Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 724 - Chương 724. Chương 724. Anh Hùng Của Chúng Ta Trở Về.

Chương 724. Chương 724. Anh hùng của chúng ta trở về.


Trung Tôn châu có một chỗ tế đàn cổ xưa tồn tại rất lâu, nó được xây dựng lên lúc nào, ban ngành liên quan cũng không thể cho thời gian chính xác. Khu vực ở giữa tế đàn có treo một loại mô hình hình cầu giống như quả địa cầu, mỗi ngày đều đang làm việc không biết mệt mỏi phóng ra ánh sáng yếu ớt.



Răng rắc!



Một ngày nào đó, bên trong quang cầu xuất hiện dấu vết vỡ tan rất nhỏ.



Năm tên lão giả mặc áo trắng vội vàng từ bên ngoài đi tới, ánh mắt đục ngầu hiện lên ngưng trọng.



- Sao không gian bích lũy lại nứt ra? Có quan hệ gì với không gian chấn động lúc trước đến từ Đại Tôn hoàng thành không?



- Có khả năng! Vị trí vỡ này... Không tốt! Là khu vực không người Bắc Mạc Châu phong ấn ma vật kia!



- Đi! Đi!



Lão giả cầm đầu khẩn trương nói



- Nhanh đến gia cố phong ấn, tránh cho ma vật kia phá vỡ phong ấn, lần nữa làm hại Tinh Vẫn đại lục!



Xoát! Xoát! Xoát!



Năm luồng ánh sáng từ Trung Tôn châu bay ra, hướng về Bắc Mạc Châu. Nhưng khi bọn hắn đuổi tới nơi khởi nguồn, chỉ thấy vết nứt không gian đang từ từ khép lại, cũng không có bất kỳ phát hiện gì.



- Hết rồi!



Năm người tâm mát lạnh, nói.



- Ma vật kia chạy ra rồi!



- Nó bị phong ấn mấy ngàn năm, giờ phút này ắt hẳn vô cùng suy yếu, cần phải mau chóng tìm ra!



Lão giả cầm đầu trầm giọng nói.



Bên trong điện đường thần thánh, một lão giả quanh thân phát ra uy áp vô thượng ngồi ở thượng vị, trầm giọng quát.



- Lăng Dao, đây chính là hậu quả ngươi tự tiện xuất thủ tại hạ giới mang đến!



Hai bên là mấy lão giả uy nghiêm, đều lạnh lẽo nhìn hình bóng uyển chuyển đứng ở dưới bị sương mù bao phủ kia.



- Phong ấn đã sớm biến chất, phá vỡ chỉ là việc sớm muộn.



Thanh âm nhẹ nhàng từ trong mây mù truyền đến, nói.



- Còn nữa, không phải những người bề trên giới đường các ngươi đều coi thường sinh linh hạ giới sao?



- Một khi Giới quy còn tồn tại thì bất kỳ kẻ cũng không được nào xúc phạm!



Lão giả cầm đầu quát.



Hình bóng uyển chuyển thản nhiên nói.



- Bản đế đã giải thích rất rõ, chỉ là tiện tay vung lên, cũng không có tổn thương tới sinh linh, nếu như không có chuyện gì thì ta đi về trước.



Nói xong thì nàng biến mất tại chỗ.



- Đại nhân.



Lão giả ngồi phía bên trái trầm giọng nói.



- Lăng Dao nữ đế này càng ngày càng làm càn! Rõ ràng là mình làm trái giới quy, thuận miệng giải thích một phen thì đi, xem giới đường là địa phương nào hả?



Bời vì nữ nhân kia tự tiện rời đi, mấy tên lão giả tức giận nổi trận lôi đình.



- Hừ.



Lão giả ngồi ở chủ vị uy nghiêm, lạnh lùng nói.



- Lăng Dao nữ đế, tuyệt đối đừng có nhược điểm gì rơi vào trong tay giới đường chúng ta!



- Đại nhân.



Lão giả bên cạnh nói.



- Không gian bích lũy ở Tinh Vẫn đại lục vỡ tan là bởi vì Lăng Dao nữ đế mà ra, chúng ta nên xử lý như thế nào?



- Nàng nói không sai, phong ấn đã dần dần mất đi hiệu lực, phá vỡ chỉ là việc sớm muộn, không cách nào tránh khỏi, đương nhiên phải để bọn sinh linh trần thế này đối mặt rồi.



Lão giả uy nghiêm thản nhiên nói.



- Dù sao ma vật bị phong ấn kia cũng đến từ thượng giới, thực lực chỉnh thể của Tinh Vẫn đại lục trong mấy ngàn năm đã giảm bớt, rất khó để chống lại.



Có người ngưng trọng nói.



- Bất luận kiếp nạn nào cũng đều là ông trời định ra, có thể hóa giải hay không thì phải xem tạo hóa của bọn hắn, chúng ta há có thời gian quản chút chuyện nhỏ này.



Lão giả uy nghiêm khoát tay ra hiệu, nói.



- Giải tán đi....



- Thanh Dương, vi sư đói, đi xin chút cơm chay đi.



Trong rừng non xanh nước biếc, Quân Thường Tiếu yếu ớt nằm trên ghế trúc, nói.



Bộ dáng hắn vô cùng tiều tụy, lúc đầu áng chừng hai mươi, lại tựa như bỗng dưng già nua hơn mười tuổi. Lưu lạc cuối đường, không thể bỏ qua công lao của càn khôn chi phù. Nhìn thấy Quân tông chủ có bộ dáng thê thảm này, hệ thống không chỉ không đồng tình mà ngược lại còn buồn cười.



- Ha ha ha ha ha ha!



Quân Thường Tiếu: ....



- Tông chủ.



Lý Thanh Dương lấy ra một chén cơm chiên từ không gian giới chỉ, nói.



- Ta còn lương khô Liễu sư muội chuẩn bị cho, nếu không thì ngài dùng tạm một chút?



- Hả.



Quân Thường Tiếu chậm rãi hé miệng. Sau khi ăn cơm chiên, trong cơ thể rốt cục có tí xíu khí lực, nói.



- Xuất... Xuất phát... Aiz. Thật đáng thương....



Lần này tham gia long hổ tranh bá, Quân Thường Tiếu rất phiền muộn. Võ đạo tư nguyên thực chất thu hoạch không nhiều, cũng chỉ cho một cái bảng hiệu, còn mẹ nó không phải chế tạo bằng vàng ròng. Đại hội lớn như thế, sao ban tổ chức lại keo kiệt như vậy?



Nhưng cũng có cái khiến Quân Thường Tiếu vui mừng là, long hổ tranh bá kết thúc, cộng thêm lúc trước dùng xong hai tấm kinh nghiệm chi phù, hết thảy thu hoạch được bốn tờ.



Trước trận đấu Vạn Cổ tông và Ngạo Thế Thánh Tông, lại thêm nhiệm vụ phụ tuyến, tông môn giành được vô địch, công khai ghi giá khen thưởng hai tấm kinh nghiệm chi phù. Bởi vì lúc đó Dạ Đế vội vã đánh Ngạo Vô Song, tác giả cũng không có cơ hội viết ra. Sự việc lớn như vậy thì cho bốn tờ kinh nghiệm chi phù, cũng không cho giá trị điểm cống hiến, hệ thống càng ngày càng keo kiệt!



Quân Thường Tiếu oán giận nghĩ.



Khu mua sắm cao giai thương phẩm trâu bò như vậy, hắn mong ước dùng bốn tờ kinh nghiệm chi phù đổi lấy 40 ngàn giá trị điểm cống hiến, cái này nếu mua được bốn thương phẩm thì sẽ trở nên càng mạnh.



Tu luyện mà không có khả năng tu luyện thì đời này đều khó có khả năng. Nếu như điều kiện cho phép, Quân Thường Tiếu sẽ lựa chọn đi đường tắt.... Bởi vì không có chút khí lực nào, lại không mang Ma Lĩnh Hắc Ưng tới, cho nên Quân Thường Tiếu chỉ có thể để đệ tử thay nhau nâng lên, lấy thời gian nửa tháng mới về đến Vạn Cổ tông.



Nhưng vừa đi tới chân núi thì thấy một đám võ giả tụ lại, nhìn sơ qua ít nhất phải có 1 triệu.



- Trời ơi!



Tô Tiểu Mạt cả kinh nói.



- Nhiều người như vậy à?



- Anh hùng của chúng ta trở về!



Ngay lúc này, có người lớn tiếng quát lên.



Võ giả đang nóng nảy chờ đợi, ào ào nhìn sang chào đón bọn người Quân Thường Tiếu, ào ào lôi cờ ra giơ biểu ngữ lên.



- Quân tông chủ!



Tạ Nghiễm Côn đi lên trước, chắp tay nói.



- Vất vả rồi!



Vạn Cổ tông đoạt được long hổ tranh bá, thân là thành chủ Thanh Dương thành, ắt phải tổ chức quần chúng đến chúc mừng!



Đừng nói là chờ vài ngày, dù là vài tháng cũng không vấn đề.



Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế trúc, chắp tay nói.



- Tạ thành chủ.



Bách tính Thanh Dương thành tự phát tránh ra, tạo thành một con đường thông lên núi. Đệ tử Vạn Cổ tông đi lên, mỗi người đều đi đứng thẳng tắp người, hưởng thụ cảm giác thoải mái được vạn người chú ý.



Quân Thường Tiếu cũng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tuy tham gia long hổ tranh bá, nguyên nhân lớn nhất là vì linh thạch, nhưng có thể khiến nhiều hương thân phụ lão đến hoan nghênh mình thì vẫn rất có cảm giác.



Đúng! Còn có linh thạch! Lúc nào Dịch đại sư mới đưa tới!



Tạm thời không có hi vọng gì, bởi vì Dịch quán chủ giờ phút này đang thức tỉnh, hôn mê, thức tỉnh, hôn mê không biết mệt....



Vù vù!



Sơn lâm tối tăm không gì sánh được, một đôi mắt to đột nhiên hiện ra từ trong bụi cỏ, tròng mắt trên dưới trái phải nhìn loanh quanh, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi tới.



Đó là một nam tử đầu tóc tím, dáng người thon dài, nhưng toàn thân lại loã lồ. Tuy nơi này bốn bề vắng lặng, nhưng mà giữa trời sáng cởi truồng, thật là tổn hại thuần phong mỹ tục!



Gào, gào!



Ngay lúc này, tiếng rống rung trời vang lên trong núi rừng! Chỉ thấy từng con linh thú to lớn từ chỗ tối lao ra, sau đó cùng nhau quỳ gối trước mặt nam tử tóc tím, kích động cao giọng nói.



- Bái kiến Vương!



- Ừm.



Nam tử tóc tím ngồi trên một tảng đá, hai chân tiêu sái bắt chéo nhau. Trên mặt người này bộc lộ ra khí tức yêu tà, duy ngã độc tôn, nói.



- Đã nhiều năm như vậy, các ngươi còn nhớ bản vương, lòng ta rất an ủi, lòng ta rất an ủi.



- Vương!



Một linh thú cười nói.



- Ngài muốn tìm một bộ y phục của nhân loại mặc lên hay không?



Oanh!



Đột nhiên, nam tử tóc tím xuất hiện trước mặt nó, một quyền đánh bay ra ngoài, ánh mắt lạnh lẽo, âm u nói.



- Mặc y phục nhân loại cũng là khinh nhờn thân thể vô cùng tôn quý của bản vương!



Đây chính là lý do hắn không mặc quần áo. Chúng thú tự nhiên lạnh run, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Vương bị phong ấn lâu như vậy nhưng thực lực còn mạnh như vậy, loài thú lần nữa đi đến con đường phục hưng đã còn không xa! Vương!



Một linh thú yếu ớt nói.



- Con dân ở Tử Vong Cốc chờ ngài trở lại!



- Tử Vong Cốc?



Nam tử tóc tím siết chặt nắm tay, phẫn nộ nói.



- Con dân bản vương những năm nay nhất định bị nhân loại khi dễ cực kỳ khốc liệt, nếu không thì sao lại ở loại tiểu địa phương chim không thèm ị này!























Bình Luận (0)
Comment