Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 725 - Chương 725. Chương 725. Mang Danh Sư Đồ, Đồng Môn.

Chương 725. Chương 725. Mang danh sư đồ, đồng môn.


Quân Thường Tiếu nằm trên ghế thư phòng, trên mặt hiện ra vẻ ủ rũ. Hắn không có tu vi, ngồi trên ghế trúc bị nâng trở về, chắc chắn một đường xóc nảy, một đường tàu xe mệt mỏi.



Sau khi nghỉ ngơi, Quân Thường Tiếu khẽ nói.



- Hẳn sẽ có một lượng lớn thiếu niên tới tham gia nhập môn khảo hạch nhỉ?



Vạn Cổ tông trên long hổ tranh bá giành được vô địch, mình lại điên cuồng quảng cáo, khẳng định sẽ hấp dẫn nhiều người trẻ tuổi tuấn kiệt tới tham gia nhập môn khảo hạch. Khoan hãy nói, các thiếu niên đang từ trời nam đất bắc chạy đến, chờ bọn hắn tràn vào Thanh Dương quận, đứng tại chân núi Thiết Cốt sơn, tất nhiên lại có một phen cảnh tượng náo nhiệt.



Chiêu đầy 20 ngàn tên đệ tử, hẳn không bất luận áp lực gì. Cơ sở kiến thiết, đan dược tư nguyên, thậm chí vũ khí trang bị đều cần mở rộng.



Quân Thường Tiếu bắt đầu phòng ngừa chu đáo, quy hoạch tương lai. Mang đệ tử ra ngoài phô trương cũng không phải là bản ý của hắn. Khiêm tốn kinh doanh phát triển tông môn, thành lập một nhà hài hòa tình bạn mới là tôn chỉ vĩnh hằng không thay đổi.



- Trong thời gian này cũng không có chuyện gì, xuân thu đại pháp tốt nhất đến mấy năm sau, một đường đi đến tông môn đỉnh phong!



Quân Thường Tiếu thầm nghĩ.



Hệ thống nói.



- Không bằng chờ trăm năm sau, linh hồn nổ tung, đến lúc đó, mộ phần kí chủ cỏ cũng đã cao hơn ba trượng rồi.



- Ngươi có thể không chọc ta mắng ngươi sao?



Quân Thường Tiếu nói.



Hệ thống nói.



- Không thể, ta phải đại biểu cho đọc giả đậu đen rau muống ngươi.



- Tông chủ.



Ngay lúc này, Lê Lạc Thu đi tới, nói.



- Thịt rượu đã chuẩn bị kỹ càng, khi nào cử hành chúc mừng ạ?



- Tối nay.



Quân Thường Tiếu nói.



Lê Lạc Thu nhìn sắc mặt hắn có vẻ rã rời, nói.



- Thân thể ngài ổn không?



- Lê đường chủ.



Quân Thường Tiếu đứng lên, chân thành nói.



- Mời ngươi nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng không được nghi vấn thân thể một người nam nhân, bởi vì đây là vũ nhục nhân cách người đó!



Vì biểu thị thân thể của mình không sao, Quân Thường Tiếu dùng nắm đấm nhẹ nhàng nện trên ngực, sau đó nhanh chóng co quắp trên ghế.



- Đã hiểu.



Lê Lạc Thu rời đi, an bài buổi tối yến hội chúc mừng....



Đêm tối đến.



Trên võ trường đang đốt lửa trại, soi sáng rực khắp tông môn.



Thành viên Thực Đường lần lượt bưng các loại thức ăn đặt trên bàn cơm đã sớm chuẩn bị tốt.



- Khui rượu!



- Mở uống!



Dưới trời đầy sao, Vạn Cổ tông nghênh đón một trận cuồng hoan.



Rất nhiều đệ tử ào ào bưng rượu kính sư huynh xuất chiến long hổ tranh bá, kính bọn họ mang đến cho tông môn vô thượng vinh diệu. Quân Thường Tiếu thân là tông chủ tự nhiên không thể thiếu.



Tuy hắn nhấn mạnh mình có thương tích trong người, nhưng vẫn không ngăn nổi nhiệt tình của các đệ tử, hắn lấy trà thay rượu, uống vài phút bèn chuồn mất vào nhà vệ sinh.



Bầu không khí yến hội vui sướng này duy trì đến trời sáng, Tô Tiểu Mạt uống nằm rạp trên mặt đất lau vò rượu không, say xỉn nói.



- Lý... Lý sư đệ, sao đầu ngươi lớn vậy? Nói đi... Có phải là uống nhiều hay không...



Quân Thường Tiếu ngồi trên cầu thang đại điện nhìn đám đệ tử xiêu vẹo kia, lắc đầu nói.



- Chỉ tửu lượng này, còn không biết xấu hổ nói mình là võ tu?



- Hả?



Hắn quay đầu, nhìn phía nơi xa bàn cơm, Dạ Tinh Thần lẻ loi trơ trọi ngồi đấy, dường như đang suy nghĩ gì. Quân Thường Tiếu rất ngạc nhiên, giờ phút này hẳn đối phương đang nghĩ, mình đã trọng sinh, vậy mà lại bị kẻ thù phát hiện.



Đúng.



Dạ Tinh Thần vẫn đang cân nhắc chuyện này, càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng áp lực, sau đó hắn đứng lên nhìn về phía Quân Thường Tiếu, chân thành nói.



- Tông chủ, ta có thể xin lui tông sao?



Vốn bọn người Lý Thanh Dương đang say rượu, nghe hắn nói câu này, nhất thời trở nên thanh tỉnh, sau đó kinh ngạc nhìn hắn, lại kinh ngạc nhìn tông chủ.



- Chắc chắn chứ?



Quân Thường Tiếu uống một ngụm trà nói.



Dạ Tinh Thần siết chặt nắm tay, nội tâm đang giãy giụa nói.



- Xác định.



- Dạ sư huynh.



Liễu Uyển Thi trừng mắt to nói.



- Đang êm đẹp, tại sao muốn lui tông! Có phải vừa rồi Tô sư huynh cố ý tìm ngươi uống rượu, chọc giận ngươi mất hứng hay không?



- Lúc sáng ăn cơm, ta múc thiếu cho hắn vài muỗng, khiến hắn ăn không đủ no à!



Khóe miệng Tô Tiểu Mạt co giật.



- Ta muốn đi tìm hắn uống rượu, chỉ là thấy hắn không nói lời nào thì quay đầu đi tìm Lý Phi, sao có thể đem mọi tổi lỗi đổ lên trên người ta đây!



- Tất cả các ngươi lui ra.



Quân Thường Tiếu nói.



Lý Thanh Dương muốn mở miệng nói chuyện, chỉ là thấy ánh mắt tông chủ rất nghiêm túc, vội vàng ra hiệu cho đồng môn, sau đó ào ào rời võ trường. Đợi đến sau khi bọn họ đều đi, Quân Thường Tiếu chỉ đại môn, nói



- Bổn tọa cũng đã từng nói, ngươi muốn đi, lúc nào cũng có thể.



Dạ Tinh Thần cân nhắc sơ qua, bưng một chén rượu trước mặt lên uống hết, ngay sau đó xoay người ra đại môn.



- Sau này thăng chức nhanh, có rảnh trở lại thăm ta một chút, dù sao cũng mang danh sư đồ, đồng môn.



Quân Thường Tiếu nói.



Dạ Tinh Thần không nói mà rời đi.



- Nếu như chết ở bên ngoài, bổn tọa sẽ mang đệ tử đi nhặt xác cho ngươi, dù sao cũng là sư đồ, đồng môn.



Quân Thường Tiếu nói.



Dạ Tinh Thần ngừng chân, tuy đưa lưng về phía Quân Thường Tiếu, nhưng trên mặt hiện ra vẻ xoắn xuýt.



- Trước khi đi bổn tọa tặng ngươi một câu, bước ra tông môn này, ngươi sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội báo thù.



Quân Thường Tiếu nói.



Dạ Tinh Thần siết chặt nắm tay, khó nhọc nói.



- Ta đã bị phát hiện, nếu như ở lại chỗ này nữa, chỉ sẽ mang đến phiền phức cho các ngươi, thậm chí mang đến tai hoạ ngập đầu!



Có khả năng là do chén rượu kia khiến nam nhân cao ngạo này nói lời thật lòng.



Quân Thường Tiếu nói.



- Ngươi cảm thấy đồng môn của ngươi sẽ quan tâm một chút phiền phức lớn hơn cái rắm này sao?



- Không quan tâm!



Đệ tử Vạn Cổ tông cùng nhau hét lớn nói.



Hóa ra, Lý Thanh Dương và bọn Tiêu Tội Kỷ cũng không rời đi mà đứng ở nội viện, dùng linh niệm nhìn chằm chằm Dạ Tinh Thần.



Quân Thường Tiếu nói.



- Đồng môn ngươi cũng không sợ phiền phức, cũng không sợ chết, ngươi là người trong cuộc còn sợ cọng long gì hả?



Bên trong ánh mắt Dạ Tinh Thần hiện lên tâm trạng phức tạp, nội tâm cũng đang giãy dụa. Nếu là lúc trước, hắn muốn đi thì ngay lập tức sẽ đi không ngừng lại, hiện tại trở nên thiếu quyết đoán, trở nên lo được lo mất.



- Sự việc lớn lao, bổn tọa ở phía trước dẫn đường.



Quân Thường Tiếu nói.



- Ngươi mới sợ cọng lông ấy!



Nói đến phía trước dẫn đường, Dạ Tinh Thần nhớ tới bóng lưng ở đài giao đấu lúc trước, đứng trước mặt hắn ngang nhiên nghênh đón chưởng ấn thượng giới.



Thời khắc sinh tử mà có người liều lĩnh che chở, hắn chưa từng trải qua ở kiếp trước. Tuy vịt chết mạnh miệng, nhưng không thể không thừa nhận, thời khắc tông chủ đứng trước người hắn đã khiến hắn xúc động thật sâu.



Vì là như thế nên trên đường trở về tông môn hắn vẫn suy nghĩ, mình đã bị nữ nhân kia phát hiện, có thể mang đến nguy hiểm cho tông môn hay không? Kiếp trước tình thương của Dạ Đế rất ít, động một chút là đắc tội với người, thế mà chủ động vì người khác suy nghĩ, thật là đáng quý.



Phù!



Dạ Tinh Thần thở một hơi thật dài, nắm tay cũng dần dần giãn ra.



Hắn xoay người, lại ngồi trở lại vị trí vừa rồi, xoay mặt qua một bên, nói.



- Tông chủ, vừa rồi đệ tử uống nhiều, hiện tại đã quên mình nói gì rồi.



- Tô Tiểu Mạt.



Quân Thường Tiếu phất tay, nói.



- Nâng cốc rót đầy cho hắn, ngày hôm nay ngươi không đốn gục được hắn thì rửa chén căn tin ba tháng.



- Vâng!



Tô Tiểu Mạt hô.



Tâm lý suy sụp, đây là ai chọc ai!



- Dạ sư đệ!



Rót rượu, Tô Tiểu Mạt nâng chén nói.



- Tới đi, tông chủ có lệnh, sư huynh ngày hôm nay phụ trách khiến ngươi quá chén!



Dạ Tinh Thần bưng bát lên, không nói nhiều ngửa đầu uống hết.



- Tên này vẫn rất hào sảng



- Đến!



Một lúc lâu sau. Tô Tiểu Mạt co quắp trên bàn, Dạ Tinh Thần đỏ bừng mặt chậm chạp đi đến trước đống lửa, một tay cầm một vò rượu không, hoa chân múa tay khiêu vũ...



























Bình Luận (0)
Comment