Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 726 - Chương 726. Chương 726: Trứng Của Bản Vương Đâu!

Chương 726. Chương 726: Trứng của bản vương đâu!


Đi Bình Dương quận tham gia thi đấu tông môn, Quân Thường Tiếu từng hỏi Dạ Tinh Thần trên đường, cũng biết cái gì gọi là keng keng keng. Dạ Đế căn bản nghe không hiểu, thậm chí có xúc động đánh người.



Cho đến ngày nay nhớ lại lần nữa, dường như hắn khai khiếu, bên tai vang lên câu mà tông chủ từng nói qua kia.



- Tinh Thần, đến khi ngươi hiểu ra hàm nghĩa của bốn chữ xương cốt cứng rắn, thì đó mới là chân chính hiểu ra.



Hình như Dạ Tinh Thần hiểu một chút, sau đó tự do uống thoải mái đầm đìa cùng Tô Tiểu Mạt, uống say mèm. Chỉ tiếc, dưới sự thúc đẩy của rượu cồn, cũng sẽ làm ra sự việc mất lý trí, ví như vây quanh đống lửa khiêu vũ.



Quân Thường Tiếu mở loa nhạc, trong đại thoại tây du, Đường Tam Tạng thâm tình biểu diễn Only you, để làm nhạc đệm cho Dạ Tinh Thần khiêu vũ.



Ngọn lửa trong đống lửa cháy hừng hực.



Một nam nhân hát hò, vui múa để phóng túng chính mình, triệt để tự do. Một đêm kia, Lý Thanh Dương và bọn Tiêu Tội Kỷ ngồi trước bậc thang, người người kéo cằm nhìn Dạ Tinh Thần khiêu vũ, mãi đến quá nửa đêm.



Mặt trời lên cao, Dạ Tinh Thần đột nhiên bật dậy từ trên giường. Nhìn thấy mình ngủ ở trong sương phòng, lập tức che lấy đầu hơi có vẻ đau, nói.



- Không phải ta đang uống rượu sao?



- Sư đệ tỉnh rồi à?



Khi hắn đi ra phòng nhỏ, trên đường đi đến ngoại viện, các sư đệ ào ào cười chào hỏi, trên mặt mỉm cười có hơi cổ quái, khiến người ta khó hiểu.



- Không đúng, không đúng!



Dạ Tinh Thần gõ đầu, nói.



- Hôm qua nhất định có chuyện gì đó!



- Dạ sư đệ!



Ngay lúc này, Tô Tiểu Mạt từ phía sau đuổi tới, cười nói.



- Tửu lượng ngươi thật lợi hại, hôm qua uống gục ta luôn.



Dạ Tinh Thần không nói, trong lòng nghĩ.



- Có sao? Sao ta không nhớ!



- Ha hả.



Lý Phi bước nhanh tới, nói.



- Dạ sư đệ nhảy cũng không tệ.



- Nhảy cũng không tệ?



Dạ Tinh Thần nhíu mày.



Lý Phi kinh ngạc nói.



- Dạ sư đệ, không phải ngươi quên việc múa hát rồi chứ? Quên việc hôm qua mình hát hò khiêu vũ trước đống lửa đấy?



Dạ Tinh Thần ngây người tại chỗ khá lâu, bắp thịt cứng ngắc nói.



- Ta.... Ta khiêu vũ?



Cái bảng hiệu khắc bốn chữ long hổ tranh bá kia bị Quân Thường Tiếu treo trong thư phòng. Thỉnh thoảng nhìn một chút thì sẽ nhớ tới một màn đệ tử phấn đấu ở đài giao đấu, sau đó sẽ vui mừng cười rộ lên.



Quan hệ Quân Thường Tiếu và đệ tử như là sư đồ, tại trận đấu lớn nhất bọn họ chứng minh tông môn, chứng minh chính mình, thân là sư tôn tự nhiên cũng sẽ vô cùng tự hào.



- Tông chủ.



Lý Thanh Dương tới nói.



- Bắc Mạc tông chủ, Châu Thương Sa Tông tới chơi.



- Ồ?



Quân Thường Tiếu nói.



- Sao hắn lại tới?



Tạo dựng quan hệ làm ăn với Bắc Mạc Châu, mỗi tháng đều sẽ đưa tài liệu khoáng thạch, tính toán thời gian cũng vừa đến, nhưng Phong Phi Sa tự mình tới, thật có chút ngoài ý muốn.



- Chẳng lẽ là đến chúc mừng hay sao? Cho mời.



Quân Thường Tiếu tiến về đại điện, vừa ngồi xuống thì Phong Phi Sa được Lý Thanh Dương dẫn dắt đi tới, chắp tay nói.



- Chúc mừng tông môn Quân tông chủ giành được vô địch long hổ tranh bá!



- Đa tạ!



Quân Thường Tiếu khoát tay một cái, nói.



- Phong tông chủ, mời ngồi.



Phong Phi Sa ngồi xuống, nói.



- Trong khoảng thời gian này khai thác số lượng khoáng thạch tương đối nhiều, Phong mỗ lo lắng có cái gì ngoài ý muốn, cho nên tự mình hộ tống.



Quân Thường Tiếu nói.



- Làm phiền Phong tông chủ, nếu như không vội trở về thì mời lưu lại ăn cơm rau dưa.



- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.



- Trời đất.



Trong phòng ăn, Phong Phi Sa giơ đũa, ngửa đầu nhắm mắt, cả linh hồn dường như muốn bay ra thân thể, vùng vẫy ở bầu trời vô tận kia!



Liễu Uyển Thi nấu đồ ăn khiến hắn rung động thật sâu, đến mức linh hồn phiêu đãng nửa ngày mới trở về bản thể.



- Phong tông chủ.



Quân Thường Tiếu cười nói.



- Lần này đến đây, không phải chỉ đưa khoáng thạch đơn giản như vậy chứ?



- Không sai.



Nói tới chủ đề chính, Phong Phi Sa thu hồi biểu cảm khoa trương, vẻ mặt nghiêm túc nói.



- Quân tông chủ từng nghe nói Tử Lân Yêu Vương chưa?



- Chưa từng.



Quân Thường Tiếu lắc đầu nói.



Phong Phi Sa thấp giọng, nói.



- Vài ngàn năm trước, Tử Lân Yêu Vương đột nhiên xuất hiện tại Tinh Vẫn đại lục, hội tụ đại quân 1 triệu thú tại Bắc Mạc Châu.



- Còn có việc này à?



Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.



Phong Phi Sa nói.



- May thay, cường giả đứng đầu trên đại lục kịp thời phát hiện, phái bốn tên Vũ Thánh liên thủ phong ấn nó.



Quân Thường Tiếu uống một hớp rượu, nói.



- Kinh động bốn tên Vũ Thánh, Tử Lân Yêu Vương này có thực lực rất mạnh, chắc hẳn cũng mang đến tai nạn không nhỏ cho đại lục nhỉ?



- Vậy thì không có.



Phong Phi Sa nói.



- Bời vì phát hiện kịp thời, Tử Lân Yêu Vương chưa kịp động thủ thì bị bốn cường giả phong ấn, 1 triệu hung thú không có người cầm đầu lập tức giải tán....



Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật. Kinh động bốn tên Vũ Thánh, lại triệu tập đại quân 1 triệu thú, Tử Lân Yêu Vương xem ra cũng là tên nhóc làm chuyện lớn, kết quả chưa xuất sư đã chết, cái này đúng là bi kịch của nhân vật phản diện!



- Phong ấn?



Quân Thường Tiếu nói.



- Ý là còn sống?



Phong Phi Sa lại tới gần một chút, nói.



- Quân tông chủ, đây chính là mục đích lần này ta tới đây.



- Nghĩa là sao?



Quân Thường Tiếu nói.



- Theo ta được biết, ma vật này đã phá vỡ phong ấn, tái hiện nhân gian!



Nói đến đây Phong Phi Sa đã giọng vô cùng thấp, tạo nên một loại không khí vô cùng khủng bố.



Quân Thường Tiếu nói.



- Thật sao?



Hắn cũng không để trong lòng, dù sao một tên nhóc không hành động thì bị chết yểu, cho dù đi ra thì có thể làm cái gì.



- Quân tông chủ.



Phong Phi Sa nói.



- Tin tức này nhất định phải giữ bí mật, bởi vì Trung Tôn châu phong tỏa tin tức để tránh gây nên khủng hoảng, lần này ta đến cũng là đề thức tỉnh một câu, sắp tới đừng để đệ tử tiến về sơn lâm lịch luyện.



- Tại sao?



Quân Thường Tiếu nói.



Phong Phi Sa nói.



- Tử Lân Yêu Vương có thể câu thông với thú, cũng có thể đánh thức linh trí của hung thú, nếu như một người xui xẻo gặp phải, khẳng định có đi không về!



- Thì ra là thế!



Quân Thường Tiếu giơ ly rượu lên, nói.



- Đến uống rượu!



- Trước hết chờ chút đã!



Phong Phi Sa cầm đũa, nhếch miệng cười nói.



- Hãy cho ta ăn nhiều mấy đũa cái.



- Ăn tùy ý, đừng khách khí.



- Cái kia... Ăn không hết có thể đóng gói không?



Phong Phi Sa ăn qua thịt rượu, thật sự đóng gói đồ ăn còn lại trở về.



Mà lần này hắn tới cũng đưa đến không ít khoáng thạch cho Quân Thường Tiếu chế tạo không ít trang bị, từ đó đề thăng thực lực đệ tử tông môn.



Còn sự việc Tử Lân Yêu Vương, căn bản không để ở trong lòng, dù sao, nếu loại ma vật này quả thật có thực lực mạnh như vậy, chỉ cần không đụng đến mình thì sẽ có tông môn đại diện chính nghĩa và cường giả đi thu thập....



Tử Vong Cốc.



Cấm địa đã từng trải rộng hung thú giờ phút này lộ ra vẻ hoang vu. Bởi vì từ khi Quân Thường Tiếu mang theo đệ tử đến rèn luyện, giải quyết hết hung thú cường đại bên trong, cũng không còn nguy hiểm gì.



Phù phù!



Một tên tà tu đến từ Hoa Dương quận, máu me đầm đìa ngã ở khu vực Hỏa Long Thú chiếm cứ trước kia, trong ánh mắt nổi lên kinh khủng và hoảng sợ.



- Tạp chủng.



Nam tử để trần cái mông, yêu tà đứng trước người hắn, nhấc chân giẫm trên mặt, nói.



- Trứng của bản vương đâu!



- Trứng? Chẳng phải mọc ra giữa háng ngươi sao! Ta... Ta không biết... hôm nay ta mới tiến vào...



Nam tử tà tu hoảng sợ nói.



Bốp!



Nam tử yêu tà dùng lực, đầu người kia vỡ nát, máu me văng ra. Hắn xoay người bắt một hung thú cấp thấp ở Tử Vong Cốc, ngón tay điểm ở giữa mi tâm, nói.



- Trứng của bản vương đâu?



Vốn hung thú không nói nên lời, đột nhiên khai linh trí, run rẩy nói.



- Vương... Trứng... Hình như trứng bị nhân loại lấy đi rồi!



- A! Ta... Ta không biết...



Bốp!



Nam tử yêu tà dùng một chân đá bay nó ra ngoài, cả giận nói.



- Phế vật!



- Vương!



Một tên linh thú hóa thành nửa hình người nói.



- Trứng bị Hỏa Long Thú trông coi, chỉ cần tra ra người nào giết, hẳn là có thể tìm ra người nào lấy đi!



- Thông minh!



Nam tử yêu tà vỗ bả vai nó, vui mừng nói.



- Không hổ là trợ… trợ thủ... trợ thủ cái gì mà đắc lực của bản vương!





Bình Luận (0)
Comment