Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 723 - Chương 723. Chương 723. Đại Hội Luận Võ Kết Thúc Viên Mãn.

Chương 723. Chương 723. Đại hội luận võ kết thúc viên mãn.


Bởi vì lực lượng nào đó, người xem ở hội trường đều quên sự việc không gian tê liệt. Có điều, Hà Vô Địch nhớ kỹ, Dạ Tinh Thần nhớ kỹ, Quân Thường Tiếu cũng nhớ kỹ.



Hai vị trước thì một người xuyên qua, một người bị nhằm vào thì còn có thể miễn cưỡng giải thích. Còn về Quân Thường Tiếu, sao hắn lại đặc thù hơn người khác? Chẳng lẽ do da mặt dày nên uy áp đến từ thượng giới cũng không thể thẩm thấu?



Huống chi, có thể không để ý trói buộc mà mở vũ trang phòng ngự xông lại! Lúc hắn kích phát càn khôn chi phù, tu vi tăng vọt đến cấp độ cực cao, nhưng Hàn thành chủ cũng là Vũ Thánh mà còn bị định thân, thế mà lại không có phát hiện bất kỳ khác thường gì sao?



- Có lẽ do ta đẹp trai.



Quân Thường Tiếu tự cho mình một cái giải thích không có kẽ hở....



Hệ thống nói.



- Ngươi không mệt mỏi sao?



Quân Thường Tiếu thầm nói.



- Đương nhiên mệt mỏi, nhưng long hổ tranh bá chưa kết thúc, nhất định phải chống đỡ.



Chịu đựng một chưởng đến từ thượng giới đã khiến hắn hao phí gần chín thành linh năng, tuy giờ phút này có càn khôn chi phù gia trì, nhưng cách tình trạng kiệt sức chỉ kém một bước nhỏ. Này là do đối phương chưa chân chính ra tay toàn lực, chỉ tùy ý công kích Dạ Tinh Thần, nếu không thì bằng thể trạng Quân Thường Tiếu dễ dàng đạp đổ này, khẳng định đã sớm hóa thành bột mịn.



- Lá gan của kí chủ thật lớn.



Hệ thống bội phục nói.



Tình huống vừa rồi cũng dám tiến lên, bây giờ nhớ lại, trái tim của nó đều đang đập loạn, tuy cũng không có tim nhưng nói chung là hồi hộp.



- Ngươi không hiểu.



Quân Thường Tiếu nói.



- Cái này là yêu thương chỉ nhân loại mới có.



Hắn xem tông môn thành nhà, xem chính mình là gia trưởng, hài tử gặp nguy hiểm, chẳng lẽ gia trưởng ngồi yên không quan tâm sao?



- Ta không thể nào hiểu được tình yêu của nhân loại các ngươi.



Hệ thống nói.



- Nhưng ta biết kí chủ còn tiếp tục chơi như vậy thì sớm muộn có một ngày chết không có chỗ chôn.



- Không quan trọng.



Quân Thường Tiếu nhún vai nói.



- Dù sao ta chết thì ngươi cũng phải chết, xong việc còn có thể kéo đệm lưng, trên đường hoàng tuyền cũng không cô đơn.



Mặc dù đang vui đùa, nhưng sắc mặt hắn lại nghiêm túc. Lực lượng đến từ thượng giới quá mạnh, lấy thực lực bây giờ của hắn thì không có cách nào chống lại, nếu như sau này lại xuất hiện tình huống tương tự, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn đệ tử bị giết chết sao?



- Không được.



Quân Thường Tiếu thầm nghĩ.



- Long hổ tranh bá kết thúc, phải nỗ lực tu luyện!



Lực lượng đến từ thượng giới đột nhiên xuất hiện khiến hắn dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, chỉ có khiến mình trở nên mạnh hơn thì mới có thể làm một gia trưởng tốt....



Người đang tự hỏi còn có Dạ Tinh Thần.



Tại sao nữ nhân kia lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ vừa rồi trong lúc vô tình mình đã bộc lộ ra khí thế Vũ Đế, bị nàng bắt được sao?



Còn nữa, câu nói đầu tiên nàng nói là quả nhiên ngươi còn sống. Cái này có nghĩa là chắc nữ nhân kia đã sớm biết mình không chết, hoặc là biết mình trọng sinh. Chẳng lẽ, phá vỡ hư không, phi thăng thượng giới khiến nàng nắm giữ một loại thần thông mạnh mẽ nào đó, có thể diễn hóa ra linh hồn bản thân mà không có triệt để trở về với cát bụi ư?



Xoát!



Ngay tại lúc này, đệ tử Ngạo Thế Thánh Tông thừa cơ khiêu chiến, ngưng tụ một quyền ấn công kích qua.



Bốp.



Dạ Tinh Thần giơ tay lên đón lấy rồi bóp nát, chợt vọt tới trước mặt đối thủ, một tay ấn trên mặt hắn đập xuống đất, cả giận nói.



- Không nghĩ ra!



Oanh!



- Không nghĩ ra!



Oanh!



- Ta không nghĩ ra!



Một lát sau, tên đệ tử này bị ngược đến mức thương tích đầy mình, sau đó ngã xuống trước một đám đồng môn. Không có Ngạo Vô Song, cũng tương đương với việc Ngạo Thế Thánh Tông không có bất cứ hy vọng nào, cho nên đệ tử đi ra đơn đấu cũng không tránh được bị Dạ Tinh Thần bạo hành một hồi.



- Xong rồi.



Các lão đại tông môn ào ào lắc đầu. Một tông môn ngũ lưu mà lấy được vô địch long hổ tranh bá, loại chuyện này ai có thể nghĩ đến!



Thiên Dụ vương thành, Dịch Thiên Hành nằm trên giường, mỗi lần Dạ Tinh Thần lần lượt ngược đối thủ xuống đài, cả khuôn hắn đỏ mặt bừng không gì sánh được, hô hấp cũng trở nên dồn dập.



- Mau mau! Đưa thuốc đây!



Chân trưởng lão thúc giục nói.



Chu trưởng lão lấy hai bình đan dược ra, bất đắc dĩ lắc lắc, nói.



- Đã hết sạch rồi!



- Sao ngươi không chuẩn bị thêm một chút!



- Trạng thái của quán chủ bây giờ, có uống nhiều thuốc hơn nữa cũng có tác dụng gì!



Màn sáng lần nữa truyền đến tiếng té ngã, lại có một tên đệ tử Ngạo Thế Thánh Tông bị ngược bay ra ngoài.



Phù.



Dịch Thiên Hành che ngực, hô hấp đột nhiên dừng lại, cứ như tiếp đó sẽ thở không nổi, sẽ lập tức đau tim!



- Động thủ đi!



Chu trưởng lão và Chân trưởng lão hai mặt nhìn nhau, hội tụ linh năng trong bàn tay đập vào trên cổ Dịch Thiên Hành, đối phương không có bất kỳ phòng bị nào, nhất thời duỗi chân một cái, buông tay bất tỉnh....



- Thứ mười một!



- Thứ mười hai!



Bên trong các thành trì Tây nam Dương Châu, mỗi khi Dạ Tinh Thần đánh bay một tên đối thủ thì sẽ vang lên tiếng kêu hô hoán của đám võ giả, mỗi tấc lông tóc đều kích động đến mức dựng thẳng lên!



Oanh!



Cuối cùng, Dạ Tinh Thần tung ra một kích khiến một tên đệ tử Ngạo Thế Thánh Tông sau cùng mặt mũi bầm dập, ngã xuống dưới đài!



- Thắng! Thắng rồi!



- Tông môn tây nam Dương Châu chúng ta phái đi là vô địch!



Toàn bộ tây nam Dương Châu nhất thời truyền đến tiếng hò hét đinh tai nhức óc. Bao nhiêu người ôm nhau, bao nhiêu người rơi nước mắt tại chỗ, bao nhiêu người cùng kêu lên, hô to niềm tự hào, kiêu ngạo của bọn hắn.



- Vạn Cổ tông uy vũ, sư huynh uy vũ!



Vạn Cổ tông, hơn 10 ngàn đệ tử chịu áp lực thật lâu cũng lớn tiếng hoan hô, trên mặt đầy vẻ tự hào và kiêu ngạo, không kém gì bất kỳ một tên võ giả tây nam Dương Châu nào!



Hôm nay, toàn bộ tây nam Dương Châu đã định trước lâm vào cuồng hoan....



- Ngạo Thế Thánh Tông bị loại, vô địch thuộc về —— —— - - - - -



Hàn thành chủ hét dài một tiếng, cao giọng hô.



- Vạn Cổ tông.



Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật. Đã đấu xong mà hắn còn ấn mình nữa! Má nó, nếu không phải linh năng tiêu hao sạch, bằng vào tầng thứ cảnh giới của ta hiện tại thì chỉ trong vài phút sẽ gỡ bỏ trói buộc của ngươi, sau đó bay lên quảng cáo rồi!



- Các bảo bối.



Quân Thường Tiếu tràn đầy vui mừng nhìn mình đám đệ tử đáng yêu kia, truyền âm nói.



- Vất vả rồi.



Tô Tiểu Mạt ôm Lý Phi, trên mặt xuất hiện vẻ mỉm cười. Đệ tử nhìn tông chủ, cũng cảm nhận được ánh mắt tôn trọng đến từ mọi người ở hiện trường. Giờ khắc này, bọn họ có tư cách hưởng thụ tôn kính của thế nhân!



Ống kính hình ảnh trận pháp cũng cho những người thắng lợi này một ống kính đặc tả, nhưng toàn khống chế đặc tả trên mặt, bởi vì hơi xa một chút thì quảng cáo trên thân sẽ hiện ra!



Kết thúc giao đấu chính là lễ trao giải, căn cứ quy định kỳ trước, đoạt được vô địch long hổ tranh bá có thể đạt được 10 ngàn linh thạch khen thưởng và bảng hiệu màu vàng có khắc bốn chữ to long hổ tranh bá.



Linh thạch chỉ là vật làm nền, còn cái bảng hiệu này mới là có ý nghĩa lớn nhất, bởi vì tông môn ở Tinh Vẫn đại lục có vô số, mà tông môn chân chính có tư cách nhận được thì mỗi mấy năm mới có một.



- Hàn thành chủ.



Quân Thường Tiếu chân thành nói.



- Ta có thể sử dụng cái bảng hiệu này đổi mấy chục ngàn linh thạch không?



- Không thể.



Khóe miệng Hàn thành chủ co rút nói.



Phí tổn một cái bảng hiệu tuy không quý, nhưng cũng không phải bất luận tông môn nào cũng có thể treo nổi, hắn lại muốn đổi linh thạch!



- Đi, đi.



Sau khi nghi thức trao giải kết thúc, Quân Thường Tiếu lưu luyến không rời nhìn hình ảnh trận pháp dần dần đóng lại, sau đó dẫn đệ tử rời đi. Thế nhưng, trước khi chia tay còn truyền âm nói.



- Hàn thành chủ, ngươi không có ý định thương nghiệp hóa long hổ tranh bá, sau này nếu có hình ảnh người quảng cáo như Quân mỗ dạng này, không ngại cho bọn hắn lên...



- À, mặc dù xử lý có hơi khó khăn, nhưng tin ta đi, trận pháp sư của ngươi nhất định có thể làm được.



Có duyên thì gặp lại.



Quân Thường Tiếu phất tay, nói.



- Chúng ta sau này còn gặp lại.



Đưa mắt nhìn tên này mang đệ tử rời đi hội trường, rốt cuộc Hàn thành chủ cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cái tên quảng cáo phát rồ này cũng đi rồi, rốt cuộc không cần dùng hết sức chăm chú theo dõi hắn nữa!



Long hổ tranh bá kết thúc mỹ mãn.



Ngay tại lúc mọi người còn đang bàn tán sôi nổi thì Quân Thường Tiếu mang đệ tử trở về tông môn. Chỗ sâu ở khu vực Bắc Mạc Châu không người đặt chân đến, không gian dần dần xuất hiện vết rách, một khí tức cuồng bạo cuồn cuộn khuếch tán ra.



- Nhân loại ngu xuẩn, các ngươi nghĩ chỉ dựa vào mấy tên tạp chủng là có thể vĩnh cửu phong ấn bản vương à? Nằm mơ! Nằm... Nằm cái gì mà xuân thu cái gì mà đại mộng đi!





















Bình Luận (0)
Comment