Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 747 - Chương 747. Chương 747: Hàng Yêu Phục Ma, Vô Cùng Cấp Thiết!

Chương 747. Chương 747: Hàng yêu phục ma, vô cùng cấp thiết!
Độ Nan mang tóc tu hành xuất hiện tại Thiết Cốt trấn nhất thời hấp dẫn ánh mắt người đi đường. Chủ yếu là Phật Tu sau khi trải qua cuộc chiến chính ma gần như sắp diệt tuyệt, bây giờ có thể nhìn thấy ở chỗ này, thật có chút hiếm lạ.

Ánh mắt cư dân trên thị trấn nhìn về phía Độ Nan đều mang vẻ kính trọng. Tuy rất khó nhìn thấy Phật Tu, nhưng mà môn phái người ta vì đại lục mới tới hiện trạng như chó nhà có tang, cho nên có được sự tôn trọng của thế nhân.

Suốt cả đường đi Độ Nan không đói bụng, không có việc gì làm thì tụng kinh niệm phật cho người khác, thỉnh thoảng sẽ khai đàn lập pháp, hóa thân vào nhân vật tăng nhân trừ ma.

Điểm duy nhất và cũng tốt đẹp nhất của Phật Tu tại Tinh Vẫn đại lục là điểm này, dù không tu luyện võ đạo, hành tẩu thiên hạ cũng không thể đói bụng.

- Có phát giác được hay không.

Độ Nan không để ý đám người, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dùng tâm linh cảm thụ bầu không khí trên thị trấn, nói.

- Nơi đây khí tà ma tràn đầy, tất có yêu nghiệt làm hại người dân!

Thông linh miêu lại ngáp một cái. Mỗi lần tiến vào thành trấn, hắn sẽ nói như vậy. Sau cùng không phải đắc tội với người, cũng là bị đuổi giết, mỗi ngày trải qua cuộc sống chạy trốn khắp nơi.

- Lão hòa thượng đặt sai tên cho ngươi rồi.

Thông linh miêu đậu đen rau muống nói.

- Không nên gọi Độ Nan, phải gọi là Đào Nan.

- Ùng ục.

Cái bụng truyền đến tiếng vang, nói.

- Ta đói, tìm gì ăn một chút đi.

Độ Nan nhìn về phía Vận Lai khách sạn, nói.

- Chúng ta đi khách sạn này hóa duyên.

- Vương đại thẩm.

Trong khách sạn truyền đến thanh âm thanh thúy.

- Ngày mai ta lại tới giúp nha.

- Diêu nha đầu, vất vả cho ngươi!

Diêu Mộng Oánh cười, sau đó bước ra ngoài cửa. Nhưng vừa đi ra, trùng hợp có người từ bên ngoài tiến đến, hai người đụng nhau.

- A di đà phật.

Độ Nan lui về phía sau một bước, tránh đường, tay hợp thành chữ thập nói.

- Nữ thí chủ, ngươi qua trước.

Diêu Mộng Oánh thấy hắn thân mang áo cà sa, tản ra mùi đàn hương phiêu đãng, hai hàng lông mày nhất thời hiện lên vẻ chán ghét, lúc từ bên cạnh đi qua, nhỏ giọng thầm thì nói.

- Con lừa trọc đáng chết.

- Đợi một chút!

Độ Nan xoay người, tay hợp thành chữ thập nói.

- Nữ thí chủ, mời xem rõ ràng, bần tăng không phải con lừa trọc, bằng tăng có tóc!

- Vậy thì như thế nào?

Diêu Mộng Oánh quay lại lườm hắn một cái, nói.

- Trong mắt của ta, chỉ cần mặc áo cà sa, cho dù tóc dài tới eo cũng là con lừa trọc đáng chết!

- Nữ thí chủ, ngươi có thành kiến đối với Phật Tu chúng ta.

Độ Nan làm thế khó xử, nói.

- Không ngại vào nhà ngồi xuống, bần tăng sẽ giải thích cho ngươi một phen.

- Ta không hứng thú nói chuyện cùng một con lừa trọc đáng chết.

Diêu Mộng Oánh hất đầu rời đi, trên đường không quên nói thêm.

- Con lừa trọc đáng chết, con lừa trọc đáng chết, con lừa trọc đáng chết!

Khóe miệng Độ Nan hơi co rút.

- Đại sư.

Vương đại thẩm cười đi tới hoà giải.

- Nha đầu nhỏ tuổi không hiểu chuyện, đừng chấp nhặt với nàng.

- A di đà phật.

Độ Nan hợp tay thành chữ thập nói.

- Nói không suy nghĩ, bần tăng sẽ không để ở trong lòng.

Khi nói chuyện, hắn hữu ý vô ý nhìn về phía tiểu nữ hài dần dần biến mất trong tầm mắt, thầm nghĩ.

- Ta luôn cảm thấy không thích hợp.

Đến cùng là lạ ở chỗ nào, hắn cũng không nói được.

Thông linh miêu nói.

- Tiểu nữ oa này thật đáng yêu, thật muốn được nàng ôm đưa lên cao....

Vạn Cổ tông.

Diêu Mộng Oánh đi vào căn tin, tìm một chỗ ngồi xuống, cằm nhỏ chống trên bàn, trong mắt tràn đầy rầu rĩ. Liễu Uyển Thi đang vàng nấu cơm ở nhà bếp vội gọi nàng hai tiếng, thấy không có đáp lại thì bèn đi qua, nói.

- Tiểu sư muội, sao lại rầu rĩ không vui vậys?

- Sư tỷ.

Diêu Mộng Oánh hơi có vẻ bực bội nói.

- Vừa rồi ta đụng phải một tên hòa thượng dưới trấn.

Liễu Uyển Thi nói.

- Hắn khi dễ ngươi à?

- Không có.

Diêu Mộng Oánh nói.

- Ta cũng không biết tại sao, nhìn thấy hắn thì bực bội, còn có xúc động muốn đánh người.

Liễu Uyển Thi cười nói.

- Có phải do giúp đỡ khách sạn quá mệt mỏi, tâm trạng mất hứng, xem ai cũng không vừa mắt hay không?

- Có lẽ vậy.

Diêu Mộng Oánh nỗ lực bình phục tâm trạng xao động, cười nói.

- Sư tỷ, ta tới giúp ngươi rửa rau!

Ban đêm.

Độ Nan xếp bằng ở trên nóc nhà Vận Lai khách sạn, trong tay niệm châu, ánh sáng vàng kim tràn ngập ra, bao phủ toàn bộ thôn trấn.

- Tìm tới rồi!

Hắn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt khóa chặt phía trên Thiết Cốt sơn, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Bên trong có tà tu!

Thông linh miêu nói

- Cái này hình như là môn phái, nếu không chờ trời sáng hỏi thăm một chút?

- Không cần.

Độ Nan bắt nó lại, nhún người nhảy lên, hướng về trên núi bước đi, nói.

- Hàng yêu phục ma, vô cùng cấp thiết!

Cảm thụ cuồng phong gào thét, Thông linh miêu ở trong lòng gào to.

- Hành trình của Đào Nan lại bắt đầu rồi!

Xoát! Xoát!

Thân pháp Độ Nan không tầm thường, lên xuống mấy cái đã từ dưới núi nhảy lên, nhẹ nhàng rơi vào ngoại viện diễn võ trường. Hắn cũng không đi qua từ cửa sơn môn, lo lắng bị người khác phát hiện.

- Sao ta cảm giác không khác gì làm tặc vậy.

Thông linh miêu nhỏ giọng nói.

- Suỵt!

Độ Nan ra hiệu im lặng.

Lần này hắn đến đây sẽ không làm tổn thương người ở bên trong, chỉ vì độ hóa tà tu mà thôi.

Như vậy, Độ Nan phát hiện người nào rồi?

Không có người nào, chỉ là một nửa tà tu một nửa Ma tu - Mặc Thương. Thực ra tà tu mạnh nhất Vạn Cổ tông khẳng định là Ngũ Tuyệt Tà Thánh, thế nhưng người ta che dấu tốt, Phật Tu tầng thứ không đủ cao rất khó phát hiện.

- Xoát!

Độ Nan thi triển thân pháp bước đi về nội viện Vạn Cổ tông. Trên đường đi có thể nói là hắn cẩn thận từng li từng tí, dù chân rơi xuống đất cũng không làm dao động bất kỳ năng lượng nào.

Nhưng, lúc hắn vừa đến gần chỗ phòng nhỏ của Mặc Thương, chưa kịp tới gần cửa sổ thì một vật rét lạnh chợt kề sát cổ.

Tiêu Tội Kỷ từ chỗ tối đi ra, một tay cầm súng bắn tỉa AWM, lắc đầu nói.

- Đêm hôm khuya khoắt lén lút trong tông môn người ta, hành động này rất không tốt.

- Vị thí chủ này.

Mặc dù Độ Nan không biết súng bắn tỉa AWM là cái thứ đồ gì, nhưng cũng ngửi được nguy hiểm, theo bản năng lui về sau từng bước, còn kém giơ hai tay lên, nói.

- Bần tăng không có ác ý!

- Không có ác ý?

Đằng sau truyền đến thanh âm.

- Lừa gạt quỷ ư?

Độ Nan khó khăn chuyển động tròng mắt, bi kịch phát hiện, nội viện có rất nhiều người, bọn họ có người tựa ở cửa sương phòng, có người ôm tay, trên mặt mỉm cười.

Không đúng!

Thân pháp Nhất Vĩ Độ Giang của hắn đã tu luyện tới cực hạn!

Không tiếng động bay như thế thì không nên bị phát hiện mới đúng!

Độ Nan không ý thức được, lúc hắn từ khách sạn bay lên Thiết Cốt sơn, rất nhiều đệ tử Vạn Cổ tông đã nhìn thấy. Tự mình nghĩ rằng ẩn núp rất tốt đến phòng nhỏ nội viện, trên thực tế tất cả mọi người đều đang phóng thích linh niệm, yên tĩnh nhìn hắn biểu diễn.

- Xin lỗi.

Độ Nan nói.

- Quấy rầy rồi!

Thân pháp Nhất Vĩ Độ Giang thi triển, bên này vừa quay người, chân phải Lý Phi đã trực tiếp quét tới.

- Bốp.

Độ Nan hoàn toàn không chịu nổi lực lượng mạnh như vậy công kích, cả người như đạn pháo bay về sau, sau đó dùng đầu cọ xát nền đá, trượt ra hơn mấy trượng, kém chút nữa là tóc bị hắn chà sạch hết. Thông linh miêu té rớt xuống, nhìn hắn trợn mắt, khóe miệng co giật, sụp đổ nói.

- Ta cũng đã nói, ngươi có thể sống đến bây giờ, quả thực là một kỳ tích...

Đột nhiên, cảm giác mình bay lên. Vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu nữ hài giơ mình lên, nháy mắt nói.

- Con mèo nhỏ thật đáng yêu nha.

- Ha ha ha. Tiểu cô nương, ngươi cũng thật đáng yêu!

- Có điều.

Thông linh miêu bị ấn trên mặt đất, vô tình tiếp xúc thân mật với nền đá!

Tiểu Ma Tiên nâng tay lên, lần nữa bắt nó lại, sau đó tiếp tục đánh xuống mặt đất, lạnh lùng nói.

- Tự tiện chui vào tông môn của chủ nhân, dù đáng yêu cũng phải tiếp nhận chế tài.

Mộng tưởng ban ngày được toại nguyện, được tiểu cô nương ôm, nâng thật cao, sau đó... ném mạnh.... Bọn người Tiêu Tội Kỷ co giật khóe miệng. Mới vừa rồi còn yêu chiều, xoay mặt thì bạo lực, tính cách khế ước thú của tông chủ hoàn toàn không thể phỏng đoán!





Bình Luận (0)
Comment