Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 748 - Chương 748. Chương 748: Tông Chủ Nhà Ngươi Rất Lợi Hại À?

Chương 748. Chương 748: Tông chủ nhà ngươi rất lợi hại à?


- Két!



- Phù phù! Phù phù!



Phòng giam mở ra, Độ Nan và thông linh miêu bị ném vào bên trong. Người trước một bên đầu trụi lủi, rõ ràng bị nền đá cọ mất, người sau mặt mũi sưng to, rõ ràng bị Tiểu Ma Tiên đánh. Triệu Đậu Đậu mới vừa ngủ nghe thấy động tĩnh, vội vàng đứng lên, sau đó vô ý thức chạy đến trong góc, âm thầm nói.



- Sẽ không lại là linh thú chứ!



- Phù!



Độ Nan nỗ lực đứng dậy, ngồi xếp bằng xuống, khó nhọc nói.



- Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!



- Ngươi... Ngươi muốn vào địa ngục, nhưng... Nhưng đừng lôi kéo ta vào cùng chứ?



Thông linh miêu nằm rạp trên mặt đất, khóc không ra nước mắt, muốn chết không muốn sống. Lúc đến đây, nó đã nghĩ tới hành trình chạy nạn lại bắt đầu, nhưng không ngờ sẽ bị bắt, còn bị tiểu cô nương hung ác ngược một hồi.



Tuy cái loại cảm giác này, ừm, hơi đặc biệt, nhưng đau đớn khiến cái thân nhỏ của nó không chịu đựng nổi. Ở chỗ này không thể không khen Độ Nan, sau khi Quân Thường Tiếu mua sắm hộ tông đại trận, hắn là người thứ nhất lén lút tiến vào Vạn Cổ tông!



Cái này nếu như đổi cho người khác, dù biết rõ trận pháp hộ tông không mở ra, cho mười cái lá gan cũng không dám lẻn vào, bởi vì ở bên trong toàn là yêu nghiệt, lấy con đường phi pháp đi vào chẳng khác nào tiến vào địa ngục!



Ngày thứ hai.



Phòng giam mở ra, Quân Thường Tiếu đi tới, nhìn Độ Nan tựa như tĩnh toạ, nói.



- Từ Đông Thổ Đại Đường đến à?



Hôm qua hắn cũng phát hiện tên này, xem tu vi cũng chỉ là tầng thứ Võ Tông, cho nên không để ở trong lòng.



- A di đà phật.



Độ Nan hợp tay thành chữ thập nói.



- Thí chủ, bần tăng cũng không có ác ý.



- Không có ác ý?



Quân Thường Tiếu nói.



- Vậy đến Vạn Cổ tông ta có chuyện gì quan trọng?



- Bần tăng là...



Độ Nan khẽ giật mình, bật thốt lên.



- Vạn Cổ tông?



Trong khoảng thời gian này, tuy luôn độ hóa người, không có thời gian rảnh nhìn các tổ chức long hổ tranh bá, nhưng hắn vẫn có chút hiểu biết về tông môn đã đoạt giải nhất. Chủ yếu là do chạy nạn, khi phát hiện tà tu lại quá kích động, nếu như hắn tỉnh táo lại, hoặc tại trên thị trấn nghe ngóng một chút, khẳng định biết trên núi là tông môn gì.



- Xong, xong rồi...



Thông linh miêu nằm trên mặt đất giả chết nói thầm.



- Lần này xem như triệt để tiêu đời, có mạng rời đi hay không cũng khó nói!



- Ngươi không biết à?



Quân Thường Tiếu nói.



Độ Nan đắng chát cười nói.



- Thí chủ, bần tăng phát hiện trên núi có tà tu, cho nên mới đến đây độ hóa, cũng không biết là Vạn Cổ tông.



- A, thì ra là tăng nhân hàng yêu trừ ma.



Quân Thường Tiếu nói.



- Tông môn bổn tọa có tà tu không sai, nhưng một mực tu luyện trên núi, chưa xuống núi gây họa cho người, vì sao muốn đến độ hóa?



Độ Nan chân thành nói.



- Phương pháp tu luyện tà tu cùng cấp với ma tu, thời gian tu luyện càng dài, càng khó vững tâm, từ đó không cách nào khống chế tâm trạng của mình làm ra sự tình thương thiên hại lý, tuy bần tăng đạo hạnh nông cạn, nhưng cũng không thể thấy mà không tiến hành độ hóa.



- Bởi vì cái gọi là...



- Dừng lại!



Quân Thường Tiếu vội vàng ngăn lại nói.



- Chưa xin mà lén lút xâm nhập Vạn Cổ tông ta, theo luật đáng chém.



- A!



Thông linh miêu giả chết nhảy dựng lên, hai mắt lưng tròng nói.



- Ta còn chưa sống đủ!



- Có điều.



Quân Thường Tiếu nói.



- Nể tình trời có đức hiếu sinh, bổn tọa quyết định tha cho ngươi không chết.



- Đa tạ, đa tạ!



Thông linh miêu vội vàng nói.



- Tử tội tránh khỏi, tội sống khó tha.



Quân Thường Tiếu nói.



- Trước ở lại tông môn quét dọn sân nhỏ, vừa hay ta còn thiếu một lão tăng quét rác ở chỗ này.



Độ Nan nghiêm túc nói.



- Nếu như thí chủ cho phép bần tăng độ hóa ma tu kia, đừng nói quét rác, cho dù quét dọn nhà xí cũng không sao.



Tên này đúng là nhập Phật, hoàn toàn không biết tình cảnh mình, lại còn nghĩ đến đi độ hóa tà tu.



Quân Thường Tiếu nói.



- Tu hành trước hết là tu tâm, độ người trước rồi đến độ chính mình, ngươi há miệng ngậm miệng đòi độ người khác, có vượt qua chính ngươi hay không?



- Cái này...



- Từ bên trong ánh mắt chần chờ của ngươi ta đã nhìn ra, hiểu phật pháp chỉ dừng lại tại tầng thứ mặt ngoài, chờ lúc nào độ được mình thì lại đi độ người khác.



Quân Thường Tiếu đứng dậy rời đi, nhưng đi đến cửa nhà lao hắn ngừng lại nói.



- Tâm nếu không tịnh, mọi việc đều gặp ngăn trở, người nếu như không rõ bản thân, thế sự không lo được, không truy cứu đúng hay sai, không phải việc đệ tử Phật môn nên làm.



Hệ thống nói.



- Thật biết chém gió!



Độ Nan xếp bằng ở bên trong phòng giam, biểu hiện trên mặt dần dần nghiêm túc, bởi vì Quân Thường Tiếu nói mỗi câu, từng chữ đều đang đánh mạnh vào thức hải của hắn, mà câu —— tu hành trước tu tâm, độ người trước độ mình.



Hồi tưởng quá khứ, mình luôn bôn ba trên con đường độ hóa người khác, thẳng tiến không lùi, sao chưa từng cân nhắc qua bản thân mình chứ?



- A di đà phật.



Độ Nan hợp tay thành chữ thập mặc niệm một tiếng, trên mặt hiện ra hổ thẹn....



Ngày thứ hai.



Nội viện có thêm một người tăng nhân mặc áo cà sa, phía trên đầu trái không có tóc, đang cầm cái chổi quét sạch sân nhỏ, còn ngoại viện thì giao cho thái trưởng lão Cực Hàn Cung. Đệ tử mở cửa, đóng cửa có, quét rác trong ngoài viện cũng có, các hạng phong cảnh Vạn Cổ tông cũng dần đầy đủ.



- Vì sao tông chủ giữ tên này lại?



- Lén lút đến đây, không cho hắn làm chút khuân vác sao được.



Đệ tử đi ngang qua thấp giọng nghị luận.



Độ Nan cũng không thèm để ý, một bên quét rác, một bên suy nghĩ chuyện Quân Thường Tiếu nói hôm qua, càng ngày càng áy náy rằng tự thân lĩnh ngộ phật pháp thấp kém.



- Aiz, bị dẫn sai đường rồi.



- Con lừa trọc đáng chết, chớ cản đường.



Ngay lúc này, Diêu Mộng Oánh từ phòng nhỏ đi tới, chống nạnh trừng mắt nói.



Độ Nan ngẩng đầu ngạc nhiên nói.



- Là ngươi!



- Ta nói ngươi chớ có cản đường, ngươi là kẻ điếc không nghe thấy sao?



Diêu Mộng Oánh tức giận nói.



- A di đà phật.



Độ Nan giữ nguyên tắc hảo nam không đấu cùng nữ, tránh ra.



Diêu Mộng Oánh tức giận đi qua, sau đó tìm Quân Thường Tiếu, nói.



- Tông chủ, tên kia rất chán ghét, có thể đuổi hắn đi không?



- Không vội, không vội.



Quân Thường Tiếu nói.



- Để hắn quét thêm mấy ngày.



Thực ra hắn đang cân nhắc, muốn để Phật Tu này trở thành đệ tử Vạn Cổ tông hay không?



Dù sao, thành lập một tông môn mạnh nhất đại lục, tối thiểu nhất cũng phải phong phú toàn diện mới được. Huống chi, Diêu Mộng Oánh là ma tu, nếu như có thể thành lập đồng môn hữu nghị cùng Phật Tu, vậy đã nói rõ ở cái thế giới này, Chính Ma lưỡng đạo có thể chung sống hoà bình, chưa hẳn gặp mặt phải đánh ngươi chết ta sống.



- Tông chủ!



Ngay lúc này, Lê Lạc Thu vội vã đi tới, nói.



- Đệ tử Nhâm Sơn xuất ngoại làm nhiệm vụ, tại một chỗ trong sơn cốc phát hiện mảnh đất linh khí khôi phục, rất có thể tồn tại quáng mạch linh thạch!



Quân Thường Tiếu đứng lên, mừng rỡ nói.



- Tiểu tử này đúng là phúc tinh!



Bên ngoài ngàn dặm phía đông Thiết Cốt sơn, có một chỗ rừng sâu núi thẳm. Đệ tử Vạn Cổ tông Nhâm Sơn tiếp nhiệm vụ, muốn thu thập dược liệu nào đó nên tới nơi này. Bởi vì hoàn cảnh quá mức phức tạp, sau khi đi vào thì lạc đường, đần độn u mê đi vào một chỗ sơn cốc, nhìn thấy ánh sáng lấp lóe thì xác định là dấu hiệu linh khí khôi phục, sau đó vội vàng dùng truyền âm Thuật liên hệ tông môn!



Tên này từng phát hiện quáng mạch linh thạch ở động huyệt Hắc Ma Lâm, bây giờ ra cửa lại phát hiện, vận khí quả thực tốt quá thể. Có điều, hiện tại Nhâm Sơn không được tốt cho lắm. Bởi vì tại cửa vào sơn cốc đột nhiên xuất hiện hơn mười võ giả vô danh, tuyên bố mảnh đất linh khí khôi phục là bọn họ phát hiện ra trước, bảo mình mau mau rời đi.



- Đánh rắm!



Nhâm Sơn dựa vào lí lẽ biện luận.



- Rõ ràng là ta phát hiện, muốn rời khỏi cũng là các ngươi rời đi!



Hắn chắc chắn như thế bởi vì tại sơn cốc có tiên thiên cấm chế, linh niệm căn bản không có cách nào phát hiện, mình đi vào trước, lối vào phủ đầy mạng nhện, đại biểu không có người đi vào!



Thật ra Nhâm Sơn phát hiện ra trước, có điều linh khí khôi phục, trời sẽ sinh dị tượng. Nhóm người này vừa hay lịch luyện tại sơn lâm, nhìn thấy ánh sáng dâng lên bèn chạy tới, nếu không quả quyết khó có thể phát hiện.



- Bớt nói nhảm.



Nam tử cầm đầu kia lạnh lùng nói.



- Mau mau xéo đi, nếu không khó giữ được cái mạng nhỏ của ngươi.



Nhâm Sơn thủ tại lối vào, nói.



- Đây là Vạn Cổ tông ta phát hiện ra trước, xéo đi là các ngươi mới đúng.



- Vạn Cổ tông?



Người cầm đầu biến sắc, tỉnh ngộ nói.



- Ta nói vì sao lại không sợ hãi, thì ra là đệ tử tông môn giành được vô địch long hổ tranh bá.



- Sư huynh.



Bên cạnh, một người nhỏ giọng nói.



- Cái tông môn này không dễ chọc.



Sư huynh nói.



- Trong sơn cốc có linh khí khôi phục, tất nhiên che dấu quáng mạch linh thạch, đến lúc đó nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều đại tông môn, chúng ta phải chiếm cứ tiên cơ mới có thể thu hoạch càng nhiều quyền chủ động cho tông môn, mà Vạn Cổ tông hắn trâu bò như thế, làm thế nào có thể độc chiếm toàn bộ mỏ quặng!



- Như vậy đi.



Hắn lên tiếng.



- Nơi đây là chúng ta cùng phát hiện.



Nhâm Sơn nhìn ra được, những người này kiêng kị tông môn của mình nên không dám quá phận, nói.



- Các ngươi muốn chút mặt mũi sao?



- Vù vù.



Ngay lúc này, một đạo lưu quang từ đằng xa bay tới, giữa không trung xuất hiện một người trung niên, kinh ngạc nói.



- Không ngờ địa phương không có bối cảnh này lại có linh khí khôi phục!



- Hả?



Hắn nhìn phía dưới, thấy đã có người phát hiện, lập tức cau mày nói.



- Nhóm nhóc con phía dưới, mau mau rời khỏi nơi đây.



Mấy tên võ giả sắc mặt khẽ biến. Lơ lửng giữa không trung, đủ để chứng minh người này tuyệt đối là cường giả cấp Vũ Hoàng, sau đó thất kinh rời đi.



- Tại sao ngươi còn chưa đi?



Người trung niên nhìn về phía Nhâm Sơn, bên trong ánh mắt rõ ràng hiện lên vẻ không vui. Nhâm Sơn cũng biết thực lực tên này rất mạnh, nhưng vẫn đứng vững tại lối vào, nói.



- Mảnh đất linh khí khôi phục này là do ta hiện phát hiện, tại sao lại muốn ta rời đi!



- Ngươi phát hiện ra trước?



Trung niên nhân cười nói.



- Nhóc con, ở trên đời này có nhiều thứ, không phải ai phát hiện ra trước thì là của người đó, mà chỉ ai có năng lực thì mới có thể giành lấy.



- Cho nên.



Hắn giơ ngón tay lên chỉ nơi xa, lạnh lùng nói.



- Cho ngươi ba giây, mau mau rời đi.



- Một.



- Hai....



Nhâm Sơn vẫn thủ trước sơn cốc.



Tuy giờ phút này nội tâm đã lo lắng tới cực điểm, nhưng tôn chỉ của tông môn vẫn luôn lên bên tai, khiến hắn nỗ lực chống đỡ xương sống lưng cứng rắn!



- Ta không thể đi!



- Tông chủ và đồng môn còn chưa chạy tới!



- Ba.



Trung niên nhân hô lên, người cũng trong nháy mắt rơi xuống, nhẹ nhàng nâng tay lên, hội tụ linh năng cường thế bao phủ Nhâm Sơn, lắc đầu nói.



- Tên nhóc ngu xuẩn mất khôn.



Nhâm Sơn bị trói buộc cũng dần dần lơ lửng giữa trời, sắc mặt dữ tợn nói.



- Ngươi dám đụng đến một sợi tóc của ta, tông chủ nhà ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi!



Trung niên nhân cười nói.



- Đây ý là, tông chủ nhà ngươi rất lợi hại à? Nói để cho ta nghe một chút.



- Nghe kỹ...



Nhâm Sơn khó khăn nói.



- Tông chủ nhà ta là Quân Thường Tiếu!



- Quân Thường Tiếu?



Trung niên nhân kinh ngạc nói.



- Tông chủ Vạn Cổ tông sao?



- Không sai!



Mặc dù Nhâm Sơn bị trói buộc, nói chuyện rất khó khăn, nhưng từ trong những gì đã nói không khó nghe ra niềm tự hào vô cùng!



- Tông môn mới quật khởi đoạt được vô địch long hổ tranh bá cũng xem là tốt, nhưng mà...



Trung niên nhân lạnh lùng nói.



- Lấy hắn hù dọa ta, còn chưa đủ phân lượng.



Vung tay lên, Nhâm Sơn nhất thời bị ném bay ra ngoài. Mấy tên võ giả chạy trốn ngẩng đầu nhìn lại, khóe miệng co giật nói.



- Đầu óc tên này có phải có vấn đề hay không!



Một luồng ánh sáng từ đằng xa bay đến, dừng lại tại vị trí Nhâm Sơn tiếp được hắn, chờ ánh sáng tán đi, dáng người Quân Thường Tiếu xuất hiện, xụ mặt nói.



- Người nào ném.





Bình Luận (0)
Comment