Chương 722. Chương 722. Có bổn tọa ở đây, ai cũng đừng hòng thương tổn ngươi.
Thời điểm chưởng ấn đến từ sâu trong tinh không kia ép xuống, toàn bộ thiên địa như mất đi sắc thái, tất cả mọi người như bị dừng lại.
- Người thượng giới à?
Trong lòng Hà Vô Địch giật mình. Mặc dù thân thể hắn không cách nào động đậy, nhưng tư duy vẫn còn, có thể cảm nhận được chưởng ấn áp xuống, mang theo uy năng không thể khinh nhờn đến từ thượng giới.
Lòng Hà Vô Địch tràn đầy khó hiểu nói.
- Sao tên này lại chọc giận người phía trên, không tiếc tê liệt không gian cũng muốn mạt sát hắn?
- Chẳng lẽ cũng giống như mình trốn xuống lánh nạn à?
- Aiz, bị phát hiện thì không thể cứu.
Hà Vô Địch bất đắc dĩ.
- Nếu như mình còn tu vi khi trước, dù chỉ khôi phục một thành cũng có thể tuỳ tiện phá vỡ loại lực lượng này, nhưng bây giờ ngay cả động đậy cũng không động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng môn bị trấn áp.
Lại nói, chưởng ấn áp xuống bao trùm hơn phân nửa đài giao đấu, thân hắn ở bên trong, làm sao không lo lắng? Bởi vì loại lực lượng đến từ thượng giới này, nhìn như vô cùng to lớn, kì thực chỉ khóa chặt một mình Dạ Tinh Thần, sẽ không vạ lây.
- Ngạo Vô Song cũng thật đáng thương.
Hà Vô Địch thầm nghĩ.
- Bị Dạ Tinh Thần giẫm dưới chân, chắc chắn bị liên lụy.
- Không đúng!
Ngay tại lúc này, một cỗ lực lượng đột nhiên bạo phát từ đài quan chiến, lấy tốc độ nhanh nhất xông lại.
Hà Vô Địch có thể vận dụng tí xíu linh niệm phía dưới trói buộc này, trong nháy mắt thấy được cảnh tượng tông chủ đứng trước người Dạ Tinh Thần, quanh thân bạo phát khí tức cực mạnh, toàn thân sớm bao trùm chiến giáp như sắt thép.
Vậy mà loại uy áp cường thế này không cách nào trói buộc hắn! Còn nữa, quanh thân tông chủ bộc phát ra lực lượng kia, hình như mạnh hơn so với lần trước ngược Thái trưởng lão Cực Hàn Cung!
- Quả nhiên! Tên này che giấu rất sâu!
Nhưng mà, mỗi lần sống chết tới nơi mới bạo phát, có phải hắn đê tiện quá hay không! Vừa bóp nát càn khôn chi phù, kích phát hình thái vũ trang cánh - loại hình phòng ngự, nếu như Quân Thường Tiếu nghe ý nghĩ trong lòng đệ tử này, chắc chắn sẽ dùng một chân đạp hắn tới Địa Cầu!
Vốn Dạ Tinh Thần cho rằng hẳn phải chết không nghi ngờ, nhìn thấy tông chủ một thân sắt thép đứng trước người mình, biểu hiện trên mặt đột nhiên cứng lại.
- Tinh Thần.
Quân Thường Tiếu đứng trước người, đối mặt chưởng ấn sắp áp xuống, nói.
- Có bổn tọa ở đây, ai cũng đừng hòng thương tổn ngươi.
Sự vô tư đến từ tông chủ, trong nháy mắt khiến Dạ Tinh Thần...
Oanh ——
Chưởng ấn khổng lồ ép xuống đài giao đấu, nhất thời bụi đất bay đầy trời!
Đợi hết thảy tán đi, gần phân nửa đài giao đấu lõm xuống hình chưởng ấn khổng lồ, nơi xa, đám người Lý Thanh Dương cũng không bị tác động. Chỉ là, bọn họ vẫn dừng lại, dường như thời gian đã tạm dừng. Chỉ có Hà Vô Địch rõ ràng, người thượng giới có hạn chế, không thể tùy ý xuất thủ tại hạ giới, ngoại trừ nhịn không được phải vận dụng thần thông phong tỏa hết thảy.
Từ trên không nhìn xuống có thể nhìn thấy trung tâm chưởng ấn có một khối đất hoàn chỉnh không bị phá hư. Dạ Tinh Thần ngây ngốc đứng ở đó, tông chủ với toàn thân vũ trang sắt thép chậm rãi từ hiện ra trong bụi đất, hai tay đang xếp chéo với nhau, nhe răng toét miệng nói.
- Một chưởng này nóng quá chừng...
- Ngươi là người phương nào?
Bên tai vang lên thanh âm nhẹ nhàng.
Quân Thường Tiếu cũng không trả lời vấn đề này, mà chỉ nhìn về phía vết rách bầu trời, ánh mắt lạnh lùng nói.
- Một chưởng này bổn tọa thay đệ tử tiếp nhận, ngày sau chắc chắn sẽ để hắn hoàn trả gấp trăm lần!
- Hoàn trả gấp trăm lần?
Thanh âm kia truyền đến.
- Ngươi cho rằng hắn có tư cách này?
- Tông chủ!
Ngay lúc này, Hà Vô Địch truyền âm nói.
- Người xuất thủ này nhất định đến từ thượng giới, mà thượng giới có giới quy định, không được quấy rối hạ giới, mau chóng lấy ra cái này ra uy hiếp đi!
Hắn cũng không nghe thấy thanh âm kia, nhưng trăm phần trăm khẳng định, người xuất thủ đến từ thượng giới, lúc này cầm giới quy trấn áp, chắc có thể nghịch chuyển cục diện!
Cường giả đến từ vị diện cao, cũng rất có kinh nghiệm nha.
Đầu óc Quân Thường Tiếu xoay chuyển thật nhanh, thản nhiên nói.
- Nơi này là hạ giới, ngươi tự tiện xuất thủ, không sợ nhiễu loạn trật tự thiên địa, bị giới quy chế tài sao?
Thanh âm chầm chậm kia không có vang lên, dường như đang trầm tư và xoắn xuýt. Sau đó, bên tai Dạ Tinh Thần truyền đến thanh âm nhẹ nhàng.
- Nể tình hai người chúng ta đã từng yêu nhau, ngươi tự giải quyết cho tốt, an phận thủ thường ở hạ giới làm người bình thường đi.
Vù vù –
Vết rách trên không trung đột nhiên bắt đầu khép lại, trong chớp mắt trở về hình dáng ban đầu, dường như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì, mà uy áp cường thế kia cũng dần dần tiêu tán ở hội trường.
Phù!
Quân Thường Tiếu thu hồi vũ trang, hai tay run rẩy kịch liệt, thở một hơi thật dài. Càn khôn chi phù và hình thái cánh vũ trang phòng ngự chỉ có thể để hắn miễn cưỡng đón lấy chưởng ấn kia áp xuống mà thôi, nếu như một lần nữa thì chết là cái chắc.
Có điều, thanh âm kia là ai? Tại sao lại ngưng tụ chưởng ấn mạnh như vậy muốn giết Dạ Tinh Thần?
Hệ thống nói.
- Còn phải nghĩ sao, hẳn là kẻ thù kiếp trước rồi.
- Vậy sao.
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ.
- Đệ tử này cua ta không chỉ là cường giả trọng sinh, mà còn là cường giả tới từ thượng giới.
- Không sai.
Hệ thống thề son sắt nói.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, chờ sau khi vết nứt không gian biến mất thì vết lõm của chưởng ấn cũng biến mất, đài giao đấu bị hủy hoại cũng phục hồi như cũ, dường như thời gian quay lại đến lúc Dạ Tinh Thần vừa ngược Ngạo Vô Song xong. Nhưng thứ không thể quay về là tấm càn khôn chi phù kia của Quân Thường Tiếu đã mất đi.
- Quân tông chủ.
Ngay lúc này, Hàn thành chủ nói.
- Ngươi xuống đó lúc nào thế!
Một khắc này, Quân Thường Tiếu phát hiện, người xem đều đang nhìn mình, hình như bọn họ cũng không nhớ kỹ vừa rồi phát sinh cái gì, cho dù hình ảnh màn sáng lúc đầu đen nhánh kia cũng khôi phục, thân thể anh tuấn, uy vũ bất phàm của mình cũng hiện ra bên trong.
Xoát!
Hắn linh động kéo biểu ngữ ra, la lớn.
- Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại!
Quân Thường Tiếu dùng hành động để nói cho mọi người, mình thình lình xuất hiện ở đài giao đấu là vì quảng cáo!
- Hồ đồ!
Hàn thành chủ quát lớn.
- Đừng quấy nhiễu trận đấu, mau đến đây!
- Được.
Quân Thường Tiếu thu hồi biểu ngữ.
Thế nhưng, trước khi đi hắn nhìn Ngạo Vô Song bị giẫm dưới chân nửa chết nửa sống một chút, nói.
- Không được làm gì nhiều, chớ gây ra án mạng.
Bốp!
Dạ Tinh Thần dùng một chân đá Ngạo Vô Song xuống đài giao đấu, thản nhiên nói.
- Đồ rác rưởi.
Hắn đang cố gắng khắc chế tâm trạng của mình, giả bộ vẫn còn tiếp tục giao đấu, nhưng trong lòng lại dâng lên thống khổ khó nói lên lời. Nể tình hai người chúng ta đã từng yêu nhau, ngươi tự giải quyết cho tốt, an phận thủ thường làm người bình thường tại hạ giới đi.
Thanh âm kia vang lên ở bên tai, tựa như kim châm đâm vào trái tim Dạ Tinh Thần.
Loại bố thí tựa như an mày này khiến tính cách cao ngạo của hắn rất khó tiếp nhận. Nhưng rồi thì như thế nào? Đừng nói là hắn của hiện tại, lúc đỉnh phong thời kỳ Dạ Đế, trước mặt cường giả cao cao tại thượng cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Không cam tâm, rất không cam tâm!
- Dạ sư huynh.
Hà Vô Địch truyền âm nói.
- Quân tử báo thù mười năm không muộn.
Hắn cho rằng Dạ Tinh Thần cũng tới từ thượng giới, nhất thời dâng lên cảm giác đồng cảm.
- Không sai, quân tử báo thù mười năm, trăm năm, ngàn năm cũng không muộn.
- Phù!
Dạ Tinh Thần thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói thầm.
- Giết ta một lần, ban cho ta một chưởng, giống như tông chủ nói, đến một lúc nào đó sẽ hoàn trả gấp trăm lần cho ngươi.
Nghĩ đến đó, hắn nhìn về phía Quân Thường Tiếu đang chuyện trò vui vẻ cùng Hàn thành chủ, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp. Lúc chưởng ấn khủng bố kia áp xuống, thế mà hắn lại cản ở trước mặt mình, chẳng may chết mất, hắn không lo lắng Vạn Cổ tông tan hoang sao? Hay là, tính mạng của đệ tử quan trọng đối với hắn như vậy, không được để người khác tổn thương dù chỉ một chút?
Lúc Quân Thường Tiếu mang phần lớn đệ tử đến Cực Hàn Cung, Dạ Tinh Thần từng nghĩ, loại hành động lỗ mãng này, tương lai sao có thể thành đại sự? Mãi đến khi đứng giữa ranh giới giữa sinh tử vừa rồi, dường như hắn đã hiểu ra rất nhiều.
- Dạ sư đệ.
Tô Tiểu Mạt cười nói.
- Còn muốn tiếp tục chiến đấu sao?
Dạ Tinh Thần nhìn về phía hắn, lại nhìn về phía bọn người Lý Thanh Dương, thầm nghĩ.
- Người tông chủ này, những đồng môn này, thật làm cho người ta... Chán ghét.
Xoát!
Xoay người, hắn chỉ về phía đệ tử Ngạo Thế Thánh Tông, nói.
- Đồ rác rưởi, đến đây chiến đi!
Thông qua vân vụ, thông qua bầu trời, trong cung điện như thật như ảo kia, một hình bóng uyển chuyển lười biếng tựa trên vương tọa, nói khẽ.
- Lấy tính cách của hắn, có thể hạ mình ở trong một tông môn, thật là kỳ quái.
- Chủ thượng.
Một người áo đen xuất hiện, nói.
- Người Giới đường xin ngài đi giải thích một chút, vì sao phải tự tiện xuất thủ tại hạ giới.
- Nhanh vậy mà đã bị phát hiện à?
Bóng lưng uyển chuyển kia thầm nói.
- May là ta không ra tay nữa, nếu không lại bị một đám đồ cổ cố ý làm khó dễ rồi.