó tới gần Quân Thường Tiếu đang tình cảm dạt dào tuyên truyền tông môn, một người bắt lấy một cánh tay kéo trở về, quát.



- Mau đóng trận pháp lại!



Mấy tên trận pháp đại sư phía dưới đầu đầy mồ hôi, đang câu thông hình ảnh trận pháp, sau cùng phí sức hơn nửa ngày mới đóng lại một lần nữa. Quảng cáo thì quảng cáo, cũng dám đi trộm mở trận pháp.



- Quân tông chủ, ngươi đúng là điên rồi!



Thế nhưng, điều này cũng gõ tiếng chương cảnh báo cho ban tổ chức. Bọn họ vội vàng trong đêm điều động mười mấy tên trận pháp đại sư, tiến hành gia cố, đồng thời thành lập tường lửa xung quanh hình ảnh trận pháp, để phòng bị người khác cướp mất.



Hàn thành chủ lại phái vài mấy tên Vũ Hoàng đến canh gác, phòng bị tên không biết xấu hổ kia lại quấy nhiễu trận đấu, cưỡng ép quảng cáo.



Hôm sau, Quân Thường Tiếu vừa ngồi xuống ghế xem chiến thì…



Xoát! Xoát! Xoát!



Mười tên cường giả thể trạng khôi ngô cấp tốc bao vây hắn lại.



Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật, nói.



- Các ngươi nhường đường một chút, ta muốn đi nhà xí.



- Bọn ta đi cùng với ngươi!



Mười tên Vũ Hoàng cùng kêu lên.



Hàn thành chủ giao nhiệm vụ rất đơn giản, nhất định phải nhìn chằm chằm tên này, tuyệt đối không thể để hắn thừa cơ bay lên hình ảnh trận pháp.



- Được rồi.



Quân Thường Tiếu dựa vào ghế, nói.



- Ta có thể nhịn một lát.



Ông!



Hình ảnh trận pháp lần nữa bắt đầu. Bên trên màn sáng, 100 tông môn tấn cấp vòng thứ hai lần lượt ra trận, cũng kéo theo tiếng gọi ầm ĩ mãnh liệt.



Sau khi đệ tử Vạn Cổ tông ra sân, không ít người xem hiện trường hô lên. Hôm qua đánh bại tông môn nhất lưu khiến bọn hắn tán đồng tông môn ngũ lưu này, cam nguyện làm một fan, hò hét trợ uy!



Các tông môn vào chỗ.



Hàn thành chủ cũng không có nói nhảm, trực tiếp tiến vào chủ đề chính, để đệ tử đại biểu rút thăm lựa chọn đối thủ vòng thứ hai.



- Tuyệt đối đừng rút trúng Vạn Cổ tông, tuyệt đối đừng rút trúng Vạn Cổ tông!



Một tên đệ tử đại biểu tông môn đi lên trước đài, đứng trước rương rút thăm yên lặng lẩm bẩm. Hôm qua, hắn còn nghĩ rút trúng tông môn này, ngày hôm nay lập tức không nghĩ tới bọn hắn nữa, chuyển biến trên tâm lý này rất lớn!



Xoát!



Luồn vào, lấy ra. Trên bảng hiệu biểu hiện tông môn cũng không phải là Vạn Cổ tông, nhất thời khiến tên đệ tử này thở một hơi dài nhẹ nhõm.



- Sư tỷ…



- Ngươi đi đi.



- Được.



Lý Thanh Dương đi qua.



Rút thăm một lần rồi, hắn đã có thể bình tĩnh đối mặt. Nhưng đệ tử tông môn khác thì khẩn trương bắt đầu thấp thỏm không yên, cũng mặc niệm trong lòng, tuyệt đối đừng rút trúng tông môn của mình!



Xoát!



Lý Thanh Dương đưa tay ra, thu tay lại. Đối thủ vòng thứ hai của Vạn Cổ tông là —— —— - Hàn thành cũng biết, tông môn mới xuất hiện này khơi gợi rất nhiều chủ đề, cho nên cố ý kéo dài âm thanh mới tuyên bố.



- Kim Hoàng Thánh Tông!



- May quá, may quá!



Tông môn không được chọn nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm.



Nhưng, Đoạn Tự Thủ ngồi tại ghế khán giả VIP nhất thời ngây người. Nhiều tông môn như vậy, sao lại chọn đến nhà mình! Chuyện này, Đại Diễn Thánh Tông bị loại cũng đang tự hỏi, nhiều tông môn như vậy, sao hết lần này tới lần khác rút trúng mình vậy!



- Lão ca.



Quân Thường Tiếu thông qua khe hở tí xíu mấy tên Vũ Hoàng chừa lại, nhếch miệng cười nói.



- Rốt cục như ngươi mong muốn.



Khóe miệng Đoạn Tự Thủ co giật.



Đương nhiên, cũng không thể ôm tâm lý bi quan, mà phải thẳng tắp sống lưng, cười lạnh nói.



- Gặp được Kim Hoàng Thánh Tông ta, con đường của ngựa đen Vạn Cổ tông ngươi sẽ kết thức!



- Thật sao?



Quân Thường Tiếu sờ cằm.



Răng rắc! Răng rắc!



Khâu rút thăm đối thủ vẫn còn tiếp tục, nhưng chỗ khu vực Vạn Cổ tông đã truyền đến tiếng xương cốt giòn vang không dứt. Tô Tiểu Mạt lắc đầu, chuyển động cổ tay, khóe môi nhếch lên nụ cười âm trầm.



Lý Phi và mấy người Điền Thất cũng đang là làm nóng người trước khi chiến đấu, bên tai không hẹn mà cùng vang lên lời căn dặn liên tục của tông chủ tối hôm qua.



- Nếu như gặp phải Kim Hoàng Thánh Tông, ngược đến chết cho bổn tọa!



Từ mấu chốt. Ngược đến chết!



Hàn thành chủ cân nhắc chủ đề, chờ sau khi nghi thức rút thăm kết thúc, lớn tiếng tuyên bố.



- Vòng thứ hai, trận chiến đầu tiên, Vạn Cổ tông quyết đấu Kim Hoàng Thánh Tông!



Xoát!



Lý Thanh Dương đứng dậy, vung tay áo nói.



- Xuất chiến!



Xoát! Xoát! Xoát!



Tiêu Tội Kỷ và bọn người Tô Tiểu Mạt nắm tay, sau đó tiêu sái trèo lên trên võ tràng.



Vù vù —— —— -



Bọn họ đứng trên đài, chếch đầu nhìn về phía đệ tử Kim Hoàng Thánh Tông đang đi tới, phóng thích khí tức cường đại, tựa như trong nháy mắt toàn thân biến thành đen, con mắt lấp lóe ánh sáng âm u.



Đoạn Tự Thủ thấy thế trong lòng nhất thời lộp bộp một chút.



- Ánh mắt bọn họ thật là dọa người!



Khán giả nhìn cũng rùng mình.



Những đệ tử Kim Hoàng Thánh Tông đi tới kia cũng kinh hồn bạt vía, giờ phút này dùng kinh hoảng Thánh Tông để hình dung cũng không quá đáng!















Bình Luận (0)
Comment